Chương 118: Ngạc Nhiên
Thứ bảy, ngày 17 tháng 9 năm 2022.
Sáng sớm dậy, Hạ Linh Linh cũng cảm giác tâm thần không yên.
Hôm nay, cô sẽ phải đi xem mắt người ta. Cho dù cô đã chuẩn bị tư tưởng suốt mấy ngày qua, nhưng có thể chung sống với đối phương được hay không, còn phải gặp mặt mới biết được.
Thời gian xem mắt được hẹn vào mười một rưỡi trưa, địa điểm ở khách sạn Hưng Long trong thị trấn.
Lần này, chỉ có ba mẹ Hạ Linh Linh cùng tham dự buổi xem mắt mà thôi. Nhà cô không thông báo với bất kỳ người họ hàng nào, mà tính lặng lẽ tham dự buổi xem mắt, bất kể có thành công hay không đều sẽ không nói chuyện này ra ngoài.
Lúc ba người nhà họ Hạ đến khách sạn Hưng Long, được ông mai Giang Phong dẫn vào một phòng Vip sang trọng nhất của nhà hàng.
Ở đây, Hạ Linh Linh cuối cùng gặp được nam chính sẽ xem mắt với cô.
Sau đó, cô kinh ngạc phát hiện ra người đàn ông này còn dễ nhìn hơn trong ảnh rất nhiều.
Cho dù tổng thể trông vẫn còn hơi khó coi, nhưng khó coi cũng phân chia cấp bậc.
Nếu chia xấu thành mấy cấp bậc xấu bình thường, rất xấu, đặc biệt xấu, xấu đến mức tận cùng, vậy có thể hình dung người đàn ông trong tấm ảnh kia là rất xấu. Mà người đàn ông trước mắt này trông chỉ là xấu bình thường, giữa hai bên chênh lệch một cấp đấy.
Điều này làm cho Hạ Linh Linh đã chuẩn bị trước tâm lý có cảm giác vui mừng.
Cô đương nhiên không biết, thật ra đây là do ông mai Giang Phong đã sử dụng ám chỉ tâm lý với cô, ban đầu chọn một tấm ảnh xấu nhất của Ngụy Tuyết Phong, để kéo thấp giới hạn cuối cùng trong lòng cô, sau đó lại bảo Ngụy Tuyết Phong tìm nhà tạo mẫu thời trang "tạo hình" một lượt, dùng gương mặt với tinh thần tốt nhất tới xem mắt với cô.
Vì vậy, ảnh chụp và người thật xuất hiện sự chênh lệch không nhỏ, làm Hạ Linh Linh và Hạ phụ, Hạ mẫu nhìn thấy được người thật của Ngụy Tuyết Phong cũng có cảm giác vui mừng.
Giang Phong để ý tới vẻ mặt của ba người nhà họ Hạ, hiểu rõ ám chỉ tâm lý của hắn đã phát huy tác dụng, lại cười vui vẻ lần lượt giới thiệu hai bên với nhau.
Sau khi hai bên chào hỏi xong, Ngụy Nguyên Châu lại bảo nhân viên phục vụ mang thức ăn lên.
Mấy phút sau, hơn hai mươi món ăn lại lần lượt được đưa lên.
Người của hai tỉnh Việt, Quế ra ngoài ăn cơm, đều thích dùng nước trà nóng tráng qua bát. Ngụy Tuyết Phong cũng không phải kẻ ngu ngốc, tay chân nhanh nhẹn tráng bát cho Hạ Linh Linh trước.
Chờ sau khi Hạ Linh Linh khách sáo cảm ơn, anh ta mới mỉm cười, dẫn dắt đề tài: "Tôi nghe Giang đại sư nói cô thích đi du lịch?"
Hạ Linh Linh khẽ gật đầu nói: "Vâng, tôi thích các phong cảnh tự nhiên khác nhau ở các nơi trên tổ quốc. Chỉ là tôi mới ra ngoài làm việc không lâu, còn chưa có điều kiện đi khắp nơi du lịch, chỉ có thể lướt xem các đoạn video du lịch trên mạng. Cho dù không thể bước vào trong đó, cũng có thể xem trước cho đã nghiền."
Ngụy Tuyết Phong vừa múc canh cho cô vừa nói: "Vậy cô có đặc biệt thích đi đâu không?"
Hạ Linh Linh liếc nhìn anh ta. Cô lại không phải là kẻ ngốc, đương nhiên hiểu rõ anh ta hỏi nói vậy là có ý gì. Chẳng qua cô nghĩ ngợi rồi vẫn trả lời nói: "Tôi rất có hứng thú với Trường Thành và Tử Cấm Thành."
Ngụy Tuyết Phong đưa bát đã múc canh đến trước mặt cô, sau đó nói tiếp: "Tôi vẫn tương đối quen thuộc với hai nơi đó. Nếu cô không chê, tôi có thể làm tài xế kiêm hướng dẫn viên du lịch của cô!"
Hạ Linh Linh nhận lấy bát canh và nói cám ơn, sau đó lắc đầu nói: "Đợt tới tôi không có kỳ nghỉ, cho dù muốn đi cũng không có thời gian."
Ngụy Tuyết Phong rất muốn nói cô từ chức đi, tôi sẽ nuôi cô, cô còn đi làm làm gì. Chẳng qua anh ta chỉ có thể nghĩ chuyện này trong đầu, quan hệ giữa hai người còn chưa thân thiết đến mức đó.
"Vậy tới Quốc Khánh, chắc các người sẽ có bảy ngày nghỉ chứ?"
Hạ Linh Linh “Ừ” một tiếng nói: "Chắc sẽ có bảy ngày nghỉ. Chẳng qua một người bạn thời cấp ba của tôi sẽ cưới vào dịp Quốc Khánh, tôi chắc hẳn phải đi uống rượu mừng của cô ấy!"
Ngụy Tuyết Phong thấy thế cũng không xoắn xuýt vấn đề này nữa, chờ sau này quan hệ giữa hai người thân thiết hơn, vậy công việc một tháng chỉ có hai ba nghìn kia không cần phải làm nữa, đến lúc đó còn sợ không có thời gian sao?
Sau khi Ngụy Tuyết Phong và Hạ Linh Linh nói chuyện mở đầu, Ngụy phụ và Ngụy mẫu cùng Hạ phụ và Hạ mẫu cũng bắt đầu vừa ăn vừa nói chuyện. Bởi nhà họ Ngụy có ông mai Giang Phong trợ giúp tin tức,
Đều nói chuyện về đề tài người nhà họ Hạ cảm thấy hứng thú, bầu không khí xem mắt đương nhiên vô cùng hài hòa.
Giang Phong thấy thế lại yên lòng, bắt đầu tập trung ăn uống!
...
Thôn Long Sơn.
Nhà họ Giang.
Vi Thiên Đức vừa ra lệnh một tiếng, hai chiếc máy xúc cùng bắt đầu làm việc. Không bao lâu, nhà tổ và căn nhà đang ở chính của nhà họ Giang đã bị phá thành một đống đổ nát.
Tất cả đồ đạc trong nhà họ Giang tạm thời được sắp xếp ở trong căn phòng tôn được lợp tạm.
Thấy căn nhà mình ở mấy chục năm đổ xuống, trong lòng Giang phụ hơi xúc động, đồng thời cũng chờ mong căn biệt thự song lập sắp được xây của nhà mình.
Nhà bọn họ không nhỏ, ban đầu sửa thành biệt thự song lập, sửa lại tường bao, sau đó trồng cây xanh theo thiết kế, đến lúc đó chắc sẽ trông rất đẹp.
"Lão Vi, tiếp theo lại làm phiền các anh rồi!" Giang Vĩnh Lương vừa đưa điếu thuốc lá cho Vi Thiên Đức vừa nói.
Vi Thiên Đức nhận lấy điếu thuốc, mỉm cười nói: "Anh Giang không cần khách sáo. Tiểu Phong chính là ân nhân lớn của nhà chúng tôi. Tiếp theo, hai ba con chúng tôi sẽ mau chóng xây dựng căn nhà dưới điều kiện bảo đảm chất lượng!"
