Chuyến Xe Dứt Tình

Chương 10

Chương 10
Vài hôm sau, Cố Giai nhận được giấy triệu tập của tòa.
Lê Hướng Thần kiện cô ấy tội cố ý gây thương tích.
Khi biết chuyện đó, tôi đang làm thủ tục xuất viện.
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi vẫn quyết định bước vào phòng bệnh của anh ta.
Bên trong, Lý Ngải Tình đang năn nỉ anh ta ăn uống:
"Anh ơi, ăn chút gì đi mà, em xin anh đấy."
"Phải làm sao anh mới chịu ăn? Hay là em đút anh nhé?"
"Tiểu Diễm..."
Lê Hướng Thần động đậy ánh mắt:
"Cô ấy sao rồi?"
Rồi anh ta quay đầu theo ánh nhìn của Lý Ngải Tình và thấy tôi.
"Tôi đến làm phiền một chút, muốn nói chuyện về Cố Giai."
Tôi thật sự chẳng biết trong lòng mình lúc đó nghĩ gì về anh ta, chỉ muốn ly hôn càng sớm càng tốt, càng xa càng tốt.
"Ngải Tình, em ra ngoài trước đi."
"Anh..." – Lý Ngải Tình chu môi, không vui.
Tôi cau mày. Dù sao tôi vẫn chưa ly hôn với anh ta, cảnh này thật khiến tôi ghê tởm.
"Ra ngoài!"
Lê Hướng Thần gằn giọng, lớn tiếng.
Lý Ngải Tình mắt đỏ hoe, trước khi ra khỏi phòng còn lườm tôi mấy cái sắc lẹm.
"Tiểu Diễm, em... gầy đi rồi."
Anh ta nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt tràn đầy uất ức.
"Tiểu Diễm, em vẫn không đến thăm anh."
Tôi đứng cách anh ta ba mét, nói thẳng:
"Lê Hướng Thần, hôm đó chính tôi là người đập anh. Không liên quan gì đến Cố Giai cả. Anh muốn kiện thì kiện tôi đi."
Anh ta cắn răng, tức giận:
"Vì cô ta mà em dám nhận tội sao? Tiểu Diễm, anh đâu có ngốc. Lúc đó em ngất dưới người anh, làm sao mà ra tay được?"
Tôi cười nhạt:
"Thật sao? Vậy anh nói xem, vì sao Cố Giai lại đánh anh?"
Anh ta cứng họng, không thốt được lời nào.
"Lê Hướng Thần, giữ chút thể diện đi. Đừng làm lớn chuyện nữa. Ly hôn cho dứt khoát. Anh với cô ta cũng có thể danh chính ngôn thuận ở bên nhau."
Anh ta cúi đầu, hồi lâu không nói gì.
Rồi lên tiếng:
"Muốn anh rút đơn kiện cũng được, em phải ở lại chăm sóc anh, cho đến khi anh hồi phục."
"Được. Nhưng tôi cũng có điều kiện: sau khi anh khỏi, nhất định phải ly hôn."
Anh ta ngẩng đầu lên, vẻ mặt tổn thương:
"Tiểu Diễm, đừng ép anh như vậy. Chuyện nào ra chuyện đó. Anh đã đồng ý rút đơn rồi, em... em coi như cho anh thêm chút thời gian đi, được không?"
Tôi nhớ đến Lý Ngải Tình đang đứng ngoài cửa.
Chuyện này, người thấy khó chịu đâu chỉ có tôi.
Cứ chờ xem.
Lê Hướng Thần, anh chắc chắn sẽ phải ly hôn.
Cố Giai vẫn luôn can ngăn tôi:
"Tiểu Diễm, cái tên khốn đó không bình thường đâu. Để hắn làm gì thì làm, tớ không sợ."
"Đừng bao giờ đồng ý bất kỳ điều kiện nào của hắn."
"Phải tránh hắn càng xa càng tốt."
"Tiểu Giai, đây là cách giải quyết tốt nhất rồi."
"Và... chuyện của tớ, sau này cậu đừng can thiệp nữa."
Tôi không muốn cô ấy lại bị cuốn vào chuyện này thêm lần nào nữa.
Cố Giai giận đến đá mạnh vào bánh xe, rút thuốc ra định hút, nhưng rồi lại bóp nát trong tay.
"Hứa với tớ, có chuyện gì nhất định phải liên lạc với tớ."
Tôi nắm tay cô ấy:
"Ừm, tớ biết rồi."
Lê Hướng Thần vẫn phải nằm viện thêm một thời gian, tôi phải ở lại chăm sóc – thực lòng mà nói thì rất khó xử.
Tôi không biết nấu ăn.
Chỉ biết luộc trứng.
"Tiểu Diễm, em làm gì anh cũng ăn. Chỉ cần là do em làm."
Đến nước này rồi mà anh ta còn bày trò diễn vai người chồng si tình.
Dù đã kết hôn ba năm, nhưng bây giờ tôi thấy anh ta thật sự đáng ghê tởm.
"Tiểu Diễm, anh muốn đi vệ sinh, em đỡ anh một chút được không?"
Tôi đẩy một chiếc xe lăn từ ngoài vào:
"Tự đi đi."
Mặt anh ta lập tức sầm lại.
"Diễm Diễm, em có cần anh nhắc lại không? Cố Giai đập anh chấn thương sọ não nặng, khắp người bầm dập, phải nằm liệt giường ít nhất ba tháng đấy. Thế mà em gọi đó là chăm sóc sao? Vứt cái thứ này đi!"
Tôi cố gắng tiến lại gần anh, nhưng sự kháng cự trong lòng vẫn quá lớn.
Toàn thân tôi run rẩy, không muốn đến gần anh:
"Lê Hướng Thần, cứ đến gần anh là tim tôi lại đau nhói, anh có thể buông tha cho tôi được không?"
Anh nắm chặt lấy ga giường, mặt mày tối sầm lại như mây đen kéo đến:
"Em... ghét anh đến vậy sao?"
"Không phải ghét, là ghê tởm."
"Còn có cả ghét bỏ nữa."
"Thật sự tôi không thể chạm vào anh."
Những lời tôi nói hoàn toàn là thật lòng.
Đột nhiên mắt anh đỏ hoe, nước mắt rơi xuống:
"Diễm Diễm, sau này anh sẽ không làm tổn thương em nữa. Chúng ta quên hết những chuyện trước đây đi, được không?"
"Chẳng lẽ trong mắt em chỉ toàn là những điều xấu của anh, không nhớ đến một chút tốt đẹp nào sao?"
Tôi đứng im như tượng.
Lê Hướng Thần còn trẻ, mấy năm nay lại thường xuyên tập luyện nên vóc dáng rất hoàn hảo, gương mặt đẹp trai, khí chất ngời ngời.
Trong mắt người ngoài, anh ta là một người đàn ông trẻ tuổi giàu có, phong lưu phóng khoáng, thuộc kiểu người được phụ nữ săn đón nhất.
Đặc biệt là khi anh ta làm nũng, thật sự là mọi lỗi lầm đều có thể được tha thứ.
Nhưng đối với tôi, anh ta chẳng còn chút hấp dẫn nào nữa.
Cuối cùng thì y tá phải dẫn anh ta đi giải quyết.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất