Phương Thế Vũ nhìn sức sống của Tần Lương Ngọc không ngừng khôi phục, cảm thấy không cam lòng, tức giận, căm thù nhất thời xộc lên não. Ngay lúc ông ta định đứng lên liều sức lực cuối cùng, định tự nổ tung, thì Trần Huy Tổ bỗng đâm thanh giáo trong tay ra.
“Phụt!”
Một vầng sáng màu bạc đâm xuyên vào ngực Phương Thế Vũ.
Phương Thế Vũ chỉ thấy mạng sống của mình đang dần mất đi rất nhanh, mọi thứ trước mắt dần trở nên mơ hồ.
Còn đám người Azig cũng đều vừa đánh vừa lùi lại trong sự tấn công của Trần Huy Tổ và Viên Thiên Canh.
Mặc dù Tần Lương Ngọc vừa hồi phục lại, sức khỏe vẫn còn yếu nhưng khi bà ta và Tiêu Chính Văn xuất hiện trong đại điện Nguyệt Hoa Các cũng là một sự cổ vũ vô hình với những người Nguyệt Hoa Các.
Một bậc Đại Đế quay lại, tinh thần của mọi người đều trở nên phấn chấn, sau đó cùng hò hét lớn, xoay người tấn công đám người Azig.
Thấy khí tức của Tần Lương Ngọc đang dần khôi phục, cộng thêm Trần Huy Tổ và Viên Thiên Canh tấn công rất mạnh mẽ, Azig chỉ đành nghiến răng nói: “Các vị, hôm nay không thể giết được Tần Lương Ngọc, cũng không tấn công vào thành Đại Phong được rồi”.
“Mọi người phải bảo vệ mạng sống”.
Nói rồi ông ta lập tức lao ra khỏi Nguyệt Hoa Các.
Thấy đám người Azig định chạy khỏi Nguyệt Hoa Các, lúc này các trưởng lão mới thôi không đuổi giết nữa, dù sao đối phương cũng là cao thủ Đế Cảnh, không có mấy người Viên Thiên Canh hỗ trợ, họ chắc chắn sẽ bị đám người Azig giết chết.
“Cậu Tiêu, Nguyệt Hoa Các nợ thế tục một ơn nghĩa lớn, càng nợ cậu Tiêu một mạng sống”, nói rồi đại trưởng lão quỳ xuống trước mặt Tiêu Chính Văn.
Trước đây họ từng xem thường thế tục, thậm chí còn nghĩ muốn đứng về phe đối lập với thế tục.
Mà bây giờ nhìn lại suy nghĩ và hành vi ban đầu của họ nực cười thế nào?
Với thực lực của họ thế mà lại còn dám hoang tưởng có thể tiêu diệt điện Thần Long?
Cũng may Tiêu Chính Văn không tính toán quá khứ, nếu không hôm nay e là Nguyệt Hoa Các đã không còn tồn tại nữa.
“Quả nhiên cậu Tiêu kiến thức uyên thâm”, ánh mắt Thần Toán Tử sáng rực nhìn Tiêu Chính Văn, chắp tay lại nói.
Kiến thức của cậu ta rộng đến mức nào?
Từ xưa đến nay người có thể nghịch trời mượn mạng như Tiêu Chính Văn chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, ngay cả những người ở cấp bậc Đạo Thuật Chí Tôn như ông ta và Viên Thiên Canh cũng không thể làm được chứ đừng nói là các nhân vật tầm cỡ trong truyền thuyết.
Long Ngạo sải bước đi đến trước mặt Tiêu Chính Văn nhỏ giọng nói: “Long Vương, lần này chúng ta không dẫn theo nhiều người đến, anh xem…”
Lần này một mình Long Ngạo chạy đến, không ngờ tình hình của thành Đại Phong lại phức tạp như thế.
Bây giờ Nguyệt Hoa Các đã cực kỳ yếu, nhà họ Phương và nhà họ Aisin Gioro lại lăm le thành Đại Phong. Trong tình hình này mà muốn điều động quân e là không kịp.
Tiêu Chính Văn mỉm cười nói: “Không sao”.