Khi máy quay chĩa vào cái cáng nâng người bị thương đó, tất cả phóng viên đều ớn lạnh.
Chỉ thấy trên cáng có một thi thể không đầu, bên cạnh là một thứ gì đó hình tròn.
Qua phân tích phán đoán cẩn thận, mọi người mới nhận ra thế mà lại là đầu của Thiên Lăng Tử.
Mà bên cạnh mấy đệ tử của nhà họ Trương cũng cầm một cái cáng đi xuống, chỉ thấy hai mắt Trương Lăng Phong ngây dại, ánh mắt không có tiêu cự nhìn bầu trời, quần đã ướt một mảnh lớn.
Hả?
Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người đều ngạc nhiên sững sờ.
Nhất là mấy người của đại danh sơn, sau một hồi ngây người thì từng tiếng quát tức giận vang lên.
“Truyền lệnh! Bất kỳ ai cũng không được rời khỏi đây, nếu không thì giết không tha”.
Vở kịch được các đại danh sơn tốn công sức lên kế hoạch hoàn hảo lại có kết cục như thế, ai có thể nhịn được cơn tức này chứ?
Hơn nữa Trương Lăng Phong không gánh nổi cái nồi lớn như thế, nhưng hắn đâu dám nói ra tên Tiêu Chính Văn.
Thế là chỉ đành giả điên giả khùng nói là một người bí ẩn bỗng nhảy ra giết Thiên Lăng Tử trong một chiêu, mà hắn vẫn chưa kịp nhìn rõ tướng mạo thì người bí ẩn đó đã lấy mất hoa Tử Tiêu rồi rời đi.
Kỹ năng diễn xuất của Trương Lăng Phong quả thực rất đỉnh, thậm chí để diễn cho giống hắn cố ý làm ướt quần của mình.
Người Hằng Sơn nhìn thấy Thiên Lăng Tử thân và đầu một nơi cũng cảm thấy tức giận nhưng không thể nói thành lời.
Hơn nữa với thực lực của Trương Lăng Phong, muốn giết Thiên Lăng Tử mà không để làm vết tích gì thì chỉ có nằm mơ.
Dù là cao thủ mạnh nhất hiện giờ của nhà họ Trương cũng không thể lấy đầu Thiên Lăng Tử mà không để lại vết tích gì.
Cũng chính vì thế Hằng Sơn mới không truy cứu tội của nhà họ Trương.
Nhưng đêm hôm đó cả võ tông Hoa Quốc đều sục sôi.
Năm đại danh sơn hăm dọa, thề rằng nhất định sẽ băm vằm hung thủ thành trăm mảnh.
Lúc này Tiêu Chính Văn đã lên xe quay về Sơn Thành.
Sau khi đọc được tin tức trên mạng, anh chỉ khinh thường bật cười, tiện tay để hoa Tử Tiêu vào trong cối thuốc.
“Chủ thượng, chuyện này không phải do cậu làm đấy chứ?”
Độ Thiên Chân Nhân nhìn tin tức trên báo, cười khổ hỏi.
“Quan trọng lắm sao?”
Nụ cười của Tiêu Chính Văn chính là câu trả lời.
Lần này Tiêu Chính Văn muốn xem thử năm đại danh sơn còn có thể giở trò gì tiếp theo.
Nếu trước đây dạy dỗ Lý Tiểu Phi chỉ là lời cảnh cáo nhỏ thì lần này ra tay với Thiên Lăng Tử chính là lời tuyên chiến chính thức của Tiêu Chính Văn với năm đại danh sơn.
Thật ra khi Tiêu Chính Văn lên núi, đã nghe được mấy lời của ông Lưu.
Người của năm đại danh sơn và võ tông có ý định gì, sao có thể giấu được Tiêu Chính Văn.