Chương 117: Có thể uống mới là gặp quỷ
"Đúng rồi, tại sao không thấy tiểu Lộc?" Kim Tam Thập Lục ngồi dưới đất, nhìn chung quanh rồi hơi nghi hoặc hỏi thăm.
"Chẳng lẽ tiểu gia hỏa kia lại đi ra ngoài gây tai họa cho đám tiểu yêu vương rồi ?" Kim Tam Thập Lục suy đoán rồi nói.
Thanh Đế lão đại chắp hai tay sau lưng, thản nhiên nói: "Ngươi có thể hiểu như vậy."
Kim Tam Thập Lục gật đầu.
Lộc Tiểu Nguyên tính tình thế nào, nàng đã hiểu rõ vô cùng .
Chỉ cần Lộc Tiểu Nguyên không có mặt ở Thanh Hư sơn, vậy khẳng định chính là đi gây tai họa cho sinh linh khác.
Nếu như Lộc Tiểu Nguyên ở đây, nhất định sẽ vô cùng đau đớn.
Bây giờ mọi người bị làm sao vậy? Không ngờ lại coi Lộc Tiểu Nguyên ta là người như thế.
Quả thực quá đáng.
Chu Diệp âm thầm cười trộm.
Xem ra Kim Tam Thập Lục lão đại này cũng hiểu rất rõ Lộc Tiểu Nguyên, chẳng biết cả hai đã quen nhau bao nhiêu năm rồi.
Chắc hẳn là lấy vạn năm làm đơn vị.
"Ồ, cây cỏ tinh này có chút ý tứ nha." Kim Tam Thập Lục đột nhiên bị Chu Diệp bên trong linh điền hấp dẫn ánh mắt.
"Ngươi đừng nghĩ nhiều, nó là đệ tử của ta." Thanh Đế lão đại nói .
"Ngươi yên tâm đi, sinh linh trong nhà ngươi ta nhất định không bắt cóc đâu." Kim Tam Thập Lục khoát tay áo nở nụ cười, có điều dáng vẻ lại hơi lúng túng.
"Này, cây cỏ tinh kia, mau tới chào hỏi sư cô một chút." Kim Tam Thập Lục nhìn về phía Chu Diệp nói .
Chu Diệp sững sờ.
Hắn phản ứng rất nhanh.
"Sư cô hảo."
(Sư cô hảo:chào sư cô, sư tôn hảo:chào sư tôn, v…v…)
"Ừm, không tệ lắm." Kim Tam Thập Lục nở nụ cười.
Dù nàng hiện tại sắc mặt trắng bệch , nhưng mà khi cười lên cũng vô cùng động lòng người.
Nữ nhân này, một cái nhăn mày, một nụ cười nhẹ cũng làm cho lòng người sinh ra suy nghĩ không an phận .
"Lần đầu gặp mặt, ta cho ngươi lễ gặp mặt nhé." Kim Tam Thập Lục giơ tay lên.
Da thịt trắng hơn tuyết, nõn nà xinh đẹp.
Trên đầu ngón tay thon dài có mang theo một hạt châu màu xanh biếc.
"HƯU...U...U."
Nàng ném hạt châu về phía Chu Diệp.
Hạt châu xẹt qua không trung tạo thành một đường vòng cung, cuối cùng rơi tới trước mặt Chu Diệp .
Chu Diệp nhìn hạt châu màu xanh biết trước mặt, duỗi ra cái lá bên phải cầm lên, có chút nhìn không hiểu đây là cái quái gì.
Không phải yêu đan, cũng không phải đan dược.
"Còn không mau cám ơn sư cô ngươi?" Thanh Đế lão đại nhìn Chu Diệp nói.
"Đa tạ sư cô, chúc sư cô vĩnh viễn trẻ tuổi xinh đẹp, con đường tu hành luôn được suôn sẻ. . ." Chu Diệp phản ứng lại, điên cuồng vuốt mông ngựa.
Hắn vốn không phải người như thế.
Nhưng mà hiện tại hắn chỉ là một cây cỏ, một cây cỏ tu vi rất yếu, chỉ có thể dựa vào ôm bắp đùi mà sống.
Cỏ sinh khó khăn a.
"Tiểu thảo tinh ngươi miệng lưỡi thực ngọt." Kim Tam Thập Lục mặt mày hớn hở.
Nàng vừa cười vừa nói: "Hạt châu kia tên là Sinh Cơ châu, dùng rất nhiều loại tài liệu luyện chế mà thành, nó sẽ tự mình ấp ủ năng lượng sinh mệnh ."
"Bởi vì sư cô ta lần này trọng thương nên dùng hết năng lượng sinh mệnh rồi, nếu không năng lượng sinh mệnh trong đó sẽ lớn hơn nhiều."
"Đừng xem thường hạt châu này, nếu không phải nhờ nó, thì có khi lần này ta đã không về được."
"Tiểu thảo tinh ngươi chỉ cần đặt nó ở một chỗ nào đó, rồi chờ đợi một khoảng thời gian, thì ngươi có thể luyện hóa những năng lượng sinh mệnh năng lượng từ nó để đề thăng tu vi của ngươi ."
Chu Diệp nghe xong, cảm giác Sinh Cơ châu này rất là trâu bò.
Chắc chắn là hàng cao cấp.
"Sư cô, đồ vật quý trọng như vậy, vãn bối thật sự không nhận được a."
Chu Diệp cảm thấy, thứ này thực sự quá quý trọng.
Đây chính là bảo bối siêu cấp có thể đưa Đế cảnh lão đại trở về từ cõi chết a.
"Không có gì."
Kim Tam Thập Lục khoát tay áo, phảng phất như nhìn ra suy nghĩ trong lòng Chu Diệp , nàng giải thích: "Sinh Cơ châu này, ta đã sử dụng một lần, lần thứ hai sử dụng thì hiệu quả kém đi rất nhiều ."
"Bất quá đối với tiểu thảo tinh ngươi thì hẳn là đủ dùng."
Kim Tam Thập Lục trả lời, trong giọng nói tràn đầy vẻ không thèm để ý.
Phú bà, đó là một phú bà không sai được!
Dù Sinh Cơ châu sử dụng lần thứ hai thì hiệu quả kém đi rất nhiều, nhưng mà tiện tay đưa cho vãn bối gặp lần đầu, cũng quá khó tưởng tượng rồi!
Chu Diệp không biết nên mở miệng thế nào.
"Ngươi yên tâm nhận lấy đi, vi sư sẽ chuẩn bị lễ vật trả cho người ta." Thanh Đế lão đại lạnh nhạt nói.
"Ta chỉ là đưa cho sư điệt một kiện lễ vật nhỏ mà thôi, không cần đáp lễ." Kim Tam Thập Lục lắc đầu.
Thanh Đế lão đại nhìn nàng, chậm rãi nói : "Sinh Cơ châu đã dùng một lần đối với ta và ngươi thì không trọng yếu, nhưng đối với đồ nhi ta thì lại dị thường trân quý."
"Đáp lễ là việc phải làm."
Nói xong, Thanh Đế lão đại đưa tay phải ra, lòng bàn tay chỉ lên trời.
Trong lòng bàn tay hắn, bỗng nhiên xuất hiện một khối bài tử màu xanh.
(editor:bài tử:tấm bảng, mọi người tưởng tượng như là một lá bài tây nhưng dày tầm mấy tấc là được)
"Ngươi cầm lấy cái này." Thanh Đế lão đại vứt khối bài tử cho Kim Tam Thập Lục.
"Ngươi. . ." Kim Tam Thập Lục có chút bất đắc dĩ tiếp nhận.
Nàng biết rõ, coi như nàng cự tuyệt, Thanh Đế lão đại cũng sẽ không thu hồi khối bài tử này.
Thay vì làm cho tất cả mọi người mất hứng, chi bằng cứ nhận lấy , tạm thời bảo quản.
"Tốt rồi, nếu như ngươi cần nghỉ ngơi , thì cứ đi tới phòng Lộc Tiểu Nguyên , ta xem sách đã." Thanh Đế lão đại nói một câu, quay người đi đến cái đình nghỉ mát.
Một người lợi hại đến cỡ nào a.
Đối mặt với mỹ nữ tuyệt sắc hiếm có trên đời, lại không thèm động tâm chút nào.
Chu Diệp đã hoàn toàn bái phục sư phụ của mình.
Đồng thời hắn còn có chút tò mò, bản thân sư phụ là gay , hay là trong lòng có vết thương chưa được chữa lành? Hay bẩm sinh đã là người lãnh đạm ?
Nếu để Thanh Đế lão đại biết rõ Chu Diệp đang thầm suy đoán linh tinh kiểu này, vậy khẳng định sẽ giết chết Chu Diệp.
Mẹ kiếp, cả ngày chỉ biết nghĩ mấy chuyện vớ vẩn.
Muốn chết phải không.
Nhìn theo bóng lưng Thanh Đế lão đại , Kim Tam Thập Lục có chút u oán.
"Không chịu nói thêm hai câu với ta sao?"
"Thật là, dù sao cũng nhiều năm như vậy rồi!" Kim Tam Thập Lục thở dài.
Sau đó, nàng chậm rãi đứng lên, đi về phía phòng của Lộc Tiểu Nguyên .
. . .
Một lúc lâu sau.
Trong vòng một canh giờ, Thanh Đế lão đại vẫn ở chỗ cũ đọc sách, không có người nào đi quấy rầy hắn, hắn cũng vui vẻ vì được yên tĩnh.
Về phần Kim Tam Thập Lục lão đại thì tựa bên cửa sổ nhìn bóng lưng Thanh Đế lão đại đến mức thất thần.
Chu Diệp nhìn ra một số chuyện rất có ý tứ.
Bất quá hắn quan tâm nhất vẫn là Sinh Cơ châu.
Trong một canh giờ , Sinh Cơ châu tản mát ra khí tức sinh mệnh nồng nặc.
Chu Diệp theo bản năng bị hấp dẫn.
"Đây là tình huống gì?"
Hắn có chút không rõ.
Hắn chạm vào Sinh Cơ châu, thử dẫn dắt năng lượng sinh mệnh trên đó.
"Điểm tích lũy vạn năng +100."
Một chút, chỉ là một chút năng lượng sinh mệnh đã giúp cho Chu Diệp gia tăng một trăm điểm tích lũy!
Con mẹ nó.
Sắp phát tài rồi.
Nếu như Chu Diệp thực sự có con mắt, như vậy ánh mắt của hắn khẳng định đang tỏa ra lục quang, còn lộ rõ vẻ tham lam .
Hắn nhấc rễ lên, bắt đầu dùng hết sức lực của mình ôm chặt Sinh Cơ châu..
Hai mảnh lá cỏ nhấc lên, kết xuất pháp ấn.
Ánh sáng màu xanh phát ra từ pháp ấn , dẫn dắt ra một luồng năng lượng sinh mệnh.
"Điểm tích lũy vạn năng +100."
"Điểm tích lũy vạn năng +100."
Ôi trời ơi, quá thoải mái rồi.
Chu Diệp cảm giác con đường tu đạo của mình kỳ thật chính là hưởng phúc.
Có lão cha hack ở bên cạnh, hắn tùy tiện chọn phương diện gì liền có thể lập tức tăng lên phương diện đó .
Mà có thêm Thanh Đế, Kim Tam Thập Lục, Lộc Tiểu Nguyên, những lão đại này thì cung cấp cho hắn bối cảnh thực lực và một đống lớn điểm tích lũy.
Cuộc sống gia đình càng ngày càng thoải mái.
Bên trong Sinh Cơ châu ẩn chứa quá nhiều năng lượng sinh mệnh.
Chu Diệp hấp thu một khắc đồng hồ mới hoàn toàn hấp thu sạch sẽ.
(một khắc:15 phút)
Chín vạn điểm tích lũy.
Tăng thêm điểm tích lũy vốn có, tổng cộng là chín mươi vạn, rất nhanh sẽ đạt tới một trăm vạn điểm tích lũy.
Chu Diệp ta từ giờ trở đi đã là một cỏ tinh giàu có!
Chu Diệp hôm nay đã dám nói như vậy với tất cả mọi người.
Dù sao cầm gần một trăm vạn điểm tích lũy trong tay, lòng tự tin không bành trướng mới là lạ.
Tùy thời tùy chỗ, ngoại trừ tu vi, muốn tăng lên cái gì thì tăng lên cái đó.
"Còn cần tiếp tục cố gắng, mục tiêu của ta là đột phá Siêu Phàm cảnh cơ." Chu Diệp thầm nhủ trong lòng.
Nói thầm xong, đặt Sinh Cơ châu sang một bên, sau đó đắm chìm vào tu luyện.
Trong linh điền , linh khí, ánh mặt trời chiếu rọi, đều đang cung cấp cho hắn điểm tích lũy.
Bí quyết Tinh Quang hóa có công rất lớn.
Chỉ một cái chớp mắt đã đến xế chiều.
"Ôi chao ! Sư tôn, ta đã về rồi!" Lộc Tiểu Nguyên xuất hiện ở bên vách núi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện đầy vẻ tươi cười.
Nàng tung tăng chạy vào sân nhỏ.
Tuy rằng ngoài miệng gọi Thanh Đế lão đại, nhưng người nàng đến gặp đầu tiên lại là tiểu thảo tinh.
Lộc gia nàng quan tâm nhất, chính là tình huống của tiểu thảo tinh.
"Ồ, Sinh Cơ châu?"
Lộc Tiểu Nguyên vừa liếc mắt liền nhận ra Sinh Cơ châu ở bên cạnh Chu Diệp.
Sinh Cơ châu này tại sao lại ở chỗ tiểu thảo tinh?
Nàng sờ lên cằm suy tư , có chút không rõ.
"Nhanh như vậy mà ngươi đã trở lại rồi ?" Thanh Đế lão đại quay đầu, nhìn về phía Lộc Tiểu Nguyên, có chút kinh ngạc.
Trước kia mỗi lần Lộc Tiểu Nguyên đi ra ngoài thì ít nhất phải nửa tháng mới trở về.
Hôm nay tự nhiên giở chứng gì.
Tới giờ mới nửa ngày a.
"Ài, ta không nỡ bỏ sư tôn ngươi mà đi a." Lộc Tiểu Nguyên khẩu thị tâm phi nói.
"Ha ha." Thanh Đế lão đại cười lạnh.
Người nào phải ngu ngốc lắm mới đi tin tưởng chuyện ma quỷ do Lộc Tiểu Nguyên thêu dệt.
Muốn tiểu thảo tinh thì cứ nói thẳng, lại còn biễu diễn giả vờ làm cái gì.
"Đúng rồi, sư tôn, Sinh Cơ châu này ở đâu ra a?" Lộc Tiểu Nguyên chỉ vào Sinh Cơ châu bên cạnh Chu Diệp, có chút tò mò hỏi thăm.
Nàng nhớ rất kỹ, bản thân sư tôn không có vật này.
Chu Diệp vừa rồi đã thức tỉnh lại, hắn hồi đáp: "Là lễ gặp mặt sư cô cho ta."
"Sư cô, ai là sư cô của ngươi?" Lộc Tiểu Nguyên có chút phát mộng .
Có sư cô sao?
Đó là ai?
"Tiểu lộc" Kim Tam Thập Lục ở cửa sổ hô lên với Lộc Tiểu Nguyên .
“Ôi chao!"
"Kim tỷ tỷ!" Hai mắt Lộc Tiểu Nguyên sáng ngời.
Nàng di chuyển đôi chân, chạy vào nhà, nhào về phía Kim Tam Thập Lục.
"Úi."
Kim Tam Thập Lục bị nàng đè bổ nhào xuống giường.
"Khụ khụ." Thân thể của nàng vô cùng suy yếu, ho khan hai tiếng.
"Kim tỷ tỷ ngươi làm sao vậy, bị thương à?" Lộc Tiểu Nguyên lập tức đứng dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy âu lo hỏi.
"Hoàn hảo, hiện tại thương thế đã khôi phục." Kim Tam Thập Lục khoát tay áo, không để ý chút nào mà nói .
"Kim tỷ tỷ, cái này cho ngươi, vô cùng hữu dụng với việc khôi phục thương thế." Lộc Tiểu Nguyên đưa tay vào bao nhỏ của mình, lấy ra một viên đan dược màu trắng .
"Tự ngươi giữ đi, thương thế đã được sư tôn ngươi trị, hiện tại chỉ cần tĩnh dưỡng là được." Kim Tam Thập Lục lắc đầu cười.
"Như vậy a. . ." Lộc Tiểu Nguyên suy nghĩ một chút, rồi thu hồi đan dược.
"Vậy Kim tỷ tỷ ngươi tĩnh dưỡng thật tốt đi nhé." Lộc Tiểu Nguyên cưỡng ép bắt nàng nằm xuống giường.
Lộc Tiểu Nguyên đứng ở bên giường, nghĩ một lát rồi tràn đầy tự tin nói với Kim Tam Thập Lục : "Kim tỷ tỷ, lần này hãy để Lộc Tiểu Nguyên ta trổ tài nấu canh Cố Bản Bồi Nguyên tẩm bổ cho ngươi!"
Nụ cười trên mặt Kim Tam Thập Lục vẫn còn, nhưng trong lòng lập tức muốn cự tuyệt.
Lộc Tiểu Nguyên là người nào nàng có thể không rõ sao?
Nếu nói Lộc Tiểu Nguyên nấu cho nàng bát mì, nàng nhất định có thể nuốt trôi , dù sao tài nấu mì của Lộc Tiểu Nguyên cũng không đến nỗi nào .
Nhưng mà nếu là nấu canh, lại còn là Cố Bản Bồi Nguyên canh.
Nếu có thể uống thì đúng là gặp quỷ rồi.