Chương 142: Cây già ta cùng ngươi không đội trời chung! (2)
Trong mấy ngày này, cây già cực kỳ cố gắng chuyên tâm tu luyện.
Từ một gốc cây phổ thông, nó đã biến thành một gốc cây có được tu vi Thối Thể ngũ trọng.
Mặc dù không có bất luận sức chiến đấu gì, nhưng mà thân cây càng cứng rắn hơn.
Chỉ có điều tu vi Thối Thể ngũ trọng còn chưa đủ để tên Thảo Tinh hỗn trướng kia tiện tay chặt, còn phải cố gắng tăng lên mới được.
Đó là suy nghĩ ở trong lòng cây già.
Ban ngày, nó hấp thu tinh hoa từ mặt trời, ban đêm hấp thu tinh hoa từ mặt trăng, ngẫu nhiên hấp thu một tia linh khí.
Dưới năng lực luyện hóa cường đại của Tiểu Thanh Hư Kinh, tu vi của cây già cũng đã nhanh chóng tiếp cận Thối Thể lục trọng.
Nhưng mà cây già hiểu rõ, mình bây giờ vẫn là kẻ yếu.
Bởi vì Thảo Tinh hỗn trướng kia vẫn còn quá mạnh.
Phải nỗ lực thật nhiều năm thì khả năng mới đuổi theo được.
Trong lòng cây già cảm thấy cực kì bất đắc dĩ, nhưng mà nó sẽ không từ bỏ.
Làm một gốc cây trường thọ, cái gì cũng không nhiều, chỉ có tuổi thọ là gần như vô biên.
Nếu như bị Chu Diệp biết rõ ý tưởng này thì hắn khẳng định sẽ nói: Đúng dịp, ta cũng chỉ có mệnh dài chứ chẳng có gì cả.
Ở trong linh điền.
Chu Diệp đình chỉ tu luyện.
Hắn cảm giác loại chuyện tu luyện này, muốn kết hợp điều độ giữa khổ và nhàn. Không phải chỉ đóng cửa khổ tu là được, thỉnh thoảng cũng nên ra ngoài, thưởng thức cảnh đẹp cho bớt căng thẳng.
Bây giờ cũng là thời điểm nên ra ngoài, đi lượn một vòng.
Nghĩ tới đây, Chu Diệp nhổ rễ lên khỏi linh điền, sau đó chậm rãi đi đến bên ngoài đình viện.
Bên ngoài đình viện, ngay khi vừa nhìn thấy Chu Diệp đi ra, cây già lập tức đình chỉ tu luyện.
Nó quyết định phải ẩn nấp, nhất định không thể để cho tên Thảo Tinh hỗn trướng kia phát hiện được mình đã sinh ra linh trí.
Cây già biết rõ, vấn đề này khẳng định không lừa được bao lâu, nhưng mà có thể giấu bao lâu liền giấu bấy lâu đi.
Cuối cùng đến khi bại lộ thì bản thân cũng đã có một chút thực lực để tự bảo vệ mình, không cần sợ hãi nữa.
Chu Diệp đi đến dưới cây già. Khi nhìn cây già, hắn luôn cảm thấy có chút kỳ quái.
- Ta nói lão đệ, gần nhất trên người cậu tựa hồ là có chuyện gì kỳ lạ phát sinh thì phải?
Chu Diệp đi vòng quanh cây già một vòng, sau đó lên tiếng.
Nói xong, Chu Diệp nâng nhánh cỏ của mình lên vỗ vỗ mấy cái trên thân của cây già.
- Bộp.
Chu Diệp sửng sốt một cái.
Nghe một chút, tiện tay vỗ mấy cái mà âm thanh cũng lớn như vậy.
Biến hóa phát sinh trên cây già cũng không đơn giản đâu.
Chu Diệp bắt đầu nghiên cứu.
Hắn bay lượn vòng quanh cây già vài vòng, nhưng không có phát hiện bất kỳ điều gì khác thường.
Chuyện này cũng không thể trách Chu Diệp, thật sự là Chu Diệp không có kinh nghiệm ở phương diện này.
Coi như cây già không che giấu chuyện mình ra đời linh trí thì Chu Diệp cũng không phát hiện được.
Mặc dù thực lực của hắn khá mạnh, nhưng mà vẫn có một cái nhược điểm không che giấu được, đó chính là tri thức không đủ.
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra cây già đã sinh ra linh trí, nhưng mà Chu Diệp xem không hiểu.
Hắn chỉ nghĩ rằng cây già phát sinh dị biến, trở nên có chút kỳ quái mà thôi.
Chu Diệp đáp xuống bên trên sợi rễ của cây già, sau đó ngồi ở chỗ đó.
Hắn không có suy nghĩ chuyện của cây già.
Hai nhánh cỏ phân biệt uốn lượn về hai bên, chống đỡ thân thể, Chu Diệp nhìn bầu trời phương xa.
Hắn rơi vào trầm tư.
Đột nhiên, hắn cảm thấy lấy tu vi hiện tại của mình thì đã có thể đi ra ngoài lịch lãm một phen.
Mặc dù tu vi chỉ là Siêu Phàm Cảnh trung kỳ nhưng mà thực lực của hắn rất mạnh.
Có Lấy Thân Hóa Kiếm cảnh giới viên mãn, có Vô Danh Thị Thối Pháp cảnh giới tiểu thành cùng Kinh Lôi Kiếm cảnh giới nhập môn.
Là thời điểm đi ra ngoài làm thổ phỉ một đợt.
Chu Diệp suy tư ở trong lòng, sau đó, vì bảo hiểm một chút, hắn rốt cục tiếp nhận dụ hoặc của Kinh Lôi Kiếm, tiêu hao điểm tích lũy vạn năng để tăng cảnh giới lên.
- Tăng lên.
Trong nội tâm, yên lặng nói hai chữ này.
Sau đó, điểm tích lũy vạn năng tiêu hao 500 000.
Giờ khắc này, Chu Diệp rốt cục biết rõ, Kinh Lôi Kiếm thật sự là lợi hại hơn Vô Danh Thị Thối Pháp một chút.
Vô Danh Thị Thối Pháp tăng lên tới cảnh giới tiểu thành chỉ cần 300 000 điểm tích lũy vạn năng, mà Kinh Lôi Kiếm thì cần tới 500 000.
Chuyện này rất đơn giản nói rõ Kinh Lôi Kiếm thật rất mạnh mẽ.
- Xoạt xoạt!
Trên bầu trời, một tia sét thoáng hiện, sau đó bỗng nhiên nổ tung, rơi xuống trên người Chu Diệp.
- Tư ——
- Ách ách ách ách ách...
Ngồi ở trên sợi rễ của cây già, Chu Diệp không ngừng run rẩy.
Loại cảm giác khi bị điện giật kia vô cùng mỹ diệu.
Nhưng mà hắn cũng đề nghị muốn có thực lực thì không nên giật điện.
Không có chút nào ngoài ý muốn, cây già gặp tao ương.
Nói thật, cây già cũng cảm giác Chu Diệp kỳ thật chính là cố ý.
Nếu không thì làm sao để giải thích mỗi lần hấp thu sấm sét, Chu Diệp đều sẽ ngồi lên trên sợi rễ của cây già nó?
Tên Thảo Tinh hỗn trướng kia, cây già ta cùng ngươi không đội trời chung!
Nhìn Chu Diệp lóe ra điện quang, không ngừng co giật dưới cây già, Kim Tam Thập Lục có chút lo âu hỏi:
- Nó không có sao chứ?
Thanh Đế đại lão rất bình tĩnh uống một hớp trà, sau đó nói:
- Đừng lo lắng, tu luyện Kinh Lôi Kiếm chính là như vậy.
- Ừm.
Nghe thấy lời nói này của Thanh Đế đại lão, Kim Tam Thập Lục lập tức yên lòng.
Đồng thời, trong nội tâm nàng cảm giác môn Kinh Lôi Kiếm này có chút lợi hại.
Chỉ đột phá cảnh giới thế mà có thể dẫn dắt ra một tia sét đánh xuống.
- Tiểu Thảo Tinh mới tu luyện môn Kinh Lôi Kiếm này không được mấy ngày đi, vậy mà đã đạt tới cảnh giới tiểu thành rồi.
Kim Tam Thập Lục hồi tưởng lại, Chu Diệp tu luyện Kinh Lôi Kiếm đến cảnh giới nhập môn cũng chưa được hai ngày, vậy mà hiện tại đã đạt tới cảnh giới tiểu thành, nàng cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Sau khi đã trải qua rất nhiều lần khiếp sợ vì ngộ tính của Chu Diệp, hiện tại Thanh Đế đại lão thật sự là phi thường bình tĩnh.
- Dù sao nó cũng là người có tiềm lực để trở thành Đại Đế mà, đây cũng là chuyện khá bình thường. Cô cũng nên bình tĩnh một điểm, tốt xấu gì thì cô cũng là Đế Cảnh.
- Còn có, đừng đánh trống lảng, hiện tại đến lượt của cô.
...
Bên ngoài sân nhỏ.
Chu Diệp nằm ở bên trên sợi rễ của cây già, hắn nhìn lên bầu trời tự hỏi cỏ sinh.
Qua hồi lâu, thân thể dần dần khôi phục, Chu Diệp dùng sức chống hai nhánh cỏ ở bên trên sợi rễ của cây già, chậm rãi, ung dung ngồi dậy.
- Tư tư...
Sau khi ngồi dậy, hắn nâng hai nhánh cỏ của mình lên, trên lá cây có điện quang lưu chuyển, nhìn trông cực kỳ mạnh mẽ.
- Đây chính là cảm giác cường đại à?
Chu Diệp tự nói, ở trong nội tâm rất là hưng phấn.
Bên trong chân thân, trên Huyền Đan có sấm sét vờn quanh. Khi tập trung điều khiển thì chỉ tùy tiện phóng xuất ra một luồng huyền khí cũng xen lẫn sức mạnh của Kinh Lôi Kiếm.
Chu Diệp cảm giác hiện tại hắn đã có đủ thực lực để có thể đi ra ngoài lưu lạc thiên nhai.
Mặc dù Chu Diệp không biết thực lực cụ thể của mình là ở cấp độ nào nhưng mà hắn dám cam đoan, không có một sinh linh dưới Siêu Phàm Cảnh nào chịu được một chiêu của mình.
Lời này rất chân thực.
Bởi vì dưới Siêu Phàm Cảnh, vô luận là ai cũng không thể chiến thắng được một Siêu Phàm Cảnh ở trạng thái toàn thịnh, huống chi còn là Siêu Phàm Cảnh trung kỳ.
- Vấn đề này vẫn là phải nói một lời với sư phụ.
Chu Diệp loạng chà loạng choạng đứng lên, sau đó đi đến phía trong sân.