Chương 9
Lần nữa tỉnh dậy, xung quanh là bốn bức tường trắng chói mắt.
Ngoài mùi thuốc sát trùng nhè nhẹ trong không khí, còn có một mùi thuốc lá nồng đậm.
Cô ấy – vẫn là cô ấy – lặng lẽ ngồi bên mép giường, nghiêm túc gọt một quả táo.
"Tớ biết cậu lại muốn hỏi anh ta. Cái đồ cặn bã đó đang nằm ở phòng bệnh bên cạnh, chưa chết được đâu. Con nhỏ bồ nhí đang ngồi canh đấy.”
“Cứu thương chở cả hai người đến đây luôn. Cậu cũng nên dưỡng bệnh cho tử tế đi. Trước kia dưỡng mãi mới khá lên được một chút, giờ lại quay về vạch xuất phát rồi.”
Cô đặt những miếng táo lên đầu giường, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Tôi biết cô ấy đi hút thuốc.
Mỗi lần tâm trạng lên tới đỉnh điểm, cô ấy luôn cần một điếu thuốc để trấn tĩnh. Trước đây đã cai được gần hết, nhưng vì chuyện của tôi, lại tái nghiện.
Tôi nằm đơ ra nhìn trần nhà, nghĩ mãi không hiểu mọi thứ đã thành ra như thế nào.
Lời của Lê Hướng Thần cứ như một bầy kiến bò loạn trong đầu, khiến tôi bực bội không thôi.
Tên khốn đó nói toàn lời bậy bạ!
Tôi và Cố Giai quen nhau hơn mười năm, đã sớm trở thành người thân thiết nhất với nhau.
Cô ấy không chỉ là bạn mà còn như người thân. Chúng tôi trải qua đủ thứ cùng nhau, tình cảm đã vượt xa định nghĩa thông thường.
Dù là tình bạn hay tình thân, cũng không phải thứ mà anh ta có thể bôi nhọ như vậy!
Cố Giai quay về phòng, cầm theo một hộp cơm, đặt lên đầu giường, rồi lấy khăn ướt lau tay cho tôi.
Cô ấy làm rất cẩn thận, đến từng kẽ ngón tay cũng không bỏ qua.
Mùi thuốc lá trên người cô đã nhạt đi nhiều sau khi đứng ngoài trời một lúc.
Cô vẫn mặc bộ đồ giản dị thường thấy, phong cách trung tính, sạch sẽ.
Cố Giai cao hơn tôi khá nhiều, thể chất khỏe mạnh. Bao nhiêu năm qua, luôn là cô ấy chăm sóc tôi.
Cô chưa từng yêu ai. Rất lâu trước đây đã nói, không có hứng thú với đàn ông, cả đời này muốn sống một mình.
Tôi chưa từng nghĩ sâu xa về chuyện đó.
Tôi và Cố Giai… chỉ là bạn. Những người bạn thân thiết nhất, sẽ không bao giờ quay lưng với nhau.
Lời Lê Hướng Thần như một con dao đâm sâu vào ngực tôi. Vết thương chưa lành hẳn, lại bị khoét thêm một lỗ.
Khiến tôi – người đã ngưng thuốc hơn mười năm – giờ đây lại phải uống mỗi ngày để giữ mình không sụp đổ.
“Giai Giai.”
“Từ nay về sau, chuyện của tớ, cậu đừng can thiệp nữa.”
Cố Giai khựng lại một giây, rồi im lặng gật đầu.
Cô đặt bát cháo vào tay tôi, bình thản nói: “Biết rồi.”
Tôi ở lại bệnh viện mấy ngày, cố tình né tránh mọi tin tức liên quan đến Lê Hướng Thần.
Chỉ muốn từ nay về sau, không bao giờ gặp lại anh ta nữa.
Nhưng chúng tôi vẫn phải ly hôn.
Và nhìn thái độ của anh ta, chắc chắn sẽ không dễ dàng chịu ký đơn.
Có những chuyện, không phải cứ muốn tránh là sẽ qua được.
Vậy nên khi nhìn thấy Lý Ngải Tình xuất hiện trong phòng bệnh, tôi biết rắc rối còn chưa kết thúc.
“Thật sự là cô à?”
“Vừa nãy thấy con nhỏ Cố Giai ở ngoài tôi còn không dám tin.”
“Đồ đàn bà độc ác! Hại anh Thần của tôi thành ra như vậy, mà cô còn dám nằm đây ung dung nghỉ ngơi?”
“Cô có thù hằn gì với anh ấy mà lại muốn dồn anh ấy đến chết?”
Cô ta trừng mắt nhìn tôi, như thể chỉ thiếu điều muốn ăn tươi nuốt sống.
“Tiết Diễm, cô sờ tay lên tim mình mà hỏi xem anh Thần đối xử với cô thế nào? Mỗi ngày chăm sóc cô như bảo mẫu, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.”
“Chẳng lẽ anh ấy không xứng đáng được yêu thương à? Sao cô lại đối xử với anh ấy như vậy?”
Lý Ngải Tình nhìn qua đúng là yêu Lê Hướng Thần thật lòng, còn cảm thấy uất ức thay anh ta vì từng chịu khổ nhiều năm.
Nhưng, cô ta lấy tư cách gì để chất vấn tôi?
“Lý Ngải Tình, cô có tư cách gì mà dạy tôi? Một kẻ chen chân vào hôn nhân của người khác, giờ lại đến lên mặt với chính thất vì cô ta không đối xử tốt với chồng mình sao?”
“Cô đừng làm trò cười cho người ta nữa được không?”
Lý Ngải Tình chỉ vào mặt mình, ra vẻ đương nhiên:
“Trên thế gian này, tôi là người yêu anh ấy nhất!”
“Cô không cần thì tôi cần, cô không trân trọng thì tôi trân trọng. Tôi sẽ không để ai tổn thương anh ấy, cô nghe rõ chưa?”
“Một người như cô – ngoại hình tầm thường, dáng người cũng tầm thường – dựa vào cái gì mà suốt ngày thao túng tinh thần anh Thần, còn khiến anh ấy thành ra như thế? Tôi không cho phép!”
“Tiết Diễm, cô hãy ngoan ngoãn ly hôn với anh Thần. Để tôi chăm sóc vết thương trong lòng anh ấy, để tôi lo cho nửa đời sau của anh ấy.”
“Nếu cô còn dám làm gì tổn hại anh ấy nữa, tôi sẽ không tha cho cô đâu!”
Tôi bật cười: “Ha.”
"Tiếc là cái người mà cô bảo là tôi luôn kiểm soát, lại không nỡ ly hôn. Anh ta nói yêu tôi đến mức không thể dứt ra được, không có tôi thì sống không nổi kia kìa."
"Cô nói bậy!"
"Trên đời sao lại có người đàn bà không biết xấu hổ như cô!"
Cô ta hoàn toàn mất kiểm soát, tức tối lao tới túm lấy tôi:
"Cô cút xuống đây, quỳ xuống xin lỗi anh ấy cho tôi!"
"Rồi cầu xin anh ấy ly hôn đi!"
"Nói cho cô biết, vì anh ấy tôi cái gì cũng dám làm!"
Cô ta khỏe hơn tôi nhiều, kéo tôi ngã mạnh xuống đất, đầu đập một cái đau điếng, rồi còn định lôi tôi đi nữa.
Trong lúc giằng co, đột nhiên có người từ phía sau túm tóc cô ta kéo ra ngoài.
Là Cố Giai.
Cô ấy quay lại, đỡ tôi lên giường, dỗ dành:
"Chờ nhé, tớ sẽ thay cậu trả thù."
Rồi cô ấy rời khỏi phòng bệnh.
Ngay sau đó, tiếng gào thảm thiết của Lý Ngải Tình vang lên ngoài hành lang.
Cố Giai sợ có người cản, bèn trực tiếp lôi cô ta sang phòng bệnh của Lê Hướng Thần.
Trước mặt anh ta, tát cô ta liền mười cái.
Trước khi rời đi, cô ấy nói:
"Anh không bênh cô ta thì có người khác bênh. Anh không trân trọng cô ấy thì có người khác trân trọng. Lê Hướng Thần, anh là đồ khốn, cả đời này không xứng với cô ấy!"