Chương 113: Đan dược. . . Có độc!
Đêm, gió mát phất phơ.
Thanh Đế đại lão đã trở về phòng nghỉ ngơi.
Hắn bày ra kết giới, thật sự là không muốn lại nghe đống tạp âm Lộc Tiểu Nguyên chế tạo ra nữa, quả thật là có chút kinh khủng.
Thỉnh thoảng lại 'Bành' một cái, thử hỏi ngươi có sợ hay không.
Có thể làm cho tinh thần ngươi thất thường luôn.
Bên ngoài viện.
Đầu tóc Lộc Tiểu Nguyên đã bị chính nàng vò loạn.
"Chuyện này là sao?"
"Tại sao hôm nay lại không trong trạng thái đây?"
Lộc Tiểu Nguyên gãi đầu, có ngơ ngác.
Từ xế chiều đến bây giờ, tổng cộng đã thất bại mấy chục lần.
Số lần thất bại nhiều như vậy hoàn toàn đánh sụp sự tự tin mù quáng của nàng, khiến cho hiện giờ nàng đã có chút mê mang.
"Ai, sư tỷ, vẫn là để ta thử đi." Chu Diệp thở dài.
Hắn cảm thấy thật ra nhân tố bên ngoài đều là vấn đề nhỏ, nguyên nhân chủ yếu ở chỗ Lộc Tiểu Nguyên thực sự không thích hợp luyện đan.
Sơ ý bất cẩn là một vấn đề, còn có một vấn đề chính là, gia hỏa này luyện đan đến mức có dấu hiệu sắp thăng thiên luôn rồi.
Nếu như có thể luyện thành công được, vậy Chu mỗ thảo hắn trực tiếp ăn luôn lò luyện đan.
Ngươi không nhìn lầm đâu, Chu mỗ hắn có dũng khí phát loại thề độc này.
"Một lần nữa!" Ý chí Lộc Tiểu Nguyên kiên định, tuyệt đối không từ bỏ.
"Đừng!" Chu Diệp lập tức mở miệng ngăn cản.
"Sư tỷ, ngài xem ngài đã luyện nhiều lần như vậy, lãng phí nhiều nguyên vật liệu như vậy, đáng tiếc cỡ nào, nếu không thì ngài nghỉ ngơi một chút, cho sư đệ một cơ hội đi!"
Lời này là có ý gì?
Lộc Tiểu Nguyên nhìn hắn chằm chằm.
Hiện tại nàng nghiêm trọng hoài nghi lời nói của tiểu thảo tinh ngầm có ý cười nhạo Lộc mỗ nàng.
"Cái gì gọi là lãng phí nhiều nguyên vật liệu như vậy? !"
"Sư tỷ là đang làm mẫu sai lầm cho ngươi xem đấy biết không?" Lộc Tiểu Nguyên đỏ mặt giảo biện, nhưng có chút không đáng tin.
"Sư tỷ, ta thành tâm van xin ngài." Chu Diệp thở dài.
Lộc Tiểu Nguyên không đau lòng những nguyên vật liệu kia, nhưng Chu mỗ thảo hắn đau lòng.
Nếu toàn bộ những nguyên vật liệu kia đưa cho hắn luyện hóa, vậy không phải là tăng mấy chục vạn điểm tích lũy hay sao?
Thế nhưng mẹ nó cứ như vậy bị cẩu tặc Lộc Ma Vương lãng phí, đau tim quá.
"Một lần cuối cùng, chỉ một lần cuối cùng!" Khuôn mặt Lộc Tiểu Nguyên lộ vẻ kiên định.
"Thế nhưng lần trước nữa, lần trước trước trước nữa ngài cũng nói như vậy." Chu Diệp muốn khóc.
Hôm nay nếu thật sự để cho Lộc Tiểu Nguyên luyện thành, vậy chẳng phải Chu mỗ thảo hắn phải nuốt lò luyện đan hay sao?
Khó mà làm được.
Chu mỗ thảo trầm tư suy nghĩ, xem muốn dùng thứ gì hấp dẫn lực chú ý của Lộc Tiểu Nguyên.
Đột nhiên, trong đầu hắn lóe lên linh quang.
"Rút thưởng."
"Mười điểm tích lũy một lần."
"Phần thưởng đã gửi đến nhà kho."
Trong lòng mặc niệm mở ra nhà kho, nhìn thấy cái bình quen thuộc kia, đột nhiên Chu Diệp có chút cảm động, đồng thời có chút hưng phấn, hẳn là mình có thể bắt đầu luyện đan rồi.
"Rút ra."
Trước người Chu Diệp xuất hiện một bình Bách Thảo Khô.
"Sư tỷ, ta dùng cái này đổi cơ hội một lần luyện đan, được không?" Hắn nâng phiến lá vỗ vỗ cái bình Bách Thảo Khô hỏi.
Lộc Tiểu Nguyên nhìn thấy Bách Thảo Khô, hai mắt lập tức sáng lên.
"Được được!"
Lúc này, Lộc Tiểu Nguyên cầm bọc nhỏ giũ ra một đống lớn nguyên vật liệu, sau đó nói: "Ngươi tùy tiện luyện đi!"
Nói xong, cũng không đợi phản ứng của Chu Diệp, nàng cầm bình Bách Thảo Khô kia liền chạy tới ngồi dưới gốc cây già, sau đó mở ra nắp bình liền uống luôn.
Chu Diệp bắt đầu chọn lựa nguyên vật liệu.
Nhìn mấy chục lần thao tác của Lộc Tiểu Nguyên, hắn đã nhớ kỹ rõ ràng Lộc Tiểu Nguyên dùng nguyên vật liệu gì luyện chế Tàng Linh đan.
Dùng thảo diệp cuốn lên một gốc linh dược, sau khi nhìn một chút, Chu Diệp rất muốn luyện hóa nó.
Nhưng nghĩ lại, bây giờ mình vẫn nên thành luyện đan đại sư rồi nói.
"Ba~. . ."
Từng nguyên vật liệu bị Chu Diệp ném vào trong lò luyện đan.
"Bắt đầu nào." Hai mảnh lá của Chu mỗ thảo ma sát lẫn nhau, nếu có mặt, vậy bây giờ nhất định là đang cười to ngông cuồng.
Hắn nâng lá nhọn, giữa hai cái lá nhọn hiện ra pháp ấn màu xanh, sau đó một ánh sáng xanh phóng ra từ pháp ấn, bắn thẳng đến lò luyện đan.
"Gấu!"
Bên trong lò luyện đan, ngọn lửa đột nhiên bùng lên.
Trong nhiệt độ cao, những nguyên vật liệu kia bắt đầu khô héo, một chút tạp chất bị luyện hóa thải ra.
Hỏa diễm thông thường đương nhiên không làm được chuyện này!
Nhưng lò luyện đan này là huyền binh, về phần là phẩm giai gì thì Chu Diệp không rõ, nhưng có lẽ cũng không kém, dù sao cũng đồ của đại lão sử dụng nha.
Đống nguyên vật liệu ở trong lò luyện đan cháy rực cuồn cuộn không ngừng thu nhỏ.
Hình thể của chúng mặc dù rút nhỏ, nhưng còn lại đều là tinh hoa.
"Lần thứ nhất của Chu mỗ ta chắc chắn sẽ thành công!" Trong lòng hắn cuồng tiếu.
Đồng thời âm thầm nói với chính mình, không thể quá bất cẩn, Lộc Tiểu Nguyên kia chính là vết xe đổ.
Dù là hươu hay là cỏ, cũng không thể quá mức tự tin, như thế rất dễ sụp hố.
Cho nên hiện tại Chu mỗ thảo rất khiêm tốn.
Nhưng hắn kiên định cho là mình sẽ thành công.
Đó là một loại tự tin bắt nguồn từ thực lực.
Dưới cây già.
Lộc Tiểu Nguyên nhìn thao tác của Chu Diệp, không ngừng nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nhanh nổ đi, nhanh nổ đi, nhanh nổ đi. . ."
Cũng may là Chu Diệp đang rất chăm chú, nếu như nghe được lời này của Lộc Tiểu Nguyên, chắc chắn sẽ phải phỉ nhổ một phen.
Cả ngày đều nghĩ cái gì đấy, có thể làm một sư tỷ bình thường hay không, không thể quan tâm yêu thương sư đệ nhiều hơn một chút hay sao?
Một lát sau, rèn luyện nguyên vật liệu hoàn thành, chỉ còn lại bột phấn màu sắc không đồng nhất.
Hiện giờ Chu Diệp cần phải dung hợp những bột phấn này lại với nhau, ngưng tụ thành một viên đan dược.
Nhưng trong những nguyên vật liệu này có vài thứ xung đột với nhau, cho nên quá trình dung hợp vô cùng khó khăn, cần thao tác rất tinh tế mới có thể hoàn thành.
Chu mỗ hắn là một cây cỏ, rất mẫn cảm với tất cả mọi thứ, làm chuyện này không cảm thấy quá khó.
Lộc Tiểu Nguyên ngoẹo đầu nhìn, trong đôi mắt to phản chiếu tình huống trong lò luyện đan.
"Không thể để lần thứ nhất của tiểu thảo tinh thành công được, như vậy thì hắn sẽ kiêu ngạo. . ."
Lộc Tiểu Nguyên suy nghĩ, định tìm một cớ để chèn ép tiểu thảo tinh.
Nàng nâng tay phải lên, cong ngón tay búng ra.
"Bành!"
Lò luyện đan trực tiếp phát nổ, cái nắp bay lên trời ba trượng rồi rơi xuống tại chỗ, phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Chu Diệp đang thao tác, lần nổ lô này sinh ra sóng xung kích, hắn bị sóng xung kích đẩy bay rơi vào trong ngực Lộc Tiểu Nguyên.
"Mẹ nó. . . Cái tình huống gì đây?" Chu Diệp ngây người.
Đang êm đẹp, vì sao lại mẹ nó thất bại.
Rốt cuộc là vì sao!
Trong lòng Chu mỗ thảo hắn không phục.
"Tiểu thảo tinh, đừng nhụt chí, học sư tỷ ta, ngươi xem ý chí sư tỷ ta kiên định cỡ nào!" Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lộc Tiểu Nguyên tràn đầy sự cổ vũ, sờ lên lá nhọn của Chu Diệp.
Không thể không nói, nàng diễn còn rất chuyên nghiệp.
Chí ít tạm thời Chu Diệp không nhận ra cái gì.
"Không nói nữa, ta tiếp tục đây!" Sợi rễ của Chu Diệp đá lên tay Lộc Tiểu Nguyên một cái, cả cây cỏ bay lên, rơi xuống bên cạnh lò luyện đan.
Nguyên vật liệu còn rất nhiều.
Chu mỗ hắn đã nói hôm nay sẽ thành tựu luyện đan đại sư, vậy hôm nay sẽ thành, tuyệt đối không để qua đêm.
Nếu như mẹ nó thật sự qua đêm!
Như vậy!
Vậy thì coi như Chu mỗ thảo hắn chưa hề nói chuyện này đi. . .
. . .
"Bắt đầu, lần này, nhất định phải tập trung, tập trung lại tập trung ."
Chu Diệp bắt đầu khiến đám bột phấn có màu sắc không đồng nhất dung hợp lại với nhau.
Lộc Tiểu Nguyên tiếp tục nhìn.
Lần này nàng không định phá đám.
Nội tâm nàng đã hơi thăng bằng lại một chút.
Nhưng thật ra nàng nghĩ đến một chuyện khác.
Tiểu thảo tinh là thiên tài thì có thể làm thế nào? !
Còn không phải là sư đệ của Lộc Ma Vương nàng sao, muốn ức hiếp thì ức hiếp, hừ ╭ ( ╯ ^ ╰ ) ╮ !
Trong lò luyện đan, tinh hoa của nguyên vật liệu, cũng chính là những bột phấn kia đã dung hợp một nửa, dao động truyền ra từ trong lò luyện đan càng ngày càng không ổn định.
Nội tâm Chu Diệp rất khẩn trương, nhưng hai mảnh lá lại không dám run một cái.
Nếu run một cái, chỉ sợ sẽ phí công nhọc sức.
Hắn không muốn nhìn thấy kết quả đó, dù sao cũng đau lòng những nguyên vật liệu này.
Đây chính là điểm tích lũy, không phải thứ đồ vô dụng gì đâu.
"Xùy. . ."
"Xùy. . ."
Nắp lò luyện đan bắt đầu chập trùng lên xuống, thỉnh thoảng có khói trắng toát ra.
Chu Diệp cũng hoài nghi, rốt cuộc là mình đang luyện đan hay là mẹ nó đang nấu cơm.
"A... A?" Lộc Tiểu Nguyên đứng lên, hơi kinh ngạc.
"Thật sự thành công à?" Lộc Tiểu Nguyên xuất hiện bên người Chu Diệp, nhìn chằm chằm lò luyện đan.
"Bành!"
Nắp lò luyện đan đột nhiên bay lên, suýt nữa đập vào mặt Lộc Tiểu Nguyên.
Trong lò luyện đan khói trắng mênh mông, không nhìn rõ bất cứ thứ gì.
"Thành công không?" Chu Diệp có chút hưng phấn.
Lộc Tiểu Nguyên vén tay áo thò tay vào trong lò luyện đan, nàng sờ soạng trong lò luyện đan một lát mới nắm lấy được một thứ rồi thu tay về.
Nhìn bàn tay nhỏ trắng nõn của nàng trở nên đen như than là có thể hiểu bên trong lò luyện đan rốt cuộc đã trải qua sự tàn phá cỡ nào.
"Đen sì." Trong lòng bàn tay Lộc Tiểu Nguyên có một viên cầu nhỏ đen như than.
Xem kích cỡ lớn nhỏ hẳn là đan dược không thể nghi ngờ.
Nhưng cái tạo hình này thực sự khó mà khiến cỏ tiếp nhận.
"Có thể ăn không?" Chu Diệp có chút ưu thương hỏi.
"Ngươi nếm thử à?" Lộc Tiểu Nguyên chìa tay, đưa đan dược về phía Chu Diệp.
Chu Diệp cẩn thận nhìn một chút.
Hắn cảm thấy đan dược này như là một hạt bắp rang bôi than đen, thực sự khó mà ăn được, mà hắn cũng không có miệng.
"Quên đi, tạo hình của viên này quá bình thường, ta luyện viên khác đây." Chu Diệp lắc lắc phiến lá.
Lộc Tiểu Nguyên nhìn hắn một chút, sau đó vuốt đan dược bắt đầu nghiên cứu.
Nàng muốn nhìn thử một chút, đan dược lần đầu tiên tiểu thảo tinh luyện chế thành công rốt cuộc có hiệu quả gì.
Chu Diệp không để ý tới nàng, lại chuẩn bị luyện chế một viên khác.
Hắn muốn luyện chế hoàn mỹ hơn.
. . .
"Hít. . ."
Lộc Tiểu Nguyên đưa đan dược đen sì lại gần chóp mũi của mình, hít một hơi thật sâu.
"Ọe ~ "
Nàng liếc mắt, thè lưỡi.
Đó là cái quái gì?
Mẹ nó đây mà là đan dược cho người ăn sao?
Tại sao mùi vị kia lại 'Mê người' như vậy?
Lộc Tiểu Nguyên nhìn Chu Diệp đang chuẩn bị luyện đan một chút, trong đầu đột nhiên lóe lên linh quang.
"Lộc cộc. . ."
Nàng trực tiếp nuốt viên đan dược đen sì kia.
Nghe thấy âm thanh nàng nuốt xuống, Chu Diệp hơi kinh ngạc nhìn lại, lập tức đơ người.
Cái tên Lộc Tiểu Nguyên này đang nằm trên mặt đất, toàn thân co quắp, trợn trắng mắt, phun bọt mép.
"Tiểu thảo tinh, đan dược ngươi luyện có độc. . ."
Thanh Đế đại lão đang từ trong phòng đi ra muốn kiểm nghiệm thành quả tiểu thảo tinh luyện dược một chút, nhưng sau khi nhìn thấy bộ dáng này của Lộc Tiểu Nguyên liền lập tức quay người, tăng tốc rảo bước trở về phòng.
"Ngươi đừng làm ta sợ." Chu Diệp có chút hoảng.
Đan dược mình luyện lợi hại như vậy sao? Loại cấp bậc đại lão như cẩu tặc Lộc Ma Vương này cũng có thể bị độc thành cái dạng này?
"Ây. . ."
Toàn thân Lộc Tiểu Nguyên co quắp, trong miệng phun ra mấy chữ.
"Đan dược. . . Có độc. . ."