Chuyến Xe Dứt Tình

Chương 6

Chương 6
Tôi không về nhà mình, mà đến chỗ của Cố Giai.
Tối đó, cô ấy trải chăn nằm đất ngay trong phòng tôi.
Tôi bật cười nhìn cô ấy:
“Sao, sợ tớ sẽ làm điều gì dại dột à?”
“Cũng không đến mức đó.”
Nhưng lòng tôi vẫn rất đau, như có ai đang rạch từng nhát dao vào tim.
Tôi không phân biệt nổi là do bệnh cũ tái phát hay là do cảm xúc. Nhiều lúc đau đến mức thở không nổi.
Nhưng chưa đến mức chết.
Tôi chỉ là bị tổn thương. Có người làm tôi đau, và cảm giác này là không thể tránh khỏi.
Nhưng tôi luôn tin, thời gian sẽ chữa lành tất cả.
Cố Giai quay lưng về phía tôi, nhỏ giọng nói:
“Không phải sợ cậu nghĩ quẩn, mà là sợ bệnh cũ tái phát. Tớ không chịu nổi lần thứ hai đâu.”
Tôi lặng lẽ nhìn bóng lưng ấy, lòng chua xót không thể nói thành lời.
Từng ấy năm trôi qua, người thật lòng với tôi nhất, vẫn là cô ấy.
Tôi thở dài, lặng lẽ nằm xuống. Tưởng sẽ trằn trọc cả đêm, nhưng nhìn bóng lưng Cố Giai, tôi lại cảm thấy bình yên đến lạ.
Có cô ấy ở bên, tôi chẳng còn gì phải sợ.
Tôi ngủ một mạch đến sáng.
Lúc thức dậy, Cố Giai đã đi làm.
Cô ấy để lại bữa sáng và một mẩu giấy nhỏ trên bàn:
[Tránh xa tên khốn đó. Đừng để bản thân bị tổn thương nữa.]
Tôi ngẩn người nhìn tờ giấy một lúc.
Khi không có ai bên cạnh, đầu óc tôi lại bắt đầu suy nghĩ lung tung. Tôi không kìm được mà tự hỏi: có phải mình đã làm gì sai? Tại sao anh ta lại đối xử với mình như thế?
Nghĩ mãi cũng chẳng ra được lý do. Đành thôi.
Vết thương cần thời gian để lành.
Bữa sáng Cố Giai chuẩn bị rất tỉ mỉ. Cô ấy biết rõ từng khẩu vị của tôi.
Đôi khi, tôi thực sự thấy may mắn khi có một người bạn như vậy.
Mới ăn được mấy miếng, ngoài cửa đã vang lên tiếng gõ.
“Diễm Diễm, anh biết em đang ở trong đó. Mở cửa đi, chúng ta nói chuyện một chút.”
Là Lê Hướng Thần.
Tôi vẫn chưa bật điện thoại lên. Không muốn nghe, không muốn thấy bất cứ điều gì liên quan đến anh ta.
Vậy mà anh ta đã nhanh chóng tìm tới đây.
Tiếng gõ cửa dồn dập, như thể tôi không mở là anh ta sẽ gõ đến hết đời.
Tôi hiểu rõ con người này. Trước kia theo đuổi tôi suốt bốn năm, cũng lì lợm kiểu như vậy.
Có lẽ, đã đến lúc cần nói rõ ràng.
Tôi mở cửa, trước mắt là gương mặt mệt mỏi của Lê Hướng Thần.
“Diễm Diễm…”
“Anh có thể giải thích, anh và cô ta thật sự không có gì cả.”
“Sau này anh sẽ không gặp cô ấy nữa.”
“Em đừng giận anh nữa được không?”
Tôi khẽ cười, lòng mệt rã rời. Ngồi xuống ghế sofa, ôm trán.
Anh ta ngồi đối diện tôi, giống như một đứa trẻ phạm lỗi đang chờ được tha thứ, ánh mắt chờ mong đầy khẩn thiết.
“Lê Hướng Thần, anh thật sự không sai sao?”
Anh ta chắc là cả đêm không ngủ, quầng thâm dưới mắt rất rõ, tóc rối bời, cả người tiều tụy.
Giờ phút này, anh ta cúi đầu, giống hệt những lần trước đây khiến tôi không vui, lại giả vờ đáng thương.
“Diễm Diễm, em biết câu đó tổn thương anh đến mức nào không?”
“Chuyện ly hôn... sao em có thể dễ dàng nói ra như thế?”
“Anh đã phạm phải tội lỗi gì tày trời, mà em phải trừng phạt anh như vậy?”
“Chỉ vì anh đưa đồng nghiệp đi khám bệnh thôi sao? Vậy từ giờ anh sẽ không nói chuyện với bất kỳ cô gái nào nữa, chỉ có em, được không?”
Anh ta trông rất đáng thương, đến mức khiến người ta mềm lòng.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi gần như tin rằng mình mới là người sai.
Chuyện tối qua, có phải tôi chỉ đang mơ?
Chẳng qua chỉ là tôi quá mệt mỏi, nên tự tưởng tượng ra giấc mộng hoang đường ấy.
Người chồng trước mặt tôi, luôn yêu tôi bằng cả trái tim, sao có thể làm ra chuyện tồi tệ như vậy?
Ở nhà, anh ta chiều chuộng tôi tới tận mây xanh.
Ba bữa một ngày đều do anh ta nấu, tôi chưa từng phải vào bếp.
Mỹ phẩm, đồ lót, mọi thứ anh ta đều chuẩn bị chu đáo, thậm chí còn rõ hơn cả tôi về các thành phần tôi bị dị ứng.
Lúc tôi ốm, anh ta ôm tôi cả đêm không ngủ, nhẫn nại bón từng muỗng nước, từng viên thuốc.
Anh ta chưa bao giờ nổi giận với tôi, những điều tôi nói, anh ta đều lắng nghe và thực hiện.
Chỉ là, tối hôm qua, anh ta lại đi làm một chuyện nực cười đến mức ấy với người phụ nữ khác...
Anh ta thực sự từng xem tôi là cả thế giới.
Nụ cười ấy từng chân thật đến mức khiến tôi tin tưởng hoàn toàn.
Tôi đã nghĩ anh ấy thật sự hạnh phúc khi chúng tôi ở bên nhau.
Thì ra tôi đã sai.
Trái tim anh ấy như một hố đen đầy bẫy rập – tôi không nhìn thấy, không chạm được, chỉ cần đến gần một chút thôi cũng bị tổn thương đến mức không còn nguyên vẹn.
Tôi đành phải rời xa.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất