Cỏ Dại Cũng Có Hệ Thống Hack

Chương 144: Bụi cỏ này có vấn đề (1)

Chương 144: Bụi cỏ này có vấn đề (1)


Mà lúc này ở chỗ đất trống phía dưới.
Một con Đại Lực Kim Cương Hùng đang đánh nhau cùng một con Xích Phát Viên Hầu.
Vào lúc này, thương thế trên người hai bên cũng không nhẹ, thế nhưng mà cả hai đều không có ý dừng tay, ngược lại càng đánh càng hưng phấn.
Trong toàn bộ quá trình, bọn chúng cũng không có nói qua một câu.
- Uỳnh!
Xích Phát Viên Hầu đánh một quyền lên trên ngực Đại Lực Kim Cương Hùng.
Một quyền này làm cho Đại Lực Kim Cương Hùng phải lui về phía sau mấy bước.
Đại Lực Kim Cương Hùng điên cuồng hô to, một bàn tay đánh tới Xích Phát Viên Hầu.
- Bốp!
Một bàn tay tát trúng Xích Phát Viên Hầu khiến cho Xích Phát Viên Hầu cũng phải lui mấy bước.
Đây là vật lộn.
Hai vị tuyển thủ căn bản không có sử dụng huyền khí để chiến đấu.
Chuyện này khiến cho Chu Diệp cảm thấy rất phục.
Hắn nghĩ đến, nếu là mình cũng không sử dụng huyền khí để chiến đấu, vậy thì chỉ sợ mình sẽ lập tức bị đối thủ một cước giẫm dẹp, sau đó liền không có sau đó nữa.
Chu Diệp quan sát hai vị tuyển thủ chiến đấu đến cực kỳ say mê.
Đột nhiên, hắn phát hiện một vấn đề.
Thần niệm của bản thân tựa hồ có thể tiến vào trong thân thể của đối phương.
Hắn thử nghiệm, cho thần niệm chậm rãi, từng chút từng chút một chui vào!
Ông trời ơi.
Thần niệm thế mà còn có loại công năng này hay sao?
Chu Diệp ngây người.
Lập tức, tựa như là phát hiện đại lục mới, thần niệm của Chu Diệp di chuyển loạn trong thân thể Đại Lực Kim Cương Hùng.
Đại Lực Kim Cương Hùng không hề phát hiện được thần niệm của Chu Diệp, nó vẫn tiếp tục chiến đấu cùng Xích Phát Viên Hầu.
Vào lúc này, thần niệm của Chu Diệp đi tới chỗ đan điền của Đại Lực Kim Cương Hùng.
Hắn phát hiện, Huyền Đan của vị tuyển thủ này ảm đạm, không có ánh sáng, bên trong đã không còn chút năng lượng.
- Ừm? Chẳng lẽ là...
Chu Diệp thu hồi thần niệm từ chỗ Đại Lực Kim Cương Hùng rồi lại tiếp tục thăm dò đan điền của Xích Phát Viên Hầu.
Không có chút nào ngoài ý muốn.
Suy đoán của hắn rất chính xác.
Hai vị tuyển thủ này căn bản không phải là ưa thích vật lộn, mà kỳ thật chính là sức mạnh ở trong Huyền Đan đã bị tiêu hao hết, cho nên chỉ có thể vật lộn.
Khó trách.
Chu Diệp nhìn trời.
Vừa rồi hắn còn cảm thấy chịu phục hai vị tuyển thủ này.
Hiện tại, loại cảm xúc chịu phục kia đã biến mất không còn một mảnh.
Chỉ có điều, Chu Diệp cũng hi vọng mình có một trận chiến đấu nhẹ nhàng, vui vẻ, lâm ly.
Nói làm liền làm.
Chu Diệp bay lên trời, thần niệm triển khai và đi về phương xa.
Vừa phi hành, hắn vừa tìm kiếm mục tiêu thích hợp.
Yêu cầu của hắn không cao, chỉ cần đối phương có tu vi Siêu Phàm Cảnh sơ kỳ là được rồi.
Hắn có thể chiến đấu giao lưu cùng đối phương đồng thời, còn có thể làm thổ phỉ một lần mà không có chút tâm lý áp lực nào.
Trọng yếu nhất chính là Chu mỗ có tu vi Siêu Phàm Cảnh trung kỳ, muốn đánh thắng Siêu Phàm sơ kỳ là không có vấn đề.
Ý tưởng này rất là hay.
- Hưu ——
Một tia sáng màu xanh da trời xẹt qua bầu trời.
Chu Diệp phi hành hết tốc lực, thần niệm triển khai, tìm kiếm mục tiêu.
Mộc giới rất lớn, sinh linh đông đảo.
Sinh linh có tu vi trong người chiếm khoảng ba mươi phần trăm trong toàn bộ tổng số sinh linh.
Chỉ có điều làm cho Chu Diệp cảm thấy thất vọng chính là đại bộ phận sinh linh đều có tu vi Luyện Khí cảnh hoặc Huyền Hải cảnh.
Cho dù muốn tìm kiếm một sinh linh có tu vi Huyền Đan cảnh cũng tương đối khó, chứ đừng đề cập đến sinh linh có tu vi Siêu Phàm Cảnh.
