“Vốn dĩ không muốn đả kích anh, có điều tư chất của anh quả thực quả kém, nếu như vùng ngoài lãnh thổ đều là loại thiên tài giống như anh, vậy thì vùng ngoài lãnh thổ thật sự trở thành một bãi rác rồi!”
“Không phải anh không phục sao? Vậy hôm nay anh hãy mở to mắt chó của mình ra mà nhìn cho rõ đi!”
Hứa Văn Long siết chặt tay thành nắm đấm, hai mắt gần như sắp phun ra lửa.
Đã tới nước này này mà Tiêu Chính Văn vẫn còn ăn nói ngông cuồng được!
“Được thôi, vậy thì anh giết cho tôi xem nào!”, Hứa Văn Long nghiến răng nghiến lợi, hung tợn nói.
“Cậu Tiêu, tuyệt đối đừng để cho chúng tôi phải thất vọng, chúng tôi cũng đang chờ để xem kịch hay của cậu Tiêu đây!”, Triệu Kế Hồng cười lạnh lùng tiếp lời.
“Chúng tôi cũng đang đợi xem cậu Tiêu biểu diễn!”
“Không sai, may mắn được thấy cậu Tiêu dựa vào thực lực Nhân Vương đấu với Nhân Hoàng, chúng tôi quả là vinh hạnh!”
Thiên Hà Đạo Quân và Độ Ách Chân Quân đồng loạt ngửa đầu cười lớn.
“Đúng rồi cậu Tiêu, quên mất không nói với cậu, thực lực của Haig này không thấp như chúng tôi đâu, lát nữa lúc ra tay, cậu phải cẩn thận mới được!”
“Lỡ như sơ suất một tí thôi, chết trong tay Haig thì chẳng phải chuyến đi lần này của chúng tôi là tốn công vô ích hay sao?”
Thiên Hà Đạo Quân cười lạnh lùng nói.
Ông ta vừa nói dứt lời, chỉ thấy một bóng đen bước ra từ đầu đám mây!
Khí thế khinh thường đất trời kia vừa mới xuất hiện, đám người bên người không khỏi đồng loạt né tránh!
Không ít người trong võ tông tới thực ra không phải để xem Tiêu Chính Văn trở thành trò cười mà là vì thực tâm lo lắng cho Tiêu Chính Văn!
Lỡ như Tiêu Chính Văn thua cuộc, vậy thì liên minh mà bọn họ vừa mới kết thành sẽ lại phải tan rã, không một ai muốn nếm lại thêm lần thứ hai cảm giác chỉ có thể tuân theo sự kiểm soát của vùng ngoài lãnh thổ nữa!
Từ sau trận chiến ở Thiên Sơn, không ít người trong võ tông đã bắt đầu bừng tỉnh ra, những thế lực lớn ở vùng ngoài lãnh thổ kia trước nay chưa từng coi bọn họ là người của mình!
Trong mắt bọn họ, bản thân chẳng qua chỉ là quân cờ của thế lực các phương ở vùng ngoài lãnh thổ mà thôi, thậm chí ngay cả việc đối thoại ngang hàng với đối phương cũng là một loại tham vọng quá lớn!
“Quả nhiên là Haig!”
Trong mắt Triệu Kế Hồng cũng lộ ra vẻ kiêng dè!
Hai người Thiên Hà Đạo Quân và Độ Ách Chân Quân cùng lùi ra bên ngoài mấy chục dặm để tránh bị trận đại chiến này ảnh hưởng tới.
“Tiêu Chính Văn, không phải anh nói để chúng tôi nhìn rõ hay sao? Sao lại không nói gì nữa thế?”, Hứa Văn Long là người đầu tiên nhảy ra, chỉ tay thẳng lên mũi Tiêu Chính Văn, lạnh lùng chỉ trích.
“Ôi chao cậu Tiêu, thật ra chuyện này không có gì nan giải hết, chỉ cần cậu có thể hoà giải với các phương ở vùng ngoài lãnh thổ chúng tôi thì hôm nay nhất định sẽ không có chuyện đầu lìa khỏi cổ!”
“Dù gì cậu cũng chỉ có một mình, sao có thể đối kháng với cả vùng ngoài lãnh thổ cơ chứ? Cả thế tục, gần như tất cả mọi người đều quy phục vùng ngoài lãnh thổ rồi, cậu cho rằng chỉ một mình Hoa Quốc cũng có thể chống đỡ được hay sao?”
Bạch Chiến Sinh giả vờ giả vịt thở dài một tiếng.
Giống như đang nói với Tiêu Chính Văn, chỉ cần anh chịu thoả hiệp thì các phương ở vùng ngoài lãnh thổ vẫn tình nguyện giơ tay ra hỗ trợ.
“Ông Bạch? Ông đang uy hiếp tôi đấy sao? Mấy người nghĩ rằng nếu như mấy tên hề Triệu Kế Hồng và Thiên Hà Đạo Quân không ra tay thì hôm nay chắc chắn Tiêu Chính Văn tôi sẽ thịt nát xương tan có phải không?”, Tiêu Chính Văn đột nhiên cười lạnh lùng, nói.