Chương 109: Mộng tưởng của tiểu thảo tinh
Kim Tiểu Nhị ăn xong như không có cảm giác gì.
"Lão Kim, đan dược này thế nào?" Chu Diệp có chút hiếu kỳ, trực tiếp mở miệng hỏi.
"Đan dược rất tốt cho tu luyện hỏa hệ, hương vị cũng không tệ, lực lượng ẩn chứa trong đó tương đương với một viên yêu đan tứ giai đỉnh phong, cũng bình thường thôi." Kim Tiểu Nhị vỗ mạnh vào mồm, vẻ mặt thất vọng nói.
Nhìn biểu tình thất vọng kia, nghe giọng nói bình tĩnh kia, Chu mỗ thảo cảm thấy chính mình sắp không nhịn được nữa.
Đồng thời, trong lòng Chu Diệp suy nghĩ, chính hắn có thể học tập luyện đan hay không.
"Nhớ kỹ mấy lần trước hình như đã rút ra Linh Hỏa Châu gì đó có thể dùng để luyện đan luyện khí thì phải..." Chu Diệp suy nghĩ trong lòng.
Ngẫm nghĩ, hắn trực tiếp mở miệng hỏi: "Lão Kim, ngươi biết luyện đan không?"
Kim Tiểu Nhị bị vấn đề bất thình lình hỏi cho đơ người.
Hắn cẩn thận suy nghĩ, trên mặt khó chịu.
"Ta không biết."
"Không phải chứ, Yêu Vương lợi hại như ngươi còn không biết luyện đan sao?" Chu Diệp hơi nghi hoặc.
"Ai, mặc dù thực lực Kim mỗ rất mạnh, nhưng loại chuyện cần động não như luyện đan thì thật sự là sẽ không, vừa nhắc tới luyện đan, mẹ nó ta đã đau cả đầu." Kim Tiểu Nhị thở dài.
Nghĩ đến năm đó khi Kim mỗ hắn còn trẻ, cảm thấy mình chính là thiên tài, vô cùng cuồng vọng.
Sau đó đi bái Yêu Vương nào đó làm sư phụ, muốn học tập thuật luyện đan của đối phương.
Yêu Vương kia thấy Kim mỗ hắn là thiên tài, thế là rất vui vẻ thu Kim mỗ hắn làm đồ đệ.
Trải qua chín chín tám mươi mốt năm gian khổ học tập, Kim mỗ hắn không thể không thừa nhận, mẹ nó chính mình không học được.
Còn suýt nữa khiến vị sư tôn Yêu Vương cực kỳ nổi tiếng kia khó giữ được khí tiết tuổi già.
Nhớ có một lần Kim mỗ hắn luyện đan, trực tiếp cho nổ bay một nửa lãnh địa của sư tôn Yêu Vương, nếu không phải Kim mỗ hắn chạy nhanh, có lẽ đã thăng thiên tại chỗ.
Mà sư tôn Yêu Vương kia suýt nữa đã bị hắn chọc tức đến buông tay nhân gian.
Bây giờ nghĩ lại quá khứ của bản thân đã từng trải qua, Kim Tiểu Nhị cũng cảm thấy còn sống thật con mẹ nó tốt.
"Ta còn tưởng rằng lão Kim ngươi biết luyện đan." Chu Diệp cũng có chút thất vọng.
Lúc đầu hắn nghĩ, nếu như Kim Tiểu Nhị biết luyện đan, vậy hắn liền theo Kim Tiểu Nhị học một chút.
Nhưng thật tiếc nuối, Kim Tiểu Nhị cũng không biết luyện đan.
Nghe lời Chu Diệp nói, Kim Tiểu Nhị cảm thấy nhức cả trứng.
Lúc này, hắn thể hiện ra năng lực nhảy sang chuyện khác của mình.
"Tiểu thảo tinh, mấy ngày nay ngươi muốn đi đâu đùa nghịch một chút không?" Kim Tiểu Nhị hỏi.
Chu Diệp ngẫm nghĩ, cuối cùng nói: "Được rồi, ta định trở lại Thanh Hư Sơn, đến tàng thư phòng nhìn một chút có sách liên quan tới luyện đan hay không."
Sao lại kéo tới chuyện luyện đan nữa rồi.
Kim Tiểu Nhị hít sâu một hơi, sau đó nói: "Nếu không thì để ta đưa ngươi đi."
"Không cần phiền toái." Chu Diệp nâng một mảnh lá lắc lư một cái.
Kim Tiểu Nhị cười cười, sau đó nói: "Đoạn đường này rất xa, vẫn là để ta đưa ngươi một đoạn đi, không phiền phức chút nào, còn không đến nửa khắc đồng hồ."
"Vậy thì phiền ngươi."
Suy nghĩ của Chu Diệp rất đơn giản.
Nếu tự mình bay trở về phải tốn không ít thời gian, mà Kim Tiểu Nhị thì khác, tốc độ của hắn nhanh hơn chính mình rất nhiều lần, đi một lần cũng không hao phí bao nhiêu thời gian.
Kim Tiểu Nhị đã nguyện ý đưa, vậy Chu mỗ thảo hắn chỉ có thể dày thảm cỏ tiếp nhận.
Ai nha! Đều do Kim Tiểu Nhị quá mức nhiệt tình!
"Vậy ngươi định khi nào trở về?" Kim Tiểu Nhị cười hỏi.
Chu Diệp nhìn hắn lại nhìn Xích Hồng đang tu luyện một chút, trong lòng suy nghĩ một cái, sau đó nói: "Vậy bây giờ luôn đi."
"Được!" Kim Tiểu Nhị nhíu mày.
Cả hai khó hiểu mà đạt thành thỏa thuận.
Chu Diệp bơi đến bên bờ, sau đó chụp mặt nước một cái, cả cây cỏ trực tiếp vọt lên rơi xuống trên bờ.
"Đi thôi." Kim Tiểu Nhị đi tới, chuẩn bị đưa tay bắt lấy Chu Diệp.
"Đừng vội, để ta lắc lắc một cái."
Chu Diệp xoay người, sau đó dùng lực run rẩy mấy lần.
Huyền khí bộc phát, nước trên người bốc hơi.
"Được rồi, đi thôi."
"Ừm."
Kim Tiểu Nhị gật đầu, đưa tay nâng Chu Diệp lên, sau đó cả người biến mất không thấy đâu nữa.
Trên bầu trời, Kim Ưng giương cánh, hóa thành kim quang bay về phương xa.
Tốc độ rất nhanh.
"Lão Kim, nhất định phải nắm chắc cơ hội tốt đấy." Chu Diệp đột nhiên nói.
Kim Tiểu Nhị không hiểu, ngơ ngác hỏi: "Nắm chắc cơ hội tốt gì?"
"Hừ, mọi người đều là nam nhân, chút tâm tư nhỏ này của ngươi ta còn không rõ hay sao?" Chu Diệp bày vẻ ta đã sớm nhìn thấu bản chất của ngươi.
Hắn nói kiểu này, Kim Tiểu Nhị càng không minh bạch hơn.
Hắn vô ý thức hỏi: "Ngươi là người à?"
"Ta không phải người." Chu Diệp thở dài.
"..."
Chủ đề, kết thúc như vậy.
Thế nhưng trong đầu Kim Tiểu Nhị vẫn nghĩ đến lời Chu Diệp nói.
Rốt cuộc mình có tâm tư gì bị tiểu thảo tinh biết rõ rồi?
Hắn không mở miệng hỏi, chỉ tự hỏi chính mình.
...
Thanh Hư Sơn.
Ở giữa không trung Kim Tiểu Nhị liền biến về thân người.
Ánh mắt hắn rất sắc bén, từ xa đã thấy Thanh Đế đại lão uống trà trong đình.
Đối mặt đại lão, nhất định phải làm việc khiêm tốn.
Mẹ nó quỷ mới biết đại lão có tìm ngươi phiền phức chỉ vì cái nguyên nhân nhỏ không đáng chú ý gì không.
Sau khi hóa thành hình người, Kim Tiểu Nhị cẩn thận nghiêm túc bưng lấy Chu Diệp hạ xuống bên vách núi, sau đó nhẹ nhàng thả Chu Diệp trên mặt đất.
Sau đó, vẻ mặt hắn cung kính xoay người hành lễ hướng phía giữa sân.
"Kim Tiểu Nhị bái kiến Thanh Đế."
"Miễn lễ."
Giữa sân truyền đến thanh âm bình thản của Thanh Đế đại lão.
Kim Tiểu Nhị có chút khẩn trương, hắn chậm rãi đứng thẳng người dậy, phát hiện chân có chút run.
Tại sao lại không khống chế nổi như thế!
Kim Tiểu Nhị không muốn như vậy, nhưng không thể nhịn được, đối mặt loại đại lão đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp này, không thể không run chân.
Chu Diệp không nói chuyện.
Đối với địa vị và thực lực của sư phụ mình, hắn chỉ có một cái khái niệm mơ hồ.
Đó chính là mạnh.
Trừ cái đó ra, những thứ còn lại hắn cũng không hiểu.
Chỉ có cảm giác Kim Tiểu Nhị như đang dũng cảm đối mặt với hiệu trưởng của chính mình.
"Ngươi rất không tệ, đáng tiếc, thiên phú hơi kém một chút." Thanh âm Thanh Đế đại lão truyền đến.
Kim Tiểu Nhị vừa định nói câu tiền bối quá khen, nhưng nghe đến câu sau thì có chút khó chịu.
Đại lão, ngươi nói gì thế, có thể đừng ngay thẳng như vậy hay không.
"Má."
Chu Diệp thô tục thốt ra.
"Sư phụ, lời này của ngài phải nói uyển chuyển một chút chứ." Chu Diệp nhịn cười, chậm rãi nói.
Thanh Đế đại lão đang uống trà trầm mặc một chút.
Ngẫm nghĩ, cảm thấy hình như lời tiểu thảo tinh nói có chút đạo lý.
"Vốn là cái gì thì chính là cái đó." Đại lão cũng không định thay đổi.
"Mộng tưởng là tốt đẹp, cố gắng lên, mặc dù cuối cùng không chắc có thể thực hiện được, nhưng ít nhất đã từng cố gắng, không còn gì hối hận." Đại lão nói.
"Cẩn tuân lời dạy bảo của tiền bối." Vẻ mặt Kim Tiểu Nhị cung kính thi lễ lần nữa.
"Ừm."
"Lão Kim, ngươi cũng có mộng tưởng à?" Chu Diệp thấp giọng hỏi.
Trong sân, Thanh Đế đại lão nghe thấy xưng hô của Chu Diệp đối với Kim Tiểu Nhị, lập tức sửng sốt một cái.
Mẹ nó ngươi một cái tiểu thảo tinh mới ba bốn tháng tuổi, xưng hô với một thanh niên năm vạn tuổi người ta thế nào đấy?
"Không phải đã nói rồi sao? Xưng đế trước năm mười vạn tuổi đấy." Kim Tiểu Nhị thấp giọng trả lời.
"A, đúng." Chu Diệp gật đầu.
Hắn cảm thấy mộng tưởng của Kim Tiểu Nhị rất rộng lớn.
"Tiểu thảo tinh, giấc mộng của ngươi là gì?" Thanh âm Thanh Đế đại lão truyền đến.
"A, giấc mộng của ta..."
Chu Diệp nghĩ.
Hắn không thể nói mộng tưởng của mình chính là đánh Lộc Tiểu Nguyên đi.
Như thế thật không tốt, chỉ có thể nói bậy một cái.
"Giấc mộng của ta chính là, ngày nào đó có ai chọc tới ta, ngày thứ hai ta đã mọc rễ trên phần mộ của kẻ đó."
Kim Tiểu Nhị: "..."
Thanh Đế đại lão: "..."
Lộc Tiểu Nguyên ghé bên cửa sổ mơ hồ dụi mắt : "..."