Chuyến Xe Dứt Tình

Chương 7

Chương 7
Trước đây tôi dễ dàng cảm thấy hài lòng, cũng quá dễ bị anh ta lừa.
Ngay cả khi đã lên giường với người phụ nữ khác, anh ta vẫn có thể bày ra vẻ mặt đáng thương, đau khổ như thể là người bị tổn thương nhiều nhất.
Anh ta rốt cuộc làm sao có thể diễn giỏi đến thế?
Tôi nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh lùng, rồi chậm rãi nói:
"Lê Hướng Thần, hôm qua tôi nổi hứng nên thay Giai Giai chạy một cuốc xe công nghệ."
Đồng tử anh ta lập tức co lại, người ngồi thẳng dậy.
"Anh đoán xem tôi đón được khách nào?"
"Là cô đồng nghiệp của anh đấy."
"Trùng hợp ghê."
"Mà còn trùng hợp hơn là, cô ta đang đứng trước cửa khách sạn, hôn một người đàn ông đến mức không dứt ra nổi."
"Tôi tình cờ cũng quen người đàn ông đó, anh đoán là ai?"
Tôi cười đến mức cả người run rẩy.
Lê Hướng Thần đã hoảng loạn đứng bật dậy, mắt trợn to:
"Diễm Diễm..."
"A, hình như anh đoán ra rồi nhỉ?"
"Em... em đừng nói nữa!" Anh ta đột ngột cắt ngang tôi.
"Sao lại không nói? Tôi chứng kiến toàn bộ mà."
"Hai người họ quấn lấy nhau, như hòa vào một, từng giây cũng không muốn buông."
"Họ còn cười nhạo một người phụ nữ khác, nói ngực nhỏ, là loại mặt dày."
"Chưa hết đâu, tôi còn nghe được đoạn ghi âm họ gửi nhau trên xe."
Lê Hướng Thần ngồi sụp xuống ghế sofa, mặt trắng bệch như tờ giấy.
Anh ta đang cố gắng nhớ lại hôm qua mình đã nói gì.
"Em có thích anh không?"
"Dĩ nhiên rồi, thích dáng vẻ dâm đãng lẳng lơ của em nhất."
"Mau đá con nhỏ ngực lép đó đi."
"Đợi thêm chút nữa, đợi đến khi nó không thể rời xa anh được, giờ vẫn chưa đủ hả hê…"
"Diễm Diễm… đừng nói nữa…"
Lê Hướng Thần run rẩy, đột nhiên quỳ gối trước mặt tôi.
"Không phải thật đâu, anh với cô ta chỉ là chơi bời qua đường thôi, những lời đó anh nói bừa, giữa anh và cô ta thực sự chẳng có gì, em phải tin anh!"
Tôi cúi xuống nhìn anh ta, tiếp tục nói:
"Anh à, em bị ra máu, mới phát hiện khi về đến nhà, phải làm sao đây? Em sợ quá…"
"Lê Hướng Thần, anh cũng giỏi chơi trò này ghê nhỉ."
"Thế mà còn dám nói mình không sai?"
"Anh nói xem."
"Tôi không có quyền đòi ly hôn à?"
Lê Hướng Thần ôm chặt lấy chân tôi, cả người run lẩy bẩy.
Anh ta ôm rất chặt, như thể chỉ cần buông tay là tôi sẽ biến mất.
"Diễm Diễm, tất cả không phải thật, người anh yêu nhất là em, từ đầu đến cuối chỉ có em thôi, anh không hề yêu cô ta, em tin anh được không? Anh xin em…"
Tôi cúi đầu nhìn anh ta, không thể hiểu nổi:
"Lê Hướng Thần, hai người đã đến mức đó rồi, mà anh còn nói thích tôi? Anh thích kiểu vừa ăn trong bát vừa dòm trong nồi à?"
"Tôi thậm chí nghi ngờ, cô ta không phải người duy nhất anh ngoại tình. Anh đâu có yêu tôi, anh chỉ muốn chinh phục tôi, đợi đến khi tôi không thể rời xa anh, rồi lại đá tôi đi cho thoả mãn lòng sĩ diện đáng thương của anh."
"Có phải vậy không?"
"Không phải!"
Anh ta run còn dữ hơn, đến mức cả người tôi cũng theo đó mà run theo.
"Diễm Diễm, anh yêu em, chỉ yêu mình em thôi. Cô ta chỉ là một tai nạn, chỉ có cô ta, sau này sẽ không bao giờ có ai khác nữa!"
Anh ta bỗng đứng bật dậy, cầm lấy điện thoại:
"Anh xoá cô ta ngay được chưa? Từ nay sẽ không liên lạc với cô ta nữa, em… em tha thứ cho anh lần này đi có được không?"
Tôi vẫn bình tĩnh nhìn anh ta:
"Không được, Lê Hướng Thần."
"Tôi không thể chấp nhận chuyện ngoại tình, huống chi còn là tận mắt chứng kiến cái cảnh khiến tôi nghĩ lại là muốn nôn. Anh bảo tôi làm sao chấp nhận nổi?"
Anh ta khựng lại, rồi ngẩng đầu lên, mắt đã đỏ hoe:
"Diễm Diễm, lần này là anh sai, nhưng em thì hoàn toàn đúng à?"
"Em nói anh ngoại tình, nhưng trái tim em chưa từng thuộc về anh."
Tôi sững người:
"Anh có ý gì?"
Anh ta bỗng bật cười chua chát:
"Bao nhiêu năm nay, em yêu Cố Giai còn hơn cả anh. Rõ ràng anh mới là chồng em, nhưng em quan tâm cô ấy còn hơn cả quan tâm đến anh."
Tôi hoàn toàn cạn lời:
"Cố Giai là phụ nữ, đến chuyện này anh cũng muốn so đo à?"
"Tình cảm giữa hai người không phải kiểu bạn thân bình thường!"
Anh ta nói như trút bỏ một bí mật đã kìm nén lâu ngày:
"Hai người… là đồng tính nữ đúng không?"
Tôi đứng chết lặng tại chỗ, sốc đến không thốt nên lời.
"Tối qua anh đứng dưới lầu chờ suốt."
"Cố Giai lên nhà em, rồi không hề rời đi."
"Hồi anh theo đuổi em, cô ta tìm mọi cách cản trở, như thể chỉ hận không thể khiến anh biến mất khỏi thế giới này."
“Một người bạn thân bình thường thì sao lại có thể làm ra những chuyện bất thường như thế chứ?”
“Ngần ấy năm qua, sự quan tâm của cô ta dành cho em đã vượt quá mức bình thường rồi.”
“Nếu nói thế giới của anh chỉ có em, thì thế giới của cô ta chính là xoay quanh em.”
“Diễm Diễm, anh không phải đồ ngốc. Giữa hai người các em có quá nhiều điều không thể giải thích nổi. Anh đã từng tự nhủ phải bao dung, đừng nghi thần nghi quỷ. Rằng các em chỉ là bạn bè thân thiết bình thường… nhưng em hết lần này anhi lần khác vì cô ta mà bỏ rơi anh, làm sao anh có thể không để bụng?”
“Em nhớ lần đó không? Vì tổ chức sinh nhật cho cô ta, em trốn vào vùng núi cả một ngày trời, anh gọi bao nhiêu cuộc mà chẳng thể nào liên lạc được, em có biết lúc đó anh đã lo đến mức nào không?”
“Rồi khi cô ta bị thương, em ở lại chăm sóc cô ta suốt một tháng trời, không thèm về nhà, có bao giờ em nghĩ đến cảm nhận của anh không?”
“Ngay cả thuốc mà em hay dùng, cô ta cũng mang bên người suốt mười năm trời, chưa từng rời nửa bước. Mười năm đấy!”
Anh ta run rẩy châm một điếu thuốc, phải mất một lúc mới bình tĩnh trở lại, rồi nói tiếp:
“Giữa hai người mới là thứ tình cảm sâu nặng thật sự. Trong tim em, cô ta luôn đứng ở vị trí số một, còn anh thì chưa bao giờ được đặt đúng chỗ. Diễm Diễm, anh yêu em đến mức thấp hèn, anh không cam tâm!”
“Em từng nói nếu sau này có con, sẽ cùng nuôi nó với cô ta, cho cô ta làm mẹ nuôi. Lúc đó anh chỉ nghĩ… phải chăng các em chỉ mượn anh làm công cụ sinh con, chờ dùng xong sẽ đá anh ra ngoài…”
“Diễm Diễm… anh không cam tâm đâu.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất