Cỏ Dại Cũng Có Hệ Thống Hack

Chương 110: Làm một thảo tinh toàn năng

Chương 110: Làm một thảo tinh toàn năng


"Giấc mộng này của ngươi, có hơi. . ." Kim Tiểu Nhị muốn nói lại thôi, nhìn biểu lộ của hắn, hình như hắn có chút khó chịu.
"Vô cùng. . . tốt." Tay Thanh Đế đại lão cầm chén trà run rẩy một cái, cố nén ý cười nói ra mấy chữ.
Lộc Tiểu Nguyên sờ cằm suy nghĩ.
"Vì sao lại muốn cắm rễ trên phần mộ của người khác, không tốt đâu, trực tiếp cắm rễ trên động phủ của người khác là tốt nhất, vừa có thể xét nhà, đồng thời cũng có thể hiển lộ thực lực của bản thân với người khác nha." Lộc Tiểu Nguyên bày ra khuôn mặt nhỏ nghiêm túc, nói đạo lý vô cùng rõ ràng.
Thanh Đế đại lão nghe thấy lời này, hít sâu một hơi.
Hắn trầm mặc.
Hắn cảm thấy công lực của Lộc Tiểu Nguyên quá cao, dù hắn là Đế Cảnh, cũng mẹ nó căn bản là không có cách giáo dục Lộc Tiểu Nguyên.
Tính cách gia hỏa này đã thành cái dạng này. . .
Kim Tiểu Nhị bội phục trong lòng.
Quả nhiên, Lộc gia chính là Lộc gia.
Nhiều năm như vậy vẫn không hề thay đổi, suy nghĩ vẫn luôn khác biệt với người thường.
Có lẽ, cũng là vì nguyên nhân này mới có thể được Thanh Đế đại lão thu làm đồ đệ đi?
"Lộc sư tỷ nói hay lắm!" Hai mảnh lá của Chu Diệp vỗ vào nhau một cái, giống như tìm được đại lục mới.
Hắn tưởng tượng, một ngày nào đó có một cường giả tuyệt thế chọc giận hắn, sau đó Chu mỗ thảo hắn không nói hai lời trực tiếp giải quyết.
Sau khi chơi chết xong, hắn cắm rễ ở cửa động phủ, thi triển pháp thuật đỉnh phong vơ vét hết gia sản của cường giả tuyệt thế bỏ vào trong túi.
Như thế sẽ giàu đến mức nào?
Nghĩ tới đây, Chu mỗ thảo cũng cảm thấy mấy trăm vạn điểm tích lũy đang mời gọi chính mình.
Nhưng, thời điểm này Chu mỗ thảo cảm thấy tầm mắt chính mình có phải hơi thấp hay không.
Mẹ nó đường đường là cường giả tuyệt thế, làm sao gia sản chỉ có mấy trăm vạn điểm tích lũy?
"Đến lúc đó chúng ta cùng nhau, chia năm năm!" Lộc Tiểu Nguyên nâng tay nhỏ, năm ngón tay mở ra, cười tươi như hoa.
Nói gì thế, không nghe rõ.
Chu Diệp đau lòng.
Xem ra không phải là tầm mắt hắn thấp, mà đời này hắn có lẽ sẽ không có khả năng nhìn thấy hơn ngàn vạn điểm tích lũy.
Đồng thời, trong lòng âm thầm nói với chính mình, sau này nếu thật sự có loại chuyện này xảy ra mà tự mình giải quyết được thì phải làm một mình, tuyệt đối không thể gọi cẩu tặc Lộc Ma Vương.
Nếu như mình chơi không lại. . .
Vậy thì mẹ nó cũng không gọi.
Nhẫn nhịn trước, âm thầm trưởng thành, chờ đến khi mình trở nên trâu bò thì đi giải quyết sau.
Nhìn đi, viễn cảnh hoàn mỹ cỡ nào.
Chu Diệp cảm thấy đầu của mình càng ngày càng thông minh, nhưng dung lượng hơi thấp một chút, hay quên.
Giờ phút này Kim Tiểu Nhị rất muốn nói chen vào, bảo hai vị đại lão hãy mang theo chính mình.
Nói thế nào mình cũng là Yêu Vương đệ thất giai.
Mặc dù đến lúc đó có khả năng không phát huy được sức chiến đấu, nhưng Kim Tiểu Nhị cho là khả năng vận chuyển của hắn vẫn rất hữu dụng.
Mặc kệ lãnh địa hay động phủ của đối phương lớn bao nhiêu, Kim mỗ hắn đều có thể cam đoan trực tiếp chở đi, tuyệt đối sẽ không để lại một mảnh vụn nào.
Mặc dù loại chuyện này khẳng định Lộc đại lão thuần thục hơn so với mình, nhưng đại lão đi ra bên ngoài, mang một tiểu đệ làm trợ thủ không phải là chuyện hiển nhiên sao? !
Giờ phút này, ngươi không có nhìn lầm đâu, Kim mỗ ta muốn làm chân chó của Lộc gia.
Kim mỗ ra muốn đi theo Lộc gia ăn ngon, uống say.
Ăn đến miệng đầy chảy mỡ, ăn nhiều đến bệnh trĩ luôn.
. . .
"Có thể . . . đừng như vậy hay không đây?" Thanh Đế đại lão thở dài, cực kì bất đắc dĩ.
Từ sau khi tiểu thảo tinh xuất hiện, trước kia Tiểu Lộc còn rất thu liễm bản tính bây giờ đã bại lộ hoàn toàn.
Có lẽ không bao lâu nữa, tiểu thảo tinh cũng sẽ bị làm hư?
Thanh Đế đại lão ngẩng đầu bốn mươi lăm độ nhìn trời, khóe mắt có một tia phiền muộn.
"Hắc hắc." Lộc Tiểu Nguyên cười.
Nụ cười kia, nhìn ngơ ngác ngây ngốc, thế nhưng trong ánh mắt kia thì không hề.
Trong mắt rõ ràng là mẹ nó giảo hoạt.
Có đôi khi, Thanh Đế đại lão cũng hoài nghi, Lộc Tiểu Nguyên căn bản không phải là một con hươu đơn thuần, mà là một con hồ ly biến thành.
Nha đầu thối trong ngoài không đồng nhất !
Lộc Tiểu Nguyên chạy ra sân nhỏ, trong tay mang theo bọc nhỏ của nàng.
"Tiểu thảo tinh!"
Lộc Tiểu Nguyên trực tiếp nhào về phía Chu Diệp.
"Cái gì!"
Chu Diệp di chuyển sợi rễ, liên tục lui lại.
Cẩu tặc Lộc Ma Vương, chắc chắn lại muốn ngửi mùi thơm trên người Chu mỗ thảo ta một cái.
"Có thể tôn trọng sư tỷ một chút hay không?" Lộc Tiểu Nguyên hít mũi một cái, có chút bất mãn.
"Tôn trọng sư tỷ không có vấn đề gì, nhưng sư tỷ này, chúng ta có thể đừng động thủ động cước hay không?" Ngữ khí của Chu Diệp rất nghiêm túc.
"Ba~!"
Một bàn tay của Lộc Tiểu Nguyên đập trước mặt Chu Diệp.
"Xem đi!"
Chu Diệp và Kim Tiểu Nhị đồng thời nhìn lên mặt đất.
Kim Tiểu Nhị hít một hơi khí lạnh.
Trời ạ.
Lộc gia phát tài rồi sao. . .
"Một viên yêu đan tứ giai, ngươi cho ta ngửi hai cái được hay không?" Lộc Tiểu Nguyên tỏ vẻ nghiêm túc, trong mắt mang theo chờ mong.
"Lộc sư tỷ, ngươi có biết hành vi của ngươi như vậy đã khiến tâm hồn sư đệ ngươi tổn thương rất nghiêm trọng hay không?"
"Chẳng lẽ trong lòng ngươi, Chu mỗ thảo ta chính là loại thảo tinh có thể bán mùi thơm của mình vì yêu đan sao?"
Lộc Tiểu Nguyên nghe vậy liền sờ cằm nhỏ, sau đó kinh ngạc hỏi: "Chẳng lẽ không phải à?"
"Chu mỗ thảo ta thật sự không phải thảo tinh như thế, mặc dù chân thân vẫn luôn tản ra mùi thơm, nhưng mùi thơm này đối với một thảo tinh mà nói cũng là rất quan trọng!"
"Nó không thể bị người khác tùy tiện ngửi lấy!"
"Cho nên. . ."
"Phải tăng giá!"
Chu mỗ thảo dùng ngữ khí cường ngạnh nhất, nói ra lời hay nhất.
Nghĩ không ra, tiểu thảo tinh ngươi cũng có chút bản lĩnh đấy.
Kim Tiểu Nhị cũng ngây ngẩn cả người, hắn thực sự không nhìn ra, hóa ra tiểu thảo tinh là một thảo tinh như thế.
Tại sao có thể ưu tú như vậy?
"Ngươi phải nói sớm chứ." Lộc Tiểu Nguyên liếc mắt.
Sau đó, nàng lại lấy ra từ trong bọc nhỏ một viên yêu đan tứ giai bày trước mặt Chu Diệp.
"Đủ chưa?" Lộc Tiểu Nguyên hỏi.
"Ai, ngươi là sư tỷ, ta là sư đệ, mệnh lệnh của sư tỷ, sư đệ không dám không nghe theo." Chu Diệp cảm thán một câu, sau đó chủ động đi tới trước mặt Lộc Tiểu Nguyên.
Về phần yêu đan?
Không vội, Chu mỗ thảo hắn tin tưởng, Lộc Tiểu Nguyên đã lấy ra, vậy thì chắc chắn sẽ không thu về.
Lộc Tiểu Nguyên bắt lấy sợi rễ của Chu Diệp, sau đó chóp mũi đưa tới gần thảo diệp, hút lấy một hơi thật sâu.
Vào thời khắc ấy, Chu Diệp cảm giác nàng sắp hít luôn lá vào mũi rồi.
"Dễ ngửi như thế à?" Chu Diệp tò mò hỏi.
"Hà. . ." Lộc Tiểu Nguyên thở dài một hơi, hung hăng gật đầu.
"Tự ngươi không cảm thấy là rất bình thường."
Thanh Đế đại lão đi ra từ giữa sân, hai tay chắp sau lưng, thản nhiên nói: "Tiểu thảo tinh, mùi trên người ngươi có lực hấp dẫn không nhỏ đối với tất cả sinh vật khác."
"Đặc biệt là động vật ăn cỏ giống Lộc Tiểu Nguyên."
Lộc Tiểu Nguyên nghe vậy, cười hắc hắc không ngừng.
"Nếu như không có tiểu thảo tinh bên người, vậy mỗi một ngày trôi qua đều siêu cấp không có tinh thần." Lộc Tiểu Nguyên lung lay Chu mỗ thảo trong tay.
Chu Diệp bị nàng lay cho choáng váng.
Nhưng, khách hàng chính là Thượng Đế.
Thượng Đế đã thanh toán, chỉ cần không quá phận, vậy thì tùy tiện chơi đi.
"Ha ha." Thanh Đế đại lão cười lạnh.
"Hít. . ."
Cẩu tặc Lộc Ma Vương lại cầm Chu Diệp lên lần nữa, hít sâu một cái.
A, trời ạ.
Mùi trên người tiểu thảo tinh thật sự là mê chết người.
Lộc Tiểu Nguyên cảm thấy hiện tại mình là một người hết lòng tuân thủ cam kết, nói ngửi hai cái là ngửi hai cái, tuyệt đối sẽ không ăn gian thêm một lần.
Cho nên nàng bỏ Chu Diệp xuống mặt đất.
"Rốt cục đã giải thoát."
Trong lòng Chu Diệp nhẹ nhàng thở ra, cảm giác nằm trong tay cẩu tặc Lộc Ma Vương chính là không có tự do.
Mà bây giờ, hô hấp lấy CO2 tự do, đó là chuyện mỹ diệu dị thường.
Thậm chí còn muốn hô lớn một câu: Thật là sảng khoái!
Chu Diệp đi đến bên cạnh hai viên yêu đan, duỗi ra hai mảnh lá của mình cuốn lấy yêu đan.
Hắn ôm yêu đan thật chặt, vòng quanh yêu đan kẹp trên thân thể, sau đó di chuyển sợi rễ chạy vào trong sân.
"Nên làm cái gì thì làm cái đó đi." Thanh Đế đại lão nhìn Lộc Tiểu Nguyên, sau đó trong nháy mắt trở về trong đình.
Lộc Tiểu Nguyên nhếch miệng, sau đó nói với Kim Tiểu Nhị: "Tiểu nhị, may mà ngươi mang tiểu thảo tinh trả lại, nếu không, ta sẽ không nhìn thấy tiểu thảo tinh thật nhiều ngày nữa."
"Ngươi không biết đâu, chỉ cần tiểu thảo tinh không ở bên cạnh ta, ta đã cảm thấy cực kì hoảng hốt."
Sau khi Thanh Đế đại lão không còn ở trước mặt, Kim Tiểu Nhị hơi buông lỏng một chút, nghe thấy lời của Lộc Tiểu Nguyên lập tức cười nói: "Đây là chuyện phải làm, là tiểu thảo tinh muốn trở về, ta đưa hắn về."
"Ừm, làm không tệ!" Lộc Tiểu Nguyên nhìn hắn, bên trong ánh mắt tràn đầy tán thưởng.
Nàng lập tức vươn tay vào trong bọc nhỏ.
Lục lọi một lát liền lấy ra một viên yêu đan khắc sáu đạo lôi văn, trực tiếp ném cho Kim Tiểu Nhị.
"Đón lấy."
"Đa tạ!" Mặt mũi Kim Tiểu Nhị tràn đầy ý cười chân chó, xoay người tiếp nhận yêu đan.
Trước kia, Kim mỗ hắn đường đường là Yêu Vương, trong chu vi vạn dặm không có người nào dám càn rỡ với Kim mỗ hắn.
Nhưng từ sau khi quen biết cẩu tặc Lộc Ma Vương, Kim mỗ hắn liền phát hiện, không quan tâm mình có mạnh hay không, vấn đề có đùi để ôm hay không mới là quan trọng nhất.
"Ngươi có muốn ở lại làm khách mấy ngày hay không?" Lộc Tiểu Nguyên hỏi.
Kim Tiểu Nhị lắc đầu.
"Lộc gia, không cần phiền toái đâu, ta trở về còn có chút chuyện."
Nói thật, Kim Tiểu Nhị là thật lòng không dám ở lại lâu.
Thanh Đế đại lão không ở đây thì còn dễ nói, Kim mỗ hắn ở đây còn có thể trâu bò với tiểu thảo tinh.
Nhưng Thanh Đế đại lão ở nhà, Kim mỗ hắn nói cũng không dám nói vài câu, chỉ sợ đại lão không cao hứng, sau đó một bàn tay đập hắn tới biên giới giới vực.
"Vậy được rồi, ngươi đi nhanh đi, ta sẽ không tiễn ngươi, ta còn phải đi hối lỗi đây." Lộc Tiểu Nguyên khoát tay áo.
"Được." Kim Tiểu Nhị gật đầu.
Hắn thu hồi yêu đan, sau đó chắp tay hướng trong viện.
"Thanh Đế tiền bối, vãn bối cáo từ." Hắn cung kính hành lễ.
"Ừm." Thanh Đế đại lão đang uống trà đọc sách khẽ gật đầu, cũng không để ý.
Được Thanh Đế đại lão cho phép, Kim Tiểu Nhị lui hai bước, sau đó lại thi lễ với Lộc Tiểu Nguyên một cái, "Lộc gia, vậy ta đi đây."
"A đúng rồi, Lộc gia, đây là chiếc nhẫn không gian của ngươi."
Kim Tiểu Nhị mới vừa chuẩn bị đi, đột nhiên nhớ tới không gian giới chỉ của Lộc Tiểu Nguyên còn ở chỗ hắn.
Hắn lấy ra không gian giới chỉ đưa về phía Lộc Tiểu Nguyên.
"Ừm, tốt." Lộc Tiểu Nguyên tiếp nhận không gian giới chỉ, không thèm nhìn một cái đã tiện tay ném vào trong bao nhỏ.
"Vậy Lộc gia, ta đi trước."
Nói dứt lời, Kim Tiểu Nhị hóa thành một vệt kim quang bay đi phương xa.
Tốc độ bay của hắn giống như là đang chạy trốn, nhanh đến mức người ta khó mà tưởng tượng được.
Sau khi nhìn Kim Tiểu Nhị bay đi, Lộc Tiểu Nguyên đeo bọc nhỏ của mình, hai tay nắm lấy nhau xoa xoa, sau đó về trong sân.
Nàng đi tới bên người Chu Diệp, trực tiếp ngồi xuống.
Nâng hai tay nhỏ chống khuôn mặt của mình, cứ như vậy bất động mà nhìn chằm chằm vào Chu Diệp.
Chu Diệp luyện hóa xong hai viên yêu đan, điểm tích lũy tăng trưởng không ít, cảm thấy tâm tình rất vui vẻ.
Hắn vô thức duỗi lưng một cái, sau đó mở mắt ra liền thấy Lộc Tiểu Nguyên.
"Ngươi làm gì đấy?" Chu Diệp giật nảy mình.
"Nhìn ngươi tu luyện." Lộc Tiểu Nguyên trả lời.
"Ta hỏi ngươi một vấn đề." Chu Diệp nói.
"Ngươi hỏi đi." Lộc Tiểu Nguyên gật đầu.
"Rốt cuộc người lấy đâu ra nhiều yêu đan như vậy?" Chu Diệp có chút hiếu kỳ vì sao cái tên Lộc Tiểu Nguyên này lại giàu như thế.
"Sư tôn cho không ít, thời điểm trước kia đi Yêu Giới chơi cũng nhặt được không ít, sau đó đánh nhau với rất nhiều gia hỏa không có linh trí nhưng tu vi tạm được, cho nên có nhiều như vậy đấy." Lộc Tiểu Nguyên nói như chuyện đương nhiên.
Chu Diệp hít sâu CO2, trong lòng rất kích động, hỏi: "Yêu Giới có yêu đan để nhặt sao? Ta muốn đi nhặt."
"Cảnh giới của ngươi thấp như vậy, nếu ngươi đi nhặt yêu đan, chắc là sẽ bị đánh chết?" Lộc Tiểu Nguyên ngẫm nghĩ, cuối cùng lắc đầu.
"Vì cỏ mệnh của ngươi, cho nên không nên đi thì hơn, ngươi muốn yêu đan thì ngoan ngoãn theo ta lăn lộn là được rồi." Lộc Tiểu Nguyên cười híp mắt nói.
"Ai." Chu Diệp thở dài.
Hắn lắc lư thân thể một cái, sau đó liền đi về gian phòng ngoài cùng bên trái.
"Ngươi đi đâu đấy?" Lộc Tiểu Nguyên hiếu kỳ.
"Ta xem một chút có sách dạy luyện đan hay không, ta muốn học luyện đan, trở thành một thảo tinh toàn năng." Chu Diệp không quay đầu lại nói.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất