Chương 121: Thành công phá cảnh
"Trời ơi. . ."
Chu Diệp nằm ở trong hố sâu mắng thầm.
Điểm tích lũy còn lại sau khi tiêu hóa đạo lôi kiếp thứ bốn lại tiêu hao sạch sẻ.
Đạo kiếp lôi thứ năm dần dần bị chuyển hóa.
Linh khí tinh thuần vừa bị Chu Diệp hấp thu hóa làm điểm tích lũy, vừa tẩm bổ thân thể hắn.
Thế nhưng tốc độ thật sự quá chậm.
Hơn nữa trọng thương như thế, hắn căn bản là không có cách nào tự luyện hóa cơ thể mình.
Hắn muốn vận dụng ý niệm trong đầu nhặt lên một mảnh cơ thể vỡ vụn để luyện hóa, thế nhưng hắn làm không được.
Vô tận mệt mỏi làm hắn không cách nào vận dụng bất kỳ lực lượng nào.
Tình huống tuy rằng không phải là quá tốt, nhưng mà khoảng cách với tử vong vẫn còn khá xa.
Chu Diệp không nóng nảy.
Hắn hiện tại rất bình tĩnh, suy nghĩ biện pháp giải quyết.
Dường như có cỗ lực lượng hắn có thể sử dụng.
Hắn cẩn thận tự hỏi.
Cỗ lực lượng kia, tựa hồ là sinh mệnh lực.
Khi đối mặt tứ giai thiên kiếp , hắn phải dựa vào hấp thu sinh mệnh lực mới có thể thành công vượt qua.
Bây giờ, lại làm thế một lần nữa hay sao?
"Có thể thử xem."
Chu Diệp nghĩ vậy trong lòng.
Chân thân hắn bắt đầu run nhè nhẹ, một cỗ lực hút đặc thù tản ra.
Lực hút rất là bá đạo, căn bản không nói đạo lý.
Trong phạm vi trăm dặm, hết thảy thực vật không có linh trí nhao nhao cúi thân hình về phía Chu Diệp , phảng phất là đang cúi chào vương giả của bọn chúng.
Từng sợi tơ màu xanh lá từ trên người chúng bị rút ra, sau đó ở trên trời kéo thành một đường vòng cung, cuối cùng rơi vào người Chu Diệp .
Đó là năng lượng sinh mệnh.
Chu Diệp phảng phất như là một tên thổ phỉ .
Hắn điên cuồng hấp thu.
Có cả mấy ức thực vật trong phạm vi trăm dặm chống lưng, chân thân hắn bắt đầu dùng tốc độ cực nhanh khôi phục.
(ức:trăm triệu)
Bên vách núi.
Thanh Đế lão đại lộ vẻ mặt khiếp sợ.
"Cái này đã không thuộc về năng lực của Siêu Phàm cảnh rồi." Kim Tam Thập Lục mở to hai mắt , không dám tin.
"Khẳng định không phải , thế nhưng tiểu thảo tinh lại làm được như vậy. . ." Thanh Đế lão đại lắc đầu, hắn có chút nghĩ không thông.
"Điều này có lẽ chính là thiên phú của bản thân tiểu thảo tinh ." Kim Tam Thập Lục có chút hâm mộ nói .
"Trên cơ bản không có nguy hiểm gì, chờ hắn đi lên là được." Thanh Đế lão đại chắp hai tay sau lưng, bình tĩnh nói.
"Ừ." Kim Tam Thập Lục gật đầu.
Thanh Đế lão đại nhìn đám thực vật uể oải trong phạm vi trăm dặm, có chút bất đắc dĩ lắc đầu.
Hắn vung tay phải lên.
Không có gì bất ngờ, những thực vật bị hại do Chu Diệp bắt đầu chậm rãi khôi phục.
Đây là Thanh Đế lão đại trả ơn cho chúng.
Hắn nghĩ rằng, nếu như những thực vật này trợ giúp đồ nhi, vậy mình liền cho bọn hắn một chút cơ duyên.
Nếu ngày nào đó bọn chúng có kẻ ra đời linh trí, vậy cũng rất tốt, coi như là giúp Mộc giới tăng thêm chút nội tình.
Thụ gia gia, cũng thầm mỉm cười một cái.
. . .
"Ông trời ơi ."
Lực lượng lôi kiếp đang đánh nhau với năng lượng sinh mệnh.
Song phương ngươi tới ta đi, gây tổn thương lẫn nhau, thế nhưng cuối cùng bị tổn thương vẫn là bản thân Chu Diệp.
Phảng phất như là hai quân đoàn đang tranh đoạt địa bàn vậy.
Người nào thắng, người đó liền có được mạng nhỏ của Chu Diệp .
Tình hình chiến đấu rất kịch liệt.
Chu Diệp chỉ có thể đứng nhìn.
Hắn phát hiện, bây giờ căn bản không cần bản thân thao tác, năng lượng sinh mệnh sẽ điên cuồng giúp hắn tu bổ thương thế trên người.
Hiện tại, hắn có loại cảm giác như đang xem phim điện ảnh 3D .
Có chút kích thích.
Chu Diệp lẳng lặng nhìn.
Cũng không lâu lắm, lực lượng lôi kiếp tiêu tán, năng lượng sinh mệnh thắng.
Thắng xong, năng lượng sinh mệnh còn lại cho Chu Diệp hơn mười vạn điểm tích lũy, tổng điểm tích lũy đã tăng tới một trăm vạn, hết thảy đều rất tốt.
Chẳng qua là, linh hồn tổn hại thành tổ ong, có chút khó chịu.
Trên bầu trời, lôi kiếp tiêu tán, trong nháy mắt, mây đen cuồn cuộn cũng thối lui.
Không trung khôi phục lại bộ dáng vạn dặm không có một đám mây nào.
Bỗng nhiên, trên trời cao đáp xuống một đạo lục quang, rơi vào trong hố sâu, bao phủ cơ thể Chu Diệp .
Lục quang rất thần kỳ, không chỉ bồi dưỡng thân thể Chu Diệp , cũng chữa trị linh hồn của hắn.
Khôi phục xong, hết thảy mỏi mệt biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
"Thoải mái!"
Chu Diệp thầm sảng khoái, nội tâm kêu gọi bảng.
( Huyết mạch: Linh Nguyên thảo (Địa cấp trung phẩm, +).
( Năng lực huyết mạch): Trị Liệu; Chuyển Hóa, Cẩu Hoạt.
( Tu vi cảnh giới): Siêu Phàm cảnh sơ kỳ.
( Cảnh giới nhục thân): Địa cấp hạ phẩm (+).
( Tâm pháp): Tinh Quang Hóa Quyết (đại thành).
( Pháp thuật): Vạn Diệp Phiêu (viên mãn); Vân Vụ Tung Tích (viên mãn); Hóa Ảnh Quyền (viên mãn);
( Đặc thù): Lấy Thân Hóa Kiếm (đại thành).
( Điểm tích lũy vạn năng): 100 vạn
( Số lần rút thưởng): 0 (+).
Nhìn mà xem.
Đường đường tận một trăm vạn điểm tích lũy cũng chỉ có thể tăng lên đẳng cấp huyết mạch cùng cảnh giới nhục thân.
Là lão cha hack định giá nhầm, hay là điểm tích lũy của Chu Diệp ta quá rẻ tiền?
Chu Diệp muốn chửi người.
Trước kia tăng lên cái gì đều rất rẻ, mà tình huống bây giờ lại hoàn toàn khác.
Bất quá cẩn thận suy nghĩ, thì có vẻ vô lý nhưng thực ra rất thuyết phục.
Tinh Quang Hóa Quyết cùng Lấy Thân Hóa Kiếm đều có phẩm giai rất cao , nếu như mười vạn, tám vạn liền có thể tăng lên viên mãn, vậy xác thực không có mặt mũi gì.
"Thôi đi." Chu Diệp ở trong lòng thở dài, tỏ vẻ rất thất vọng.
Hắn xoay tròn bay lên, về tới bên bờ vực.
"Tiểu thảo tinh!"
Lộc Tiểu Nguyên tay mắt lanh lẹ, đưa tay liền bắt được Chu Diệp.
Chu Diệp bối rối.
Ngươi quý ta đến mức ở ngay bên vách núi chờ ta đi lên?
Có nhất thiết phải như vậy không.
Lộc Tiểu Nguyên hít vào, cảm thụ mùi hương của Chu Diệp càng thêm mê người , trong nội tâm có chút ý nghĩ.
Tiểu thảo tinh đột phá đến Siêu Phàm cảnh, phẩm chất mặc dù không biến đổi, nhưng mà tu vi cao, mùi thơm lại có điểm biến hóa.
Càng thêm mê người a.
Kim Tam Thập Lục thấy Lộc Tiểu Nguyên nắm lấy Chu Diệp, muốn nói lại thôi.
Đúng lúc này, phương xa có hai đạo lưu quang một vàng một đỏ bay tới.
Đến gần Thanh Hư sơn thì hai đạo lưu quang hóa làm nhân hình, theo thứ tự là Kim Tiểu Nhị cùng Xích Hồng.
Xích Hồng lúc này không duy trì chân thân của mình, mà hóa thành nhân hình.
Nàng mặc váy dài, tuy rằng xinh đẹp, nhưng không có khí chất cấp bậc lão đại giống Kim Tam Thập Lục.
"Vãn bối Kim Tiểu Nhị (Xích Hồng), bái kiến Thanh Đế, Kim Đế." Hai người vẻ mặt cung kính, khom người hành lễ.
Tuy rằng hai người chưa từng gặp Kim Tam Thập Lục, nhưng mà vừa nhìn lần đầu, đáy lòng đã biết, đối phương là vị nào.
Thanh Đế lão đại ngồi ở trong đình đọc sách, không để ý đến.
Kim Tam Thập Lục nhìn Kim Tiểu Nhị.
Nàng nhìn hắn mà trầm mặc lúc lâu.
"Tên ngươi do người nào đặt?" Kim Tam Thập Lục mở miệng hỏi.
Nàng cảm giác cái tên này đặc biệt không tốt, nghe thế nào cũng có loại cảm giác Kim Tiểu Nhị còn lớn hơn nàng.
"Ách, tên vãn bối do Lộc gia đặt." Kim Tiểu Nhị cúi đầu thật sâu.
Hắn không biết tình huống như thế nào, chân có chút run rẩy.
"Tiểu Lộc, ngươi đặt à?" Kim Tam Thập Lục nhìn Lộc Tiểu Nguyên, tò mò hỏi.
"Đúng vậy a, có vấn đề gì không?" Lộc Tiểu Nguyên chớp chớp mắt.
Chẳng lẽ, cái tên Kim Tiểu Nhị không dễ nghe hay sao?
"Không có việc gì." Kim Tam Thập Lục khoát tay áo.
Nói thật, chỉ cần không phải cùng tên, kỳ thật nàng cũng không phải là rất để ý.
Chỉ là cảm giác có chút kỳ quái mà thôi.
"Miễn lễ đi." Kim Tam Thập Lục nhẹ giọng nói.
"Đa tạ tiền bối." Hai người được cho phép, lúc này mới dám đứng dậy.
Đồng thời đối mặt hai vị Đế cảnh, trong nội tâm Kim Tiểu Nhị cùng Xích Hồng đều khẩn trương đến mức không thở được.
Kim Tiểu Nhị vốn đã rất khẩn trương, hơn nữa Kim Tam Thập Lục đột nhiên hỏi tên của mình, liền khiến cho hắn càng thêm khẩn trương, có loại cảm giác sắp duy trì không được hình người, lập tức muốn sụp đổ quay về chân thân .
Xích Hồng càng như vậy.
Cả đời này, ngoại trừ Lộc Tiểu Nguyên ra, nàng đúng là chưa từng gặp ai có tu vi cao hơn Kim Tiểu Nhị .
Hiện tại tốt rồi, không gặp thì thôi, vừa gặp liền một lần hai vị Đế cảnh, nói không khẩn trương thì tuyệt đối là gạt người.
"Hai người các ngươi làm sao lại tới đây?" Lộc Tiểu Nguyên có chút tò mò mà hỏi .
"Cảm nhận được thảo tinh đạo hữu độ kiếp, có chút bận tâm, vì vậy liền tới xem một chút." Kim Tiểu Nhị đàng hoàng hồi đáp.
Trước mặt hai vị Đế cảnh , hắn thật sự không dám nói là tới nhìn tiểu thảo tinh, chỉ có thể dùng bốn chữ thảo tinh đạo hữu .
"Đừng lo lắng, ta độ kiếp rất nhẹ nhàng."
Chu Diệp lắc lư một nhánh cỏ.
Kim Tiểu Nhị, Xích Hồng: ". . ."
Nói cái gì đó?
Con mẹ nó, lúc trước không biết là người nào thiếu chút nữa chết dưới lôi kiếp đâu.
"Tiểu thảo tinh ngươi có thể đừng khoác lác như vậy hay không?" Lộc Tiểu Nguyên đưa tay xách Chu Diệp lên.
"Ta như vậy là khoác lác sao?" Chu Diệp rất bình tĩnh.
Hắn tiếp tục nói: "Ta đã nói với ngươi rồi, chuyện độ kiếp này, tất cả tình huống đã sớm nằm trong dự liệu của ta."
"Vì vậy a, các ngươi không cần lo lắng nhiều, Chu Diệp ta thật sự rất ổn."
Người nào mà tin ngươi, thì kẻ đó là đồ ngu ngốc.
Tất cả mọi người ở đây đều dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn chăm chú Chu Diệp.
"Ài, các ngươi không hiểu." Chu Diệp tránh thoát khỏi tay của Lộc Tiểu Nguyên , vững vàng rơi xuống mặt đất.
"Haha, bất kể nói như thế nào, chúc mừng thảo tinh đạo hữu thành công phá cảnh." Kim Tiểu Nhị cười cười, chắp tay với Chu Diệp .
Xích Hồng cũng là như vậy, "Chúc mừng thảo tinh đạo hữu."
"Đa tạ hai vị." Chu Diệp hoàn lễ.
Hắn rất cảm động.
Khi hắn độ kiếp , hai vị bằng hữu này chú ý hắn như vậy, còn cố ý chạy tới.
"Tiểu thảo tinh đột phá đúng là một chuyện vui, đêm nay các vị cứ lưu lại ăn cơm tối đi." Thanh âm của Thanh Đế lão đại truyền vào trong tai mọi người.
"Cung kính không bằng tuân mệnh." Kim Tiểu Nhị cùng với Xích Hồng nhìn về phía Thanh Đế lão đại, hành lễ.
"Là bằng hữu của tiểu Lộc cùng tiểu thảo tinh , vậy chính là bằng hữu của Thanh Hư sơn ta." Thanh Đế lão đại thản nhiên nói.
"Cũng là bạn của ta." Kim Tam Thập Lục rất hòa thuận mà cười cười với hai người.
Kim Tiểu Nhị cùng Xích Hồng cảm giác vừa mừng vừa lo.
Bất quá bọn hắn cũng không dám thực sự coi mình là bằng hữu của mấy vị lão đại Đế cảnh.
Từng người đều có thân phận địa vị quá cao, ngay cả bóng lưng cũng nhìn không tới.
Vừa nghe đến chuyện ăn cơm, Chu Diệp lập tức tỉnh táo tinh thần.
Chu Diệp hắn đã bao lâu chưa được ăn cơm?
Lần trước ăn cơm, vẫn còn là khi ở nhân gian a!
Lần này, rốt cuộc có cơ hội ăn cơm lần nữa.
Hắn bay thẳng đến chỗ Lộc Tiểu Nguyên hỏi: "Ta nói này, có phải là đã đến lúc giải pháp thuật trên người ta không?"
Lộc Tiểu Nguyên nghe vậy hơi sững sờ, vô thức hỏi: "Pháp thuật gì?"
"Chính là pháp thuật không cho hóa hình đấy." Chu Diệp rất muốn đánh người.
"A a, nghĩ ra rồi." Lộc Tiểu Nguyên bừng tỉnh đại ngộ.
Nàng có chút lúng túng, nói thật, nàng thật sự quên mất bản thân từng thi triển qua pháp thuật với tiểu thảo tinh.
Nàng thò tay đưa về phía Chu Diệp, điểm một cái.
Điều này làm Chu Diệp có chút vui sướng phát khóc.
Hắn trực tiếp hóa thành thân người.
Kỳ thật hiện tại hắn đã nghĩ thông suốt.
Hóa hình cùng không hóa hình kỳ thật căn bản không trọng yếu.
Hơn nữa chân thân mới là trạng thái mạnh nhất, hóa hình xong liền cảm thấy có chút yếu đuối.
Hắn hiện tại vốn dĩ không muốn hóa hình.
Nhưng mà loại sự tình ăn cơm này nhất định phải hóa hình mới được.
Nếu không Chu Diệp hắn ăn kiểu gì?
Hai mảnh cây cỏ ôm lấy đồ ăn sau đó luyện hóa?
Vậy khẳng định không được, quá mức quái dị.