Giang Vĩnh Lương vừa giúp ông ta châm thuốc vừa nói: "Vậy thì chúng ta đừng nói mấy lời khách sáo nữa. Tôi nghe nói trước đó không lâu, anh mới mua nhà trên thị trấn cho A Kiệt nhà anh?"
Vi Thiên Đức hít một hơi thuốc, gật đầu nói: "Đây là do nhà gái người ta yêu cầu, đương nhiên là phải mua rồi. Cũng may, nhà trên thị trấn không quá đắt, tôi mua cho chúng nó một căn nhà hơn một trăm ba mươi mét vuông, thanh toán luôn một lượt. Chờ tới Quốc Khánh, bọn chúng làm đám cưới xong, tôi sẽ không cần phải lo lắng cho bọn chúng nữa!"
"Ông cũng xem như bớt một nỗi lo!"
"Chuyện này cũng may nhờ có Tiểu Phong nhà anh đấy!"
...
Trong nháy mắt, lễ Quốc Khánh đã đến!
Giang Phong có khoảng tám người khách lựa chọn tổ chức đám cưới vào ngày này.
Bởi vì nhận được quá nhiều thiệp mời, Giang Phong dứt khoát không đi tham dự nhà nào, bằng không đi nhà này mà không đi nhà kia thì không tốt lắm.
Mà ở tỉnh Việt, Ngụy Tuyết Phong đã tới tham dự buổi họp lớp kỷ niệm mười năm tốt nghiệp của mình.
Là người có điều kiện gia đình giàu có gần với cậu chủ Uông, cho dù Ngụy Tuyết Phong nhìn hơi khó coi, nhưng cũng được xem là nhân vật nổi tiếng trong lớp, ngay cả các bạn nữ trong lớp trước đây không thèm để mắt tới anh, sau khi trải qua khó khăn ngoài xã hội, cũng đã bắt đầu ngoài sáng trong tối nháy mắt đưa tình với anh.
Rõ ràng, tất cả đều có tâm tư muốn tán tỉnh anh ta.
Đáng tiếc, Ngụy Tuyết Phong đã có người trong lòng, bọn họ có nháy mắt đưa tình cũng chẳng có tác dụng gì.
Uông Văn Kiệt là vua kim cương lão Ngũ trong lớp, lại là người đề nghị tổ chức buổi họp lớp lần này, ngay từ bắt đầu anh ta đã là tiêu điểm chú ý của đám bạn học, luôn có bạn học vây quanh.
Cho đến hơn hai giờ sau, Uông Văn Kiệt mới có thời gian rảnh nói chuyện riêng với Ngụy Tuyết Phong.
"Tuyết Phong, cậu và đối tượng xem mắt kia gặp nhau thế nào?"
Ngụy Tuyết Phong nghe vậy cười hì hì nói: "Nói chuyện rất tốt. Cậu chủ Uông, lần này tôi cuối cùng đã tìm được tình yêu đích thực, nếu thuận lợi, đầu năm anh phải tới uống rượu mừng của tôi đấy!"
Uông Văn Kiệt kinh ngạc nói: "Tốc độ tiến triển nhanh như vậy? Có ảnh chụp của cô ấy không? Lấy ra cho tôi xem thử đi!"
Ngụy Tuyết Phong lập tức lấy điện thoại di động, tìm ra ảnh chụp chung của anh ta và Hạ Linh Linh, đưa cho Uông Văn Kiệt nói: "Chính là cô ấy đấy. Anh xem, có phải thật sự không tệ không?"
Uông Văn Kiệt cầm điện thoại qua xem, phát hiện người phụ nữ trong ảnh kia trông quả thật còn tạm được, chắc hẳn có thể lọt vào tốp hai mươi trong những người đẹp mà anh ta quen biết, thật sự thừa sức xứng đôi với người bạn học cũ của anh ta.
"Quả thật không tệ, xem ra duyên phận của cậu thật sự tới rồi!"