Chương 125: Lộc gia, ngài tính là đồ vật gì?
"Bành."
Kim Tiểu Nhị phe phẩy cánh, chậm rãi rơi xuống trước mặt Thiên Uyên yêu vương .
Móng vuốt hắn trước sau đều cách đầm lầy một tấc.
Trong đầm lầy này, rất là nguy hiểm, hơi không cẩn thận liền dễ dàng rơi vào .
Khoảng cách gần như thế , Chu Diệp rốt cuộc có thể thấy rõ vị Thiên Uyên Yêu Vương này rồi.
Hình thể rất khổng lồ, với thân hình của hắn, nhìn không rõ toàn thể.
Dù là chân thân của Kim Tiểu Nhị cũng không đủ cho người ta nhét kẻ răng.
Ánh mắt thon dài màu vàng nhạt, càng là to đến dọa người, mỗi cái hô hấp là có cuồng phong thổi ra.
Toàn thân bao trùm bùn đất, chỉ có một ít địa phương là có thể trông thấy lân giáp đen nhánh.
"Lộc gia đại giá quang lâm, không biết muốn làm gì?" Thiên Uyên Yêu Vương chậm rãi mở miệng hỏi.
Lộc Tiểu Nguyên ngửa đầu, cảm giác rất không thoải mái, vì vậy nhúc nhích cổ.
Nàng nói: "Ngươi có thể hóa thành nhân hình hay không, với hình dạng này, ta rất khó cùng ngươi trao đổi a."
Thiên Uyên Yêu Vương thầm thở dài.
Hắc quang lóe lên, sau đó thân thể khổng lồ biến mất không thấy gì nữa.
Một người nam tử trung niên mặc chiến giáp màu đen, trên miệng có chòm râu xuất hiện.
Khuôn mặt hắn cương nghị, nhưng lại mang theo đầy vẻ ưu sầu.
Hôm nay phải táng gia bại sản rồi.
Tự nhiên là phải vô cùng ưu sầu.
"Cũng không có sự tình quan trọng gì, chỉ là tới bái phỏng ngươi thôi, cũng sắp vạn năm không được gặp rồi nhỉ?" Trên khuôn mặt Lộc Tiểu Nguyên tràn đầy tươi cười.
Vãi cả nồi.
Nói thật là dễ nghe.
Cứ như thể ta không biết mục đích thực sự của ngươi vậy.
Thiên Uyên Yêu Vương ở trong lòng thầm thì.
"Lộc gia còn nhớ rõ Thiên Uyên, Thiên Uyên rất cảm động, không bằng đêm nay lưu lại ăn một bữa cơm?" Thiên Uyên Yêu Vương định làm tốt quan hệ với Lộc Tiểu Nguyên .
Có thể giảm bớt một chút tổn thất cũng là rất tốt rồi.
"Ăn cơm thì không cần, ta cũng không phải là rất đói bụng." Lộc Tiểu Nguyên tràn đầy tươi cười.
"Ách..." Thiên Uyên Yêu Vương lập tức nghẹn lời.
Hôm nay , tựa hồ không có biện pháp tiếp tục trò chuyện rồi.
Bất quá không vấn đề gì.
Thiên Uyên Yêu Vương lập tức nói sang chuyện khác, rất quan tâm hỏi: "Lộc gia, gần vạn năm không thấy, ngài vẫn khỏe chứ?"
"Cũng tạm được , vạn năm qua , ta đã rất ít khi đi bái phỏng những Yêu Vương kia rồi." Lộc Tiểu Nguyên thở dài.
"Vì vậy a, ta định thời gian tới sẽ đi gặp đám Yêu Vương kia giao lưu trao đổi cảm tình, miễn cho bọn hắn quên mất ta." Lộc Tiểu Nguyên thần sắc nghiêm túc, như thể tất cả lời nói của mình đều là thật.
Thiên Uyên Yêu Vương âm thầm bi ai.
Hôm nay xem ra không tránh khỏi được.
Đồng thời, hắn cũng vì các Yêu Vương khác mà cảm thấy bi ai.
Có lẽ, nếu tiếp tục như vậy, đám Yêu Vương bọn hắn vốn đã có chút ân oán, sẽ có thể tạo thành một cái liên minh chống cẩu tặc Lộc Tiểu Nguyên?
Chuyện này nói không chừng sẽ xảy ra.
"Không đâu, chúng ta tuyệt đối sẽ không bao giờ quên Lộc gia ngài , ngài ở trong cảm nhận của chúng ta, địa vị tuyệt đối cao đến cấp độ không giống bình thường." Thiên Uyên Yêu Vương nói.
Quên Lộc Tiểu Nguyên là chuyện không thể nào .
Coi như là Lộc Tiểu Nguyên mấy vạn năm không tìm tới cửa, vậy cũng không thể nào quên .
Chuyện táng gia bại sản ,sẽ một mực lưu lại trong lòng, sao có thể dễ dàng quên mất.
"A? Phải không?" Lộc Tiểu Nguyên có chút kinh ngạc.
Tại vấn đề này , trong nội tâm nàng vốn dĩ không nghĩ nhiều.
Nàng có chút cảm động.
Trong nội tâm lặng lẽ quyết định, hôm nay sẽ không lấy hết nữa, giảm đi cho tên này một chút.
Nếu bị Thiên Uyên Yêu Vương biết rõ ý nghĩ trong lòng , vậy hắn khẳng định rất cảm động.
"Đương nhiên là phải a!"
"Lộc gia, ngài ở trong lòng chúng ta, chính là tiên tử nổi danh Mộc giới a." Trên mặt Thiên Uyên Yêu Vương đầy vẻ chân thành, rất nghiêm túc nói.
Thế nhưng trong nội tâm thầm nói thêm, ta nhổ vào .
Tiên tử?
Tiên tử cái cục cứt.
Chính là một tên thổ phỉ.
"Ừ." Lộc Tiểu Nguyên cười rất tươi, ánh mắt nhìn Thiên Uyên yêu vương càng ngày càng nhu hòa.
Con cá sấu nhỏ này cũng rất biết nói chuyện đấy.
"Thiên Uyên, Lộc gia lần này tới bái phỏng, ngươi có phải là nên mang ít đồ ra chiêu đãi ta không?" Lộc Tiểu Nguyên cười híp mắt, rốt cuộc nói ra ý đồ chân chính.
Kim Tiểu Nhị cùng Chu Diệp đều ngây ngẩn cả người.
Ông trời ơi nói thẳng như vậy sao.
"Lộc gia, thực không dám giấu giếm, gần đây Thiên Uyên ta đang xấu hổ vì trong ví tiền rỗng tuếch, thật sự không thể xuất ra vật gì tốt chiêu đãi Lộc gia ngài." Thiên Uyên vẻ mặt nghiêm túc.
"Phải không?" Lộc Tiểu Nguyên không tin.
Phảng phất là sợ Lộc Tiểu Nguyên không tin, Thiên Uyên Yêu Vương lấy xuống giới chỉ đeo ở ngón tay, sau đó đưa cho Lộc Tiểu Nguyên.
Đây là một cái không gian giới chỉ.
Vẻ ngoài phong cách cổ xưa, còn khắc rất nhiều lỗ.
Lộc Tiểu Nguyên nhận lấy không gian giới chỉ, sau đó, phân ra một tia thần niệm dò xét .
Nàng nhíu mày.
Quả nhiên rất nghèo.
Thiên Uyên Yêu Vương ở trong nội tâm cười thầm.
Từ lúc bắt đầu chạy hắn đã chuẩn bị kỹ càng, một ít thứ tốt thật sự, tất cả đều giấu trong người.
Chỉ để lại trong giới chỉ mấy thứ dùng để bán đồng nát.
Hắn cũng phải bội phục mình, phương pháp cao minh bậc này cũng có thể nghĩ ra.
"Lộc gia, không sai đúng không?" Thiên Uyên Yêu Vương thở dài hỏi.
"Xác thực rất nghèo." Lộc Tiểu Nguyên gật đầu một cái.
Nàng đột nhiên có chút đồng tình với Thiên Uyên Yêu Vương .
"Ài, vạn năm qua, ta sống rất đau khổ a." Thiên Uyên Yêu Vương thở dài, mang bộ mặt sầu thảm.
"Lộc gia ngươi không biết a, vạn năm nay, ta bởi vì thực lực không có tiến bộ, vì vậy thường xuyên bị Yêu Vương khác khi dễ a, mỗi khi ta nhìn thấy bọn hắn giàu đến chảy mỡ , ta cũng chỉ biết ở trong đêm dài vắng lặng vụng trộm thút thít nỉ non..."
"Ta vô cùng cố gắng tu luyện, ta đóng cửa mấy trăm năm, thế nhưng vẫn kém đám Yêu Vương thiên phú cao cường kia, ta chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn hắn đến cướp đoạt ta..."
Thiên Uyên Yêu Vương vừa nói, vừa chảy nước mắt.
Hắn khóc lóc kể lể, quả thực nam nhân nghe xong cũng trầm mặc, nữ nhân nghe xong liền rơi lệ.
Lộc Tiểu Nguyên nghe xong, cảm giác Thiên Uyên Yêu Vương đang thầm chê trách Lộc gia nàng.
"Ngươi đã không có đồ vật gì , vậy trả lại cho ngươi ." Lộc Tiểu Nguyên ném không gian giới chỉ ra.
Thiên Uyên Yêu Vương vội vàng tiếp được, sau đó bộ dáng cảm động.
"Cảm tạ đại ân đại đức của Lộc gia a..."
Lộc Tiểu Nguyên liếc mắt.
Ngẫm lại.
Hắn càng nói càng kỳ quái, cứ như thể Lộc Tiểu Nguyên nàng chính là một kẻ tội ác tày trời vậy.
Kim Tiểu Nhị nhìn Thiên Uyên Yêu Vương, hắn biết rõ, đây là chuyện thật tình, chỉ có Yêu Vương đã bị Lộc gia bái phỏng mới biết được đó là cảm thụ gì.
Chỉ có bọn hắn, mới có thể hiểu được vật đã lọt vào trong tay Lộc Ma Vương khó khăn trở về chủ cũ đến mức nào.
Hôm nay, Thiên Uyên Yêu Vương làm được.
Bởi vì làm được, vì vậy Thiên Uyên Yêu Vương kích động đến phát khóc.
"Ta muốn hỏi a, ngoại trừ Lộc gia ta, còn có ai đoạt đồ của ngươi ?" Lộc Tiểu Nguyên có chút tò mò.
Nàng chủ yếu là muốn hỏi , sau đó đi bái phỏng kẻ đó.
Đối phương có thể cướp đồ của Thiên Uyên Yêu Vương, thực lực khẳng định rất cao cường, thực lực cao cường có nghĩa là giàu đến chảy mỡ.
Thiên Uyên Yêu Vương lập tức sững sờ.
Hắn cũng không thể nói là chỉ có Lộc Tiểu Nguyên ngươi cướp của ta.
Vấn đề này, có chút khó xử a.
Thấy Thiên Uyên Yêu Vương sửng sốt, Lộc Tiểu Nguyên có chút nghi hoặc, nàng hỏi: "Chẳng lẽ đến cả nói ra tên của đối phương ngươi cũng không dám sao?"
"Rút cuộc là người nào lợi hại như vậy, vậy mà còn uy hiếp ngươi ."
Thiên Uyên Yêu Vương đau khổ nói không nên lời.
Đáy lòng của hắn bắt đầu trầm tư suy nghĩ.
Người nào có cừu oán với mình, hơn nữa lại vừa vặn có thể thắng được mình.
"Ngươi nói chuyện đi a." Lộc Tiểu Nguyên nhíu mày.
Với tư cách là Yêu Vương đứng đầu, thậm chí ngay cả tên của đối phương cũng không dám nói ra, chẳng lẽ là Đế cảnh cướp đoạt hay sao?
Thế nhưng đây là chuyện căn bản không có khả năng a.
Bản thân sư tôn cùng Kim tỷ tỷ căn bản không có khả năng bỏ qua thân phận làm chuyện này.
Thụ gia gia càng không thể.
Mọi người đều biết, Thụ gia gia là tiền bối Đế cảnh hài hòa nhất Mộc giới.
"Ài, kỳ thật chính là con rùa Huyền Quy kia." Thiên Uyên Yêu Vương thở dài.
"Huyền Quy?" Lộc Tiểu Nguyên trầm tư.
Thiên Uyên Yêu Vương gật đầu.
Huyền Quy Yêu Vương có cảnh giới cao hơn hắn một chút, quan trọng nhất là có chút ít ân oán với hắn.
Tên kia gần đây ưa thích làm thầy tướng số.
Thường xuyên ngụy trang là coi bói để tới tìm hắn tâm sự, sau đó thuận tay cuỗm đi không ít thứ tốt.
Điều này làm cho hắn rất phẫn nộ.
Thế nhưng mà đánh không lại, không có biện pháp, chỉ có thể bị động tiếp nhận.
"Tốt, ta đã biết, kế tiếp sẽ tìm hắn." Lộc Tiểu Nguyên gật đầu.
Huyền Quy nàng cũng biết.
Hơi mạnh hơn Thiên Uyên Yêu Vương một ít.
Dựa theo ý nghĩ của nàng, nếu Thiên Uyên Yêu Vương bị Huyền Quy cướp đoạt, vậy thì đi cướp của hắn cũng tốt.
"Lộc gia, ta có thể cùng đi không?" Thiên Uyên Yêu Vương đột nhiên hỏi.
Tuy rằng không tính là kẻ thù, nhưng mà giữa song phương coi như là không vừa mắt nhau.
Đã như vậy, đối phương sắp bị xấu mặt, vậy mình khẳng định phải đi nhìn một phen, thuận tiện lấy hảo hảo cười nhạo đối phương.
"Có thể a." Lộc Tiểu Nguyên gật đầu.
Đây là việc nhỏ, không có bất cứ vấn đề gì.
"Chúng ta lúc nào đi a?" Thiên Uyên Yêu Vương xoa xoa tay, rất hưng phấn mà hỏi.
Hắn hiện tại mười phần mong đợi, rất muốn xem biểu lộ của tên Huyền Quy kia.
Hắn quyết định, đợi lát nữa vừa thấy mặt liền chụp mũ kẻ cướp lên đầu đối phương, mặc kệ đối phương phủ nhận thế nào, đều nhất định phải hất xô nước bẩn này lên đầu con rùa kia bằng được .
"Không nóng nảy, trước hết để Tiểu Nhị nghỉ ngơi một hồi." Lộc Tiểu Nguyên khoát tay áo, thuận miệng nói.
Kim Tiểu Nhị có chút cảm động.
Hắn nói với Lộc Tiểu Nguyên : "Lộc gia, kỳ thật không có việc gì , trực tiếp đi là được."
Thiên Uyên Yêu Vương nhìn Kim Tiểu Nhị, tận sâu bên trong ánh mắt, rất bất thiện.
Lúc trước chính là con chim nhỏ này, ép cho mình phải chạy gần chết, cuối cùng bị cẩu tặc Lộc Ma Vương bắt được.
Hắn lạnh nhạt nói: "Lãnh địa của tên Huyền Quy kia cách nơi này ít nhất ba trăm vạn lý, ngươi xác định có thể tới?"
(lý:300 bước, xấp xỉ 500 mét)
Kim Tiểu Nhị nghe vậy, lập tức trầm mặc.
Tốc độ phi hành của hắn xác thực nhanh, nhưng mà không bay được quá xa, nếu như thật sự phải bay ba trăm vạn lý, không thể lúc nào cũng duy trì tốc độ cao nhất, có thể sẽ tốn không ít thời gian.
"Không nóng nảy nha." Lộc Tiểu Nguyên khoát tay áo.
"Đều nghe theo Lộc gia ." Thiên Uyên Yêu Vương gật đầu.
Sau đó hắn duỗi ra một tay, vuốt không gian giới chỉ một cái.
Trong lòng bàn tay xuất hiện một viên tinh thạch màu trắng.
Hắn tiện tay ném về phía Kim Tiểu Nhị, hơn nữa nói: "Lão đệ, đợi lát nữa còn phải làm phiền ngươi chở ta một đoạn đường."
Kim Tiểu Nhị tiếp được Tinh Thạch, sau đó thu vào, nói: "Có thể chở Yêu Vương một đoạn đường, cũng là vinh hạnh của tại hạ."
Chu Diệp cảm thụ được tinh thạch tản ra năng lượng cường đại , cảm giác đó là đồ tốt, chỉ bằng nó thì lần này Kim Tiểu Nhị đã không lỗ a.
Thật tình không biết, nội tâm Kim Tiểu Nhị kỳ thật rất khó chịu.
Thân thể nhỏ bé của hắn, có thể chở Thiên Uyên Yêu Vương sao?
Con mẹ nó, một cánh tay của Thiên Uyên Yêu Vương cũng có thể đè ta xuống sát đất đấy.
Kim Tiểu Nhị hiện tại có chút sợ lát nữa khi chở Thiên Uyên Yêu Vương sẽ bị Thiên Uyên Yêu Vương trả thù, giết chết hắn.
Bất quá hắn nhìn Lộc Tiểu Nguyên, cảm giác chắc không có chuyện này.
Dù sao Lộc đại lão đang ở đây, nếu như Thiên Uyên Yêu Vương muốn giết hắn, vậy khẳng định cần phải cân nhắc hậu quả khi để Lộc đại lão biết.
Vì vậy, Kim Tiểu Nhị hơi có chút yên tâm.
Một khắc đồng hồ sau, Kim Tiểu Nhị hỏi Lộc Tiểu Nguyên : "Lộc gia, ta nghỉ ngơi tốt rồi, chúng ta bây giờ xuất phát sao?"
(1 khắc:15 phút)
"Được." Lộc Tiểu Nguyên lập tức nhảy tới trên lưng Kim Tiểu Nhị .
Thiên Uyên Yêu Vương cũng lập tức nhảy lên.
Hóa thành thân người , hắn cố ý khống chế trọng lượng của mình, miễn cho thật sự đè chết Kim Tiểu Nhị .
"Phần phật!"
Kim Tiểu Nhị cảm giác mọi người đều đã ngồi ổn định, trực tiếp vỗ cánh bay lên.
Bởi vì không biết đường , nên phải nhờ Thiên Uyên Yêu Vương chỉ rõ phương hướng , rồi mới bay về phía xa xa.
Trên lưng Kim Tiểu Nhị .
Thiên Uyên Yêu Vương chú ý tới Chu Diệp bên hông Lộc Tiểu Nguyên.
Cả hai nhìn nhau nửa ngày.
Thiên Uyên Yêu Vương đột nhiên cười hỏi: "Lộc gia, tiểu thảo tinh này của ngài có chút ý tứ a, ngài lấy được từ chỗ nào, hôm khác ta cũng đến đó vui đùa một chút."
Lộc Tiểu Nguyên nhìn hắn trong chốc lát, sau đó hồi đáp: "Đây là sư đệ của ta."
"Con mẹ nó chứ." Thiên Uyên Yêu Vương lập tức mở miệng nói tục.
"Nguyên lai là cỏ gia ở trước mặt, thất kính thất kính, vừa rồi là Thiên Uyên bị ngáo cần, cỏ gia chớ trách." Thiên Uyên Yêu Vương nở nụ cười nói với Chu Diệp .
"Không có việc gì, hai chữ cỏ gia ta đảm đương không nổi, giờ ta chỉ là một tiểu thảo tinh mà thôi." Chu Diệp nói với hắn , hai nhành cỏ đung đưa, không để ý chút nào nói.
"Tại Mộc giới, thảo tinh có được tu vi như cỏ gia , tuyệt đối là phượng mao lân giác a." Thiên Uyên Yêu Vương vuốt mông ngựa.
(phượng mao lân giác:lông phượng sừng lân, ý nói rất hiếm)
(vuốt mông ngựa:nịnh nọt)
Đừng nhìn tiểu thảo tinh này tu vi thấp, nhưng mà người ta có bối cảnh lớn a.
Những thứ khác không nói, chỉ bằng vào sư tỷ là Lộc Tiểu Nguyên , tại toàn bộ Mộc giới đã không ai dám càn rỡ trước mặt hắn.
Chứ chưa cần nói sau lưng hắn còn có Thanh Đế lão đại .
Thiên Uyên Yêu Vương quyết định phải hảo hảo nâng cao cảm tình với vị cỏ gia này.
...
Một lúc lâu sau.
Thông Thiên Hà.
Đây là dòng sông rộng nhất, dài nhất Mộc giới, xuyên xỏ qua toàn bộ Mộc giới.
Có thể nói, khởi điểm của tất cả nguồn nước ở toàn bộ Mộc giới, chính là Thông Thiên Hà này.
Ở trên lưng Kim Tiểu Nhị , Chu Diệp nhìn Thông Thiên Hà cuồn cuộn, cảm giác đây như một biển cả rộng lớn, căn bản là vô biên vô hạn.
"Đã đến rồi, bất quá cần dùng một chút thời gian tìm tên Huyền Quy kia đang ở nơi nào trước ." Thiên Uyên Yêu Vương nói.
"Lục soát." Lộc Tiểu Nguyên nói.
"Được rồi! Lộc gia ngài yên tâm, chuyện này giao cho ta là được." Trên mặt Thiên Uyên Yêu Vương nở đầy tươi cười.
Thần niệm như là thủy triều tuôn ra, trải rộng trong thiên địa, hết thảy Thông Thiên Hà trong mắt hắn đều không có chỗ che thân.
Một lúc sau.
Phương xa đột nhiên truyền đến một giọng nói.
"Cháu trai Thiên Uyên , làm sao ngươi lại tới nhà gia gia Huyền Quy ta vậy?"
Thiên Uyên Yêu Vương không nói gì, lẳng lặng chờ đợi.
Ở bên trong Thông Thiên Hà , bọt nước cuồn cuộn, một cái bóng mờ thật lớn dần dần hiển hiện trên mặt nước.
"Rào rào!"
Theo bóng mờ hiển hiện, mọi người thấy rõ một cái mai rùa cực kì lớn.
Mai rùa xuất hiện, bên trên lóe lên những đường vân dài hẹp lóe sáng, thoạt nhìn vô cùng thần bí.
Đó là một con rùa cực kì khổng lồ.
"Cháu trai của ta ... Con mẹ nó chứ, Lộc gia!" Huyền Quy lộ đầu ra, ngẩng lên, nói chuyện có vẻ rất phách lối.
Nhưng khi thấy Lộc Tiểu Nguyên , liền lập tức ngây ngẩn cả người.
Cái đệch.
Lai giả bất thiện!
(lai giả bất thiện:người tới không có ý tốt)
Huyền Quy nhìn về phía Thiên Uyên Yêu Vương, ánh mắt đầy vẻ âm trầm.
Ánh mắt kia rõ ràng mang theo mấy chữ: Con mẹ ngươi dám bẫy ta.
"Lộc gia, chính là nó, những năm này nó thường xuyên đến chỗ ta cướp đồ." Thiên Uyên Yêu Vương cảm thấy trước tiên phải đổ nước bẩn lên đầu con rùa này thì mới có thể đứng ở thế bất bại được.
"Cái cục cứt gì vậy? Cứt có thể ăn bậy, nhưng không được nói bậy a." Huyền Quy lập tức nổi giận.
Ngươi đang nói cái gì đó, con rùa thành thật như ta mà lại cướp đoạt đồ của ngươi à?
"Lần này a, ta chủ yếu là tới bái phỏng ngươi, dù sao nhiều năm như vậy không gặp nha, rất quan tâm các ngươi gần đây thân thể thế nào." Lộc Tiểu Nguyên mím môi một cái, nói với Huyền Quy phía dưới.
Huyền Quy nghe vậy lập tức cười ha ha.
Ý tứ của Lộc Tiểu Nguyên , hắn rất hiểu.
Lúc này, hắn hóa thành thân người rơi xuống trên lưng Kim Tiểu Nhị.
Hắn mặc trường bào màu nâu , trong tay phải cầm lấy một cây pháp trượng do gỗ chế tác mà thành, mà tay trái của hắn , thì cầm lấy một cái mai rùa tản ra ánh sáng nhạt .
"Lộc gia, ta nói ngươi nghe a, gần đây lão Quy ta mê luyến tướng số." Huyền Quy Yêu Vương vẻ mặt thần bí nói chuyện với Lộc Tiểu Nguyên .
Hắn hiện tại muốn khơi ra chủ đề.
"A? Thầy tướng số? Tính toán thế nào, coi bói cho Lộc gia ta thử xem!" Lộc Tiểu Nguyên lập tức hứng thú.
Thấy Lộc Tiểu Nguyên bị hấp dẫn, Huyền Quy Yêu Vương thầm cười đắc ý.
Hắn tiếp tục mở miệng nói: "Lộc gia, trải qua mấy nghìn năm nghiên cứu a, ta phát hiện dùng mai rùa để coi bói vô cùng chính xác, ta hiện tại biết coi bói nhân duyên, biết coi bói thiên văn, biết coi bói địa lý, đồng thời a, ta còn biết tính cơ duyên, biết coi vị trí bảo tàng, Lộc gia, ngài muốn tính cái gì?"
Lời này vừa nói ra, bầu không khí trầm mặc một cách quỷ dị .
Thiên Uyên Yêu Vương ở trong nội tâm la hét.
Huyền Quy ngươi là đầu óc bị cứt rơi vào hay là không muốn sống nữa.
Không ngờ lại điên cuồng như vậy.
Hắn hiện tại đã muốn nói mấy chữ với Huyền Quy : Ai ta cũng không phục, nhưng ta đặc biệt phục ngươi.
(editor:tác giả viết mấy con bò sát khổng lồ thật ra rất có ý tứ, bởi vì theo lý thuyết thì mấy con này không bị giới hạn hình thể, càng già càng lớn, chẳng qua là tốc độ lớn càng ngày càng chậm mà thôi)