Cỏ Dại Cũng Có Hệ Thống Hack

Chương 116: Đại lão trọng thương

Chương 116: Đại lão trọng thương


Trong linh điền, Chu Diệp cắm rễ.
Hấp lực cường đại từ rễ cây phát ra, linh khí trong linh điền không ngừng bị hắn hút vào chân thân.
Thực lực cường đại hơn , thì tốc độ hấp thu linh khí cũng nhanh hơn.
. . .
Thanh Đế lão đại ngồi ở trên ghế, xuất ra ấm trà rót cho mình một ly trà sau đó mới nhàn nhạt mở miệng : "Ngươi cảm thấy tiểu thảo tinh cần bao lâu mới có thể đột phá đến Siêu Phàm cảnh?"
Lộc Tiểu Nguyên nhìn Chu Diệp trong linh điền đang trầm mê tu luyện , suy tư một lúc rồi nói : "Tiểu thảo tinh đột phá không cần phải đi lĩnh ngộ gì cả, với hắn gông cùm xiềng xích cảnh giới giống như căn bản không tồn tại . . ."
"Dựa theo cảm giác của ta , có thể là sau khi linh lực đạt đến yêu cầu , thì lập tức có thể đột phá." Lộc Tiểu Nguyên nói ra suy đoán của mình.
Thanh Đế lão đại vươn tay nâng chung trà lên, nhấp một miếng sau đó mới lên tiếng: "Đến lúc đó rồi lại nhìn xem."
"Ài, sư tôn, kỳ thật ta hiện tại rất muốn cho tiểu thảo tinh một đống lớn yêu đan." Lộc Tiểu Nguyên cười hì hì nói.
Nếu như bị Chu Diệp biết rõ lời này, khẳng định sẽ ôm đùi Lộc Tiểu Nguyên không chịu buông ra, trong miệng còn la hét: Phú bà mau ôm ta một cái.
"Số lượng mỗi ngày vừa phải thôi, chỉ dựa vào luyện hóa yêu đan để đề thăng tu vi, thì bất lợi với căn cơ." Thanh Đế lão đại lắc đầu.
Nếu bị Chu Diệp nghe được , trong nội tâm khẳng định không phục.
Chu Diệp ta đường đường có lão cha hack bên người, căn cơ sẽ có thể bất ổn được à?
"Ừ." Lộc Tiểu Nguyên gật đầu.
"Ài, ta đúng là vì tiểu thảo tinh mà dùng hết tâm tư a. . ."
Lộc Tiểu Nguyên đột nhiên thở dài.
"Ngươi thế nào?" Thanh Đế lão đại nhìn nàng, nhíu nhíu mày.
Hắn có chút không rõ suy nghĩ chân chính của Lộc Tiểu Nguyên .
"Ài, sư tôn a, đồ nhi vì giúp tiểu thảo tinh tăng lên tu vi nhanh hơn một chút, vì giúp tiểu thảo tinh sớm có thể giúp đỡ bận bịu cho sư tôn , vì. . . Ta bỏ ra quá nhiều a." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lộc Tiểu Nguyên tràn đầy ưu sầu.
Nàng nói đến đây, thở dài một cái, dường như bản thân thật sự phải bỏ ra rất nhiều vậy.
" Lộc Tiểu Nguyên ta còn phải một mực cõng tiếng xấu cho người khác là muốn ăn tươi tiểu thảo tinh." Lộc Tiểu Nguyên than thở, nhìn quá có chút đau lòng.
Thanh Đế lão đại: ". . ."
Cái gì gọi là chịu tiếng xấu thay cho người khác, chẳng lẽ đây không phải là suy nghĩ chính thức trong đầu ngươi sao?
"Ta muốn tìm các loại cớ để thay tiểu thảo tinh luyện hóa yêu đan , mỗi ngày diễn kịch đến mức vô cùng mỏi mệt a." Trong mắt Lộc Tiểu Nguyên hiện lên sương mù, thần sắc ủy khuất.
Nói thật, lời này của nàng cũng chỉ có thể nói ở đây, nếu như ở trước mặt Chu Diệp , tình huống nhất định là khác biệt.
Chu Diệp sẽ trực tiếp nói với nàng: Ngươi không cần tìm cớ làm gì cả, cứ trực tiếp dùng số lượng lớn yêu đan đập chết ta là được.
"Ừ, vất vả cho ngươi rồi." Thanh Đế lão đại sắc mặt lạnh nhạt gật đầu.
"Sư tôn, ngươi xem ta bỏ ra nhiều như vậy , có phải là nên ban thưởng chút gì cho ta không?" Lộc Tiểu Nguyên đưa bàn tay trắng nõn ra trước mặt Thanh Đế lão đại .
Giờ phút này, nàng bộc lộ ra mục đích thực sự.
Sắc mặt Thanh Đế lão đại tối sầm.
Hiện tại, hắn rốt cuộc đã hiểu dụng ý của Lộc Tiểu Nguyên khi nói những điều này.
Nói cho cùng, chính là muốn đòi hắn thứ tốt.
"Ngươi thật biết diễn kịch a." Thanh Đế lão đại mỉm cười.
Hắn nở nụ cười này, làm Lộc Tiểu Nguyên cảm giác rất không ổn, mơ hồ đoán được hôm nay sẽ bị sư phụ tìm cớ đánh một trận.
"Sư tôn ~ "
Cẩu tặc Lộc ma vương rất nhanh trí, lúc này thi triển làm nũng đại pháp.
Nàng hiện tại không cần đồ nữa, chỉ cần Thanh Đế lão đại không tìm được cớ đánh một trận là được rồi.
Thanh Đế lão đại rất bình tĩnh nhìn nàng.
Ánh mắt kia, như thể đã nhìn thấu cẩu tặc Lộc ma vương .
"Bớt tỏ vẻ kiểu đó đi." Thanh Đế lão đại lạnh nhạt nói.
"Sư tôn ~" Lộc Tiểu Nguyên ôm lấy cổ tay của Thanh Đế lão đại , không ngừng lắc lắc.
Thanh Đế lão đại bất vi sở động.
Chỉ nghe được hắn lạnh nhạt nói: "Ta đếm ba tiếng, nếu như ngươi không biến mất trước mặt ta, ta liền phong ấn tu vi của ngươi, ném ngươi đến Bắc Hàn Băng Đảo ."
Lộc Tiểu Nguyên nghe vậy, lập tức buông lỏng ra tay phải của Thanh Đế lão đại , lã chã chực khóc, "Sư tôn, ngươi không thương ta, ngươi còn muốn ném ta đến địa phương như Bắc Hàn Băng Đảo. . ."
"Ba." Thanh Đế lão đại vẻ mặt lạnh lùng.
Qua nhiều năm như vậy, Lộc Tiểu Nguyên có tính tình gì, chẳng lẽ hắn còn không biết.
Ba ngày không đánh, liền muốn nhảy lên đầu cưỡi cổ người khác .
"Vút!"
Lộc Tiểu Nguyên động tác rất nhanh chóng, trực tiếp liền biến mất không thấy.
Bắc Hàn Băng Đảo là một cái địa phương cực kỳ khủng bố .
Nó ở cực bắc của Mộc giới, là một hòn đảo không hề có sinh cơ .
Trong phạm vi hòn đảo, nhiệt độ cực thấp, sinh linh Chí Tôn cảnh cũng ngăn cản không nổi khí lạnh kinh khủng ở đó.
Lộc Tiểu Nguyên tuy rằng mạnh mẽ, nhưng mà nếu tu vi bị phong ấn rồi ném xuống Bắc Hàn Băng Đảo , vậy khẳng định không quá nửa canh giờ liền cảm mạo.
Về phần chết?
Đừng suy nghĩ nữa, Lộc gia nàng há lại dễ dàng chết như vậy hay sao?
. . .
Trong nháy mắt đã một ngày trôi qua .
Chu Diệp không cảm giác được mệt mỏi.
Trong lòng của hắn chỉ có một ý niệm , đó chính là đột phá Siêu Phàm cảnh.
Muốn trở thành một cỏ tinh thổ phỉ mỗi ngày xét nhà người ta, nhất định phải trở thành một tinh linh Siêu Phàm cảnh trước.
Chú ý, nghiêm khắc mà nói, Chu Diệp hắn không phải yêu, mà là tinh linh.
"Tám mươi vạn. . ." Chu Diệp sâu hít một hơi, nhìn điểm tích lũy trên bảng trước mặt.
Hắn cảm thấy rễ cây hơi đau một chút, tám mươi vạn này, vậy mà cũng không thể tăng lên tu vi.
Cái này rất khó chịu.
"Được rồi, tiếp tục đi." Chu Diệp có tâm tư rất kiên định, lại tiến vào trạng thái tu luyện .
Một khi tiến vào trạng thái tu luyện , Chu Diệp liền không còn quá tỉnh táo.
Trừ phi xem xét điểm tích lũy, bằng không hắn cũng không muốn thức tỉnh.
Thời gian cứ như vậy đi qua hai ngày.
Vào ngày thứ ba , giữa sân đột nhiên xuất hiện một khe hở cao chừng một người.
Chu Diệp bị âm thanh xé nứt không gian làm bừng tỉnh, hắn nhìn về phía khe hở .
Thanh Đế lão đại đang xem sách khẽ nhíu mày.
Bên trong khe hở truyền ra mùi máu tươi nồng nặc.
"Khục. . ."
Khe hở màu đen khẽ lay động tạo ra gợn sóng nhè nhẹ, một nữ tử mặc trường bào màu vàng lấy tay che ngực, lảo đảo từ trong bước ra.
Chu Diệp có chút kinh ngạc.
Hắn nhớ kỹ nữ tử này, là nữ tử đạp chân trên ba mươi sáu cánh thần hoa.
Thế nhưng vị lão đại này hôm nay đang bị thương thế cực kỳ khủng bố.
"Kim Tam Thập Lục, ngươi đến cùng là đi làm cái gì mà bị thương nặng vậy? !" Thanh Đế lão đại lắc mình một cái đã tiến đến bên cạnh cô gái, đỡ lấy nàng rồi nhíu mày hỏi.
Thời khắc này Kim Tam Thập Lục sắc mặt trắng bệch, trên ngực có một cái lỗ không ngừng chảy máu, máu tươi đã nhuộm đỏ cả trường bào màu vàng.
"Ta lại đi Yêu giới. . ." Hô hấp của Kim Tam Thập Lục có chút dồn dập, nói.
"Lần trước mới trở về từ Yêu giới , tại sao ngươi lại đi Yêu giới?" Thanh Đế lão đại khẽ nhíu mày, vịn lấy Kim Tam Thập Lục đồng thời đưa một tay ấn lên ngực của nàng.
Lực lượng cuồn cuộn từ trong lòng bàn tay xuất hiện, bắt đầu giúp Kim Tam Thập Lục cầm máu.
"Yêu giới bên kia bởi vì Tiên Nhân động phủ, lại đánh nhau rồi. . ." Thân thể Kim Tam Thập Lục có chút nhũn ra, suýt nữa té xuống mặt đất.
Thanh Đế lão đại tay mắt lanh lẹ, đỡ nàng ngồi xuống.
Vừa vận chuyển năng lượng ôn hòa săn sóc vết thương, Thanh Đế lão đại vừa nói: " Tiên Nhân động phủ kia không phải là giả dối sao , lại đánh nhau tiếp làm gì?"
"Khụ khụ! Lần trước đích xác là giả dối, nhưng cái lần này , thật sự. . ." Kim Tam Thập Lục ho ra một bãi máu, chậm rãi nói .
"Một góc Yêu giới đã bị đánh cho sụp đổ, Tiên nhân động phủ đối với người Tiên Giới cùng Ma giới lần này đã là tình thế bắt buộc. . ."
"Chúng ta phải sớm làm ra chuẩn bị."
Thanh Đế lão đại cau mày, lắc đầu nói : "Tốt rồi, ngươi đừng nói nữa, chữa thương quan trọng hơn."
"Ngươi vẫn nên biến trở về chân thân đi, ngươi cứ mang hình dáng này thì ta thật sự rất khó ra tay." Thanh Đế lão đại có chút sầu muộn.
"Hắc." Kim Tam Thập Lục đột nhiên cười cười.
Sau đó, trên người của nàng bắn ra kim quang chói mắt .
Chu Diệp nhắm mắt lại, khi lần nữa mở ra thì phát hiện trước mặt Thanh Đế lão đại có một đóa hoa ba mươi sáu cánh màu vàng lớn cỡ bàn tay đang lơ lửng giữa không trung.
"Vị lão đại này thật sự là một đóa hoa a. . ." Chu Diệp thầm có chút kinh ngạc.
Thanh Đế lão đại nhìn đóa hoa ba mươi sáu cánh trước mặt, có chút trầm mặc.
Vốn là một đóa hoa thật đẹp mắt , thế nhưng ở giữa đóa hoa , lại có một cái động lớn chừng đầu ngón tay , biên giới cửa động có từng sợi hắc khí bay lên.
Cái động này phảng phất như là bị ngọn lửa thiêu cháy vậy.
Thanh Đế lão đại ngồi xếp bằng, nhắm mắt lại, hai tay kết xuất pháp ấn.
"Chẳng lẽ là muốn luyện hóa đối phương ?" Chu Diệp thầm khiếp sợ trong lòng.
Hiển nhiên là Chu Diệp nghĩ lầm rồi.
Ấn pháp của Thanh Đế lão đại phát ra năng lượng vô cùng ôn hòa, mang theo năng lực chữa trị cường đại.
Ở chính giữa đóa hoa , hắc khí trong cái động không ngừng giảm bớt, cửa động cũng từ từ thu nhỏ .
Chu Diệp nhìn chằm chằm vào đóa hoa đang chậm rãi xoay tròn ba mươi sáu cánh.
"Vị lão đại này rốt cục là cảnh giới gì?"
Trong lòng của hắn liên tục suy đoán.
Kim Tiểu Nhị đã từng nói, toàn bộ Mộc giới chỉ có ba vị Đế cảnh, sư phụ Thanh Đế là một , Thụ gia gia là một , như vậy một người cuối cùng có khi nào chính là Kim Tam Thập Lục này?
Chu Diệp cảm giác vô cùng có khả năng.
Nhưng mà hắn cũng không quá xác định.
Nếu như vị Kim Tam Thập Lục lão đại này là Đế cảnh, thì tồn tại cỡ nào mới có thể đánh cho nàng bị thương thành như vậy?
Quá kinh khủng rồi.
Sau nửa canh giờ, Thanh Đế lão đại thu hồi pháp ấn, nhẹ nhàng thở ra.
Thân thể Kim Tam Thập Lục đã hoàn toàn hồi phục .
Kim quang lập loè, nàng biến trở về thân người.
Tuy rằng sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, nhưng mà cái lỗ máu ở ngực thì biến mất không thấy gì nữa.
"Đa tạ ." Kim Tam Thập Lục có chút suy yếu, nhìn về phía Thanh Đế lão đại nói .
"Ngươi chỉ là Đế cảnh sơ kỳ, lại đi đánh nhau với Đế cảnh trung kỳ người ta làm cái gì không biết." Thanh Đế lão đại lắc đầu, tựa hồ có chút nghĩ không thông.
"Bởi vì hắn chửi mắng ngươi a." Kim Tam Thập Lục có chút kích động nói .
"Súc sinh kia nhìn thấy ta liền trực tiếp chửi mắng ngươi, mắng toàn bộ Mộc giới, ngươi nói xem ta có thể chịu đựng được sao?" Nàng có chút tức giận trợn mắt.
Thanh Đế lão đại nghe vậy hơi sững sờ, trên mặt lộ ra cười nhạt.
"Hảo hảo dưỡng thương đi, đợi lành rồi nói sau."
"Ừ." Kim Tam Thập Lục gật đầu.
Chu Diệp hiện tại đã xác định.
Kim Tam Thập Lục quả nhiên là Đế cảnh lão đại.
Hắn cảm thấy, có thể thử xem có ôm thêm được một cái đùi nào không.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất