Chuyến Xe Dứt Tình

Chương 8

Chương 8
Anh ấy… anh ấy đang nói cái quái gì vậy?
Đang kiếm cớ biện hộ cho việc phản bội của mình sao?
Và là một cái cớ nực cười đến mức này ư?
Tôi và Cố Giai là bạn từ thuở nhỏ, đã cùng nhau trải qua biết bao chuyện, là người quan trọng nhất của nhau.
Sao anh ấy có thể bôi nhọ tình cảm ấy như vậy?
“Lê Hướng Thần, anh có biết những lời anh vừa nói buồn cười đến mức nào không?”
Tôi giận đến toàn thân run rẩy, giơ tay chỉ thẳng ra cửa:
“Anh cút ngay cho tôi! Tôi không muốn thấy anh thêm lần nào nữa!”
“Chúng ta ly hôn rồi, sau này xem như không quen biết!”
“Em đừng hòng!” — Anh ta gầm lên.
“Anh sẽ không ly hôn! Người yêu em nhất là anh, chỉ là em bị con đàn bà kia mê hoặc nhất thời thôi!”
“Anh rời xa Lý Ngải Tình, em cũng rời xa Cố Giai, được không? Chúng ta huề nhau, cứ như trước kia vậy... chẳng phải chúng ta từng rất hạnh phúc sao?”
“Anh… đồ vô liêm sỉ!”
Thật không thể tin nổi trên đời lại có người trơ trẽn đến vậy!
Lê Hướng Thần bất ngờ ôm chầm lấy tôi, cố sức hôn tôi một cách hỗn loạn:
“Diễm Diễm, anh yêu em, chỉ yêu mình em, đừng rời xa anh.”
Vừa nói vừa định cởi áo tôi.
Tôi tát cho anh ta một cái thật mạnh: “Biến ngay!”
Nhưng anh ta không chịu dừng lại. Mặc nguyên vết bốn năm ngón tay đỏ ửng trên mặt, anh ta lại áp sát, đè tôi xuống ghế sofa.
“Diễm Diễm, anh sẽ không đi đâu hết. Anh là chồng em.”
“Lê Hướng Thần! Chẳng phải anh từng nói, ngủ với tôi khiến anh thấy khổ sở sao? Vậy thì đừng có động vào tôi!”
Anh ta khựng lại, ánh mắt đỏ ngầu, hoảng loạn, điên cuồng, đau khổ xen lẫn bất lực.
“Không phải vậy… Diễm Diễm, anh không thể chịu được việc em ở bên người phụ nữ đó… anh chỉ biết tự hành hạ bản thân. Anh thật sự sắp phát điên rồi.”
“Đừng chạm vào tôi! Ghê muốn chết!”
Anh ta run lên, bật cười đầy cay đắng:
“Diễm Diễm, chỉ là em nhất thời suy nghĩ quẩn thôi, rồi em sẽ ổn lại mà…”
“Tránh xa tôi ra! Lê Hướng Thần, anh cút đi!”
Anh ta bất chấp tất cả, đôi tay thô bạo giằng lấy tôi:
"Anh là chồng em. Anh sẽ không rời đi!”
“Lê Hướng Thần! Đây là cưỡng hiếp trong hôn nhân đấy!”
Tôi gào lên, căm hận đến mức chỉ muốn giết chết anh ta.
“Diễm Diễm… anh là chồng em… đừng nói mấy lời ngốc nghếch nữa…”
Không giãy ra được, cũng không thoát được, nước mắt tôi thấm ướt cả cổ áo.
Lê Hướng Thần ra tay rất tàn nhẫn.
Trước đây, anh ta luôn để ý đến cảm nhận của tôi, mỗi lần chạm vào đều dịu dàng cẩn trọng, luôn hỏi tôi có đau không, có chịu được không.
Nhưng lần này, anh ta như phát điên, không nói gì, cho đến khi tôi bất tỉnh.
...
Tỉnh lại, người tôi nhìn thấy đầu tiên là Cố Giai.
Cô ấy đang lặng lẽ lau người cho tôi, trên mặt còn vết máu loang lổ, như vừa mới giết người xong.
Tôi nắm chặt lấy tay cô ấy:
“Lê Hướng Thần đâu?”
Gương mặt cô ấy không chút cảm xúc:
“Chết rồi.”
Tim tôi như thắt lại, giọng run run:
“Cậu đã làm gì anh ta rồi? Anh ta đâu?”
Cố Giai đột ngột đứng bật dậy, giọng lạc đi vì kích động:
“Đến lúc này mà cậu còn lo cho hắn ta à?”
“Cậu biết không, cái thằng súc sinh đó đã làm gì với cậu không? Nếu không phải tớ về sớm vì lo cho cậu…”
“Giết hắn ta là còn nhẹ đấy!”
Tôi không phải lo cho anh ta… mà lo cho cậu đấy, Cố Giai à.
Nếu hắn chết rồi, cậu sẽ phải làm sao?
“Anh ta… đang ở đâu?”

“Cố Giai!”
Cô ấy quay lưng lại với tôi, châm một điếu thuốc, nhưng rồi lại dập tắt ngay vì nghĩ đến cơ thể tôi, cắn răng nói:
“Ở ngoài phòng khách.”
Tôi hoảng hốt chạy ra, cảnh tượng trước mắt khiến tôi gần như ngất lịm.
Lê Hướng Thần nằm bất động trên sàn, máu me đầy người.
Trên đầu là một vết rách lớn, máu vẫn không ngừng trào ra.
Bên cạnh là một chậu hoa vỡ vụn, đầy máu.
Tôi hét lên:
“Gọi cấp cứu! Gọi 120 đi!”
Cô ấy đứng tựa vào khung cửa, thản nhiên như không có chuyện gì.
“Không gọi. Chết luôn thì càng tốt.”
Cái người điên này!
Tôi vội vàng lục tìm điện thoại, tay run rẩy bấm 120. Gọi xong thì toàn thân như mất hết sức lực, tôi ngồi bệt xuống đất, không còn nổi chút khí lực nào.
“Yên tâm, nếu chết thì tính vào tớ.”
Mái tóc ngắn dựng lên của cô ấy như đang viết rõ từng chữ “bướng bỉnh” trên đó.
Tôi giận đến mức không thở nổi. Chuỗi những chuyện vừa xảy ra khiến cơ thể vốn đã yếu ớt của tôi không chịu nổi thêm nữa, tôi lại ngất đi một lần nữa.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất