Chương 140: Xem xét liền choáng đầu, lại nhìn liền muốn đi ngủ
Trong lương đình.
- Tới đi, Kim tỷ tỷ!
Lộc Tiểu Nguyên nở nụ cười tươi, nhìn về phía Kim Tam Thập Lục với ánh mắt kích động.
Trong hai ngày này, Lộc Tiểu Nguyên đọc sách với thái độ cực kỳ nghiêm túc, những thứ căn bản nhìn không được trong dĩ vãng làm cho nàng sửng sốt.
Sau khi xem xong, nàng cũng cảm giác mình đã nắm giữ được phương pháp đánh.
Năng lực chơi cờ đã có tăng trưởng rất lớn, cho nên không kịp chờ đợi muốn thử một phen.
Nàng hồi tưởng lại ngày đó khi đánh cờ cùng Kim Tam Thập Lục, nàng phát hiện, ngày đó Kim Tam Thập Lục cũng chỉ bình thường thôi.
Bây giờ nàng có thể cam đoan, chỉ cần trăm hiệp là có thể đẩy Kim Tam Thập Lục vào tuyệt cảnh, sau đó lập tức giành chiến thắng.
- Đến chứ sao.
Kim Tam Thập Lục cười hớn hở, ở chỗ sâu trong đáy mắt ẩn chứa sự tự tin.
Chẳng lẽ chỉ mình Lộc Tiểu Nguyên biết nhìn sách hay sao?
Kim Tam Thập Lục ta cũng đã nghiêm túc nghiên cứu hai ngày qua đó!
Hiện tại, Kim Tam Thập Lục rất tự tin, nàng cảm thấy năng lực chơi cờ của mình đã tăng lên gấp bội, một loại cảm xúc gọi là cuồng vọng lan tràn ở trong lòng.
- Bốp.
Lộc Tiểu Nguyên đặt con cờ xuống, tự tin nói với Kim Tam Thập Lục:
- Kim tỷ tỷ, tới phiên tỷ đó.
- Ừm, tốt.
Trên mặt của Kim Tam Thập Lục cũng có một nụ cười tươi xuất hiện.
Thanh Đế đại lão tựa lưng trên cây cột ở đình nghỉ mát xem sách. Khi thấy hai người Kim Tam Thập Lục và Lộc Tiểu Nguyên cùng nở nụ cười tự tin, ông cũng hơi kinh ngạc nhìn về phía bàn cờ.
Ông mặt không biểu tình, thậm chí còn nghĩ muốn mở miệng đả kích hai người, nhưng mà sau khi suy nghĩ một lúc thì vẫn là lắc đầu.
Ông tiếp tục cúi đầu, xem sách.
...
- Oa, Kim tỷ tỷ, sao tỷ lại lợi hại như vậy?
Lộc Tiểu Nguyên thán phục sợ hãi.
Nghe thấy thế, Thanh Đế đại lão lập tức nhìn về phía bàn cờ rồi lại nhìn Kim Tam Thập Lục một chút.
Kim Tam Thập Lục khoanh hai tay ở trước ngực, đắc ý nhìn về phía Thanh Đế đại lão đang nhíu mày.
- Hazz.
Trên mặt của Thanh Đế đại lão hiện lên thần sắc ghét bỏ, ông thở dài một tiếng rồi lắc đầu.
Kim Tam Thập Lục:
- ...
Đơn giản là không có cách nào để giao lưu!
Tài đánh cờ của nàng tăng mạnh như vậy, thế mà cũng không chiếm được một câu tán thưởng của Thanh Đế đại lão.
Chuyện này cũng khiến cho người ta quá thương tâm rồi.
Lộc Tiểu Nguyên không có quan tâm những chuyện này, ngược lại là đang nghiên cứu thiếu sót của mình.
- Kim tỷ tỷ, chúng ta chơi thêm một ván nữa!
Lộc Tiểu Nguyên nghĩ nghĩ, cảm giác lần này muốn phòng ngừa sai lầm dễ dàng phạm một chút.
Lộc Tiểu Nguyên vung tay lên, bên trên bàn cờ lập tức trống rỗng, tất cả quân cờ trở về đến trong hộp cờ.
Lộc Tiểu Nguyên không có để ý nhiều như vậy, nàng cảm thấy đi trước thì có lợi, cho nên lập tức đặt một con cờ xuống trước.
Ở dưới đáy lòng của Kim Tam Thập Lục tràn ngập tự tin.
- Bốp.
Nàng cũng đặt một con cờ xuống.
Thanh Đế đại lão ở một bên nhìn, có chút bất đắc dĩ lắc đầu.
Ông cảm thấy, coi như tài đánh cờ của hai người này tiến bộ như thế nào thì cùng một chỗ đánh cờ đều là gà yếu mổ nhau.
Quả nhiên.
Không có quá lâu, ván cờ này đã kết thúc.
Lần này, Lộc Tiểu Nguyên là người chiến thắng.
- Hắc hắc, Kim tỷ tỷ, người thua rồi.
Lộc Tiểu Nguyên cười tươi như hoa.
Nàng cảm giác quá khó khăn, phí hết sức chín trâu hai hổ mới thắng được ván này.
Kim Tam Thập Lục hít sâu một hơi, sau đó nói:
- Chơi thêm ván nữa!
- Chơi thêm mấy ván nữa cũng không có tác dụng gì đâu. Hai người các ngươi cũng không kém nhiều, có chơi thêm thì tài đánh cờ mãi mãi cũng không chiếm được tiến bộ.
Thanh Đế đại lão có chút thất vọng lắc đầu.
- Sư tôn, lời nói này của người là có ý như thế nào?
Lộc Tiểu Nguyên hiếu kỳ hỏi thăm.
- Đúng vậy! Dựa vào cái gì mà huynh nói tài đánh cờ của chúng ta mãi mãi cũng không thể tiến bộ?
Kim Tam Thập Lục cũng không phục lắm.
Nàng cảm thấy, Thanh Đế đại lão chính là đang giễu cợt hai người bọn họ.
Quá phận!
- Các ngươi sẽ nghĩ rằng tài đánh cờ của ta mạnh như vậy chỉ là nhờ đọc sách hay sao?
Thanh Đế đại lão hỏi ngược lại.
- Nếu không thì làm sao?
Kim Tam Thập Lục hơi nghi hoặc một chút.
Lộc Tiểu Nguyên cũng tràn ngập tò mò.
- Ta đánh cờ nhưng thực tế là đang bày trận.
Thanh Đế đại lão thản nhiên nói.
- Bày trận sao?
Kim Tam Thập Lục hơi nghi hoặc một chút, trầm tư một lát thì đột nhiên hiểu ra.
- Khó trách mỗi một lần khi đánh cờ cùng huynh, ta cũng luôn có cảm giác hết thảy mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của huynh, tùy tiện đặt một quân cờ xuống thì sẽ dẫn phát sát cơ, nguyên lai là huynh bày trận pháp ở trong bàn cờ.
Kim Tam Thập Lục đã hiểu.
Thế nhưng Lộc Tiểu Nguyên không có nghe hiểu, nàng rất mờ mịt.
- Sư tôn, Kim tỷ tỷ, các người đang nói cái gì vậy?
Lộc Tiểu Nguyên tò mò hỏi.
- Nói cho con thì con cũng không hiểu.
- Con tránh ra, ta tới làm mẫu cho con.
Thanh Đế đại lão nói với Lộc Tiểu Nguyên.
- Vâng.
Lộc Tiểu Nguyên liền vội vàng gật đầu, sau đó đứng dậy nhường chỗ ngồi ra.
Thanh Đế đại lão ngồi xuống, vung tay, thu hồi hết các quân cờ.
- Bốp.
Ông đặt một con cờ xuống trước, sau đó nói với Kim Tam Thập Lục:
- Đến lượt của cô.
- Được.
Kim Tam Thập Lục nhìn ông một chút, sau đó lên tiếng.
Chỉ có điều nàng không có lập tức đặt quân cờ xuống, ngược lại suy tư một lát mới đặt một con cờ xuống.
Lộc Tiểu Nguyên ở một bên, hoàn toàn xem không hiểu Kim Tam Thập Lục đang làm cái gì.
- Bốp.
Thanh Đế đại lão lại đặt một con cờ xuống, lần này đến phiên Kim Tam Thập Lục.
...
Sau một lát, lại đến phiên Kim Tam Thập Lục.
Kim Tam Thập Lục đặt một con cờ xuống, những con cờ của nàng đã bao vây chặn đánh của Thanh Đế đại lão.
Nhưng mà sắc mặt của Thanh Đế đại lão vẫn cực kỳ lạnh nhạt, trên bàn tay phải có ánh sáng màu xanh da trời hiển hiện, sau đó trên bàn cờ xuất hiện dị tượng.
Toàn bộ đường cong trên bàn cờ cũng sáng lên rồi sau đó từng cái điểm sáng xuất hiện.
Ở giữa những điểm sáng này có sợi tơ mỏng màu xanh da trời liên tiếp, hợp thành hình dáng của một cái trận pháp.
Kim Tam Thập Lục đồng dạng cũng đưa tay ra.
Trên bàn cờ lại hiện lên một cái trận pháp màu vàng.
Hai cái trận pháp vừa xuất hiện đã đồng thời vận chuyển, chúng va nhau lẫn nhau. Từ trên bàn cờ, ba động cường đại của năng lượng không ngừng tỏa ra xung quanh.
- Xem hiểu rồi chứ?
Thanh Đế đại lão nghiêng đầu nhìn về phía Lộc Tiểu Nguyên.
- Không có.
Lộc Tiểu Nguyên thành thật lắc đầu.
Xem không hiểu chính là xem không hiểu.
Thanh Đế đại lão hít sâu một hơi.
- Ta cũng đã biểu thị minh bạch đến như thế, làm sao mà con còn xem không hiểu hay sao?
Trong lòng Thanh Đế đại lão cảm thấy rất là bất đắc dĩ.
- Tiểu Lộc giống như chưa từng có học qua trận pháp nhỉ?
Kim Tam Thập Lục bắt đầu giải vây cho Lộc Tiểu Nguyên.
- Đúng vậy.
Lộc Tiểu Nguyên gật đầu.
Nàng chưa hề học qua trận pháp thì sao có thể nhìn hiểu những thứ cao thâm như vậy?
Thanh Đế đại lão gật đầu, biểu thị ra là ta đã hiểu.
- Đi tìm một vài quyển sách có quan hệ với trận pháp để xem đi, chuyện này có lẽ sẽ giúp tài đánh cờ của con tăng lên rất lớn.
- Khi ta cùng những đạo hữu khác đánh cờ thì so đấu kỳ thật cũng không phải là tài đánh cờ mà là tạo nghệ trên phương diện trận pháp.
Thanh Đế đại lão thản nhiên nói.
- Thế nhưng mà ta xem không hiểu.
Lộc Tiểu Nguyên vò đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy thống khổ.
- Có một lần, ta thấy qua một quyển sách có quan hệ với trận pháp để trên bàn nên có lật ra xem. Kết quả là chỉ xem một lát là đã cảm giác choáng đầu, có khả năng ta căn bản không thể học được trận pháp này đi.
Lộc Tiểu Nguyên bĩu môi.
- Đó là con căn bản không dụng tâm để xem, nếu như con chịu dùng tâm để nhìn thì sẽ cảm thấy mình có thể học được một cách rất nhẹ nhõm.
Thanh Đế đại lão nói.
Lộc Tiểu Nguyên có chút mờ mịt.
Dùng tâm để nhìn ư?
Thấy thế nào?
Nàng ngây người ra, suy nghĩ một lát rồi vẫn là lắc đầu.
- Ta học không được.
Nhìn thấy Lộc Tiểu Nguyên chưa chi đã từ bỏ, Thanh Đế đại lão vuốt vuốt mi tâm, sau đó phất phất tay.
- Thôi! Con vẫn quay trở lại gian phòng của mình, cẩn thận suy nghĩ lại đi!
Lộc Tiểu Nguyên gật đầu.
Sách về tâm pháp cùng pháp thuật thì cũng còn tốt, dù sao tu vi của nàng rất cao, còn có thể nhìn hiểu, nhưng mà sách về trận pháp, luyện đan, luyện khí thì ... thôi không nên nhắc đến.
Nàng căn bản xem không hiểu.
Xem được một lúc là thấy choáng đầu, lại nhìn thêm là muốn đi ngủ.
Lộc Tiểu Nguyên cảm thấy, bản thân khả năng là trời sinh không thích hợp xem những sách kia.