Chỉ có điều Chu Diệp không hề từ bỏ.
Hắn biết rõ, cứ tìm rồi thì sẽ tìm được, dù sao Mộc giới lớn như vậy, sinh linh nhiều như vậy, kẻ có tu vi cao chắc cũng không ít.
Sau một lát, Chu Diệp gặp một sinh linh có tu vi Huyền Đan cảnh đỉnh phong.
Mặc dù tu vi của kẻ này cũng không tệ, nhưng mà so sánh với Chu Diệp hắn thì vẫn còn hơi yếu.
Chu Diệp rất có tự tin, bản thân chỉ cần một cước là có thể đá bay đối phương .
Không thích hợp.
Vẫn là phải tìm một sinh linh khác.
...
Giữa rừng núi, có một mảnh rừng trúc.
Chu Diệp bay đến nơi này, bên trong thần niệm xuất hiện một sinh vật có hai màu trắng đen xen kẽ.
Hình thể của sinh vật này có chút lớn, theo Chu Diệp thì cũng không khác gì một căn nhà nhỏ.
Gia hỏa này nằm trên mặt đất, trong tay ôm một cây trúc và đang chậm rãi ung dung gặm, nhìn qua trông khá là thoải mái.
Siêu Phàm Cảnh sơ kỳ!
Mục tiêu phù hợp.
Thần niệm của Chu Diệp rơi vào trên người của đối phương.
Đối phương tựa hồ có phát hiện, ngẩng đầu nhìn chung quanh.
Sau đó, Chu Diệp cảm giác trên người mình tựa như là có kim đâm.
Đây là đối phương dùng thần niệm để phản kích.
Mặc dù có chút đau nhưng mà ảnh hưởng cũng không lớn, ý niệm hơi động là cái loại cảm giác này liền biến mất không thấy.
Chu Diệp quyết định, mình vẫn là phải thích hợp phản kích một cái.
Chỉ có điều, trước khi phản kích thì nhất định phải khống chế tốt lực công kích của chính mình.
Sức mạnh thần hồn cảu Siêu Phàm Cảnh trung kỳ mạnh hơn Siêu Phàm sơ kỳ rất nhiều, nếu như nắm chắc không tốt liền dễ dàng đánh tan thần hồn của đối phương.
Chu Diệp thử nghiệm, lợi dụng thần niệm tát đối phương một cái.
- Bốp!
Trong rừng trúc, một tiếng bốp vang lên, sau đó trên mặt sinh vật béo tròn kia xuất hiện một dấu tay.
Tùy theo đó chính là thần hồn đau đớn.
Cánh tay đang ôm cây trúc của nó dừng lại, có chút choáng váng.
Tình huống gì đây?
Sinh vật béo tròn kia chậm rãi đứng lên, nhìn chung quanh, ở trong đôi mắt nhỏ tràn đầy sự mờ mịt.
Mặc dù thần hồn rất đau đớn nhưng mà cơn đau cũng không có duy trì quá lâu.
Sau khi khôi phục, sinh vật này tựa như là đã quên đi vấn đề này, tiếp tục nằm gặm cây trúc.
Âm thầm.
Chu Diệp nhìn chằm chằm sinh vật béo tròn kia với ánh mắt nghi ngờ.
Hắn hoài nghi đối phương đang cố ý để cho mình buông lỏng cảnh giác, sau đó sẽ sử dụng sát chiêu mạnh nhất, sau đó đánh bại hắn.
Tốt.
Kẻ này diễn kịch giỏi lắm!
Chu Diệp quyết định bí mật quan sát.
Mặc dù thực lực của hắn rất mạnh, nhưng mà khi đối địch, nhất định phải cẩn thận, có thể đánh lén thì cũng phải nắm lấy cơ hội.
Chỉ cần có thể thắng lợi là được rồi, quá trình không quan trọng.
Dù sao hắn chính là một cọng cỏ, làm sao đi trang bức đùa nghịch được?
- Tạch tạch tạch...
Sinh vật béo tròn gặm cây trúc hồi lâu, rốt cục cũng gặm xong cây trúc.
Nó chậm ung dung đứng lên, bốn cái bàn chân đặt ở mặt đất, lắc lắc ung dung đi đến trước mặt một cây trúc khác, sau đó thô bạo bẻ gãy cây trúc, rồi ôm ở trong tay, nằm xuống tiếp tục gặm.
Thần niệm của Chu Diệp điều tra qua rừng cây trúc thì phát hiện những cây trúc này cũng có chút ý tứ.
Ở trong mỗi cây trúc thế mà đều ẩn chứa linh khí.
Xem ra mảnh rừng trúc này không đơn giản, nếu không cũng sẽ không hấp dẫn vị Siêu Phàm Cảnh béo tròn này đến đây sống.
Chu Diệp tiếp tục quan sát sinh linh này.
Đột nhiên, hắn cảm giác sinh linh béo tròn này khá quen.
Tựa như là đã gặp qua ở kiếp trước.
Suy nghĩ kỹ một chút, chúng tựa hồ vẫn là quốc bảo.
- Ông trời ơi...
Trong lòng của Chu Diệp cảm thấy chấn kinh.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất