Chương 146: Sau này cậu sẽ là bằng hữu tốt nhất của Chu Diệp ta
Sinh vật béo tròn kia nhìn chăm chú vào Chu Diệp.
Bầu không khí lập tức biến thành khẩn trương.
Nói thật, không cần biết sinh vật béo tròn kia có thực sự khẩn trương hay không, dù sao Chu Diệp cảm thấy rất khẩn trương.
Chiến đấu ở giữa Siêu Phàm Cảnh, sinh tử chỉ trong một nháy mắt.
Chỉ cần không chú ý một cái là thần niệm của đối phương có thể công kích thần hồn của mình này, kết quả không cần phải nghi ngờ, khẳng định là bản thân sẽ toi mạng.
Cho nên, hắn nhất định phải dốc toàn lực để ứng phó.
Chu Diệp thu hồi thần niệm của bản thân, hắn phải bảo hộ thần hồn cuả chính mình thật tốt.
Huyền Đan trong cơ thể hắn nhanh chóng vận chuyển, một luồng huyền khí xen lẫn điện quang nhanh chóng di chuyển đến hai nhánh cỏ.
Chỉ cần tình huống có chút không đúng, vậy thì Chu mỗ sẽ lập tức chém ra hai đạo kiếm quang, sau đó rút sợi rễ lên và chạy trốn.
Ở trong trạng thái Sống Tạm, vô luận Chu Diệp điều động huyền khí đến mức nào thì chân thân của hắn cũng sẽ không có chút biến hóa nào.
Liền tựa như thực sự chỉ là một gốc cỏ dại bình thường đến không thể bình thường hơn.
Nhưng mà sinh vật béo tròn kia không tin.
Nó cảm giác, bụi cỏ này không đơn giản, thế mà có thể đi theo bản thân suốt một quãng đường.
Hôm nay là một cái phiền toái lớn nhất mà gặp phải ở trong cuộc đời mình.
Trí thông minh của sinh vật béo tròn kia đang vận chuyển đến cực hạn.
Nó đang suy nghĩ, bản thân nên làm như thế nào mới có thể chạy trốn.
Nói thật, nó thật không có suy nghĩ chuyện đánh môt trận cùng với đối phương.
Trong lòng của nó chỉ muốn chạy trốn.
Gió nhẹ thổi qua, hai nhánh cỏ của Chu Diệp lập tức bắt đầu lắc lư.
- Ừm!
Sinh vật béo tròn kia giật mình kêu lên một tiếng rồi xoay người bỏ chạy.
Chu Diệp phát hiện chuyện có chút khác thường.
Hắn cảm giác, thực lực của sinh vật béo tròn kia có khi thật sự là không mạnh.
Nếu không thì chỉ một chút xíu động tĩnh như thế, sao có thể dọa nó thành dạng này?
Chờ đã. Không đúng!
Đối phương tốt xấu gì cũng là tồn tại Siêu Phàm Cảnh sơ kỳ, tuyệt đối không có khả năng có lá gan nhỏ như thế.
Như vậy giải thích duy nhất chính là đối phương vẫn đang giả vờ!
Như vậy hiện tại Chu Diệp cũng chỉ có một lựa chọn.
Hắn quyết định phải chiến.
Muốn bức bách đối phương hiện ra nguyên hình.
Kỹ năng Sống Tạm được giải trừ.
Trong chốc lát, khí tức cường đại bộc phát ra.
- Bạch!
Một đạo kiếm quang mang theo điện quang, dài ba trượng xẹt qua giữa không trung, đánh thẳng vào cái mông lớn của sinh linh béo tròn kia.
Cảm thụ được khí tức cường đại truyền đến ở sau lưng, sinh vật béo tròn kia rốt cục xác định.
Bụi cỏ này thật đúng là có vấn đề.
Lúc này, nó nhanh chóng quăng người, lăn sang bên cạnh.
- Uỳnh!
Kiếm quang đánh vào mặt đất, đột nhiên nổ tung, mọi thứ trong vòng mấy chục trượng xung quanh cũng bị dư ba cường đại san bằng.
- Hô...
Sinh vật béo tròn kia thở dài ra một hơi.
May mắn là nó phản ứng nhanh nên mới có thể tránh thoát một đòn này.
- Bụi cỏ thật là lợi hại.
Sinh vật béo tròn kia lẩm bẩm một câu, sau đó tiếp tục chạy về phía nơi xa.
Nó không hề nghĩ đến chuyện đánh nhau, cho dù đối phương chỉ là một cây cỏ.
Bây giờ, nó không có cái tâm tư kia.
Mỗi ngày sống được vô ưu vô lo không tốt hay sao?
Thế nhưng mà Chu Diệp không có tính toán buông tha nó.
Hắn thật vất vả tìm được một sinh vật có thể nghiệm chứng thực lực của bản thân, khẳng định không thể cứ buông tha đối phương dễ dàng như vậy được.
- Hưu!
Chu Diệp hóa làm một tia sáng màu xanh da trời, đuổi theo phía sau lưng sinh vật béo tròn kia.
- Có hết hay không vậy?
Sinh vật béo tròn kia rất tức giận.
Bản thân đánh không lại, chẳng lẽ lại còn không thể để cho mình chạy hay sao?
Lúc này, nó triển khai toàn bộ thực lực, vội vàng chạy như bay về phương xa.
Dù sao sinh linh này cũng có tu vi Siêu Phàm Cảnh, khi mà nó một lòng muốn chạy trốn, dựa vào nguồn năng lượng cường đại trong cơ thể, thân thể của nó bắt đầu gia tốc, mắt thường căn bản không thấy rõ vị trí cụ thể, tựa như là trước đây khi Chu Diệp sử dụng Vân Vụ Tung Tích vậy.
Sinh vật béo tròn kia chạy còn Chu Diệp đuổi theo.
Thỉnh thoảng, một đạo kiếm quang từ không trung chém xuống.
Sinh vật béo tròn kia nhìn rất béo tốt, thế nhưng mà động tác thật sự làm cho Chu Diệp cảm thấy chấn kinh.
Quá nhanh nhẹn, hoàn toàn khác với vẻ bên ngoài.
- Ngươi quá mức rồi đó!
Sinh vật béo tròn kia vừa chạy, vừa gào thét với Chu Diệp đang bay phía trên trời.
Chu Diệp có chút bất đắc dĩ.
Hắn có thể thề với trời rằng hắn thực sự không có cái tâm tư gì khác, chỉ là muốn tìm sinh vật béo tròn này chiến đấu để kiểm chứng thực lực của mình mà thôi.
- Xin lỗi rồi, huynh đài.
Chu Diệp kiên định nói trong lòng.
Lúc này, hai nhánh cỏ run run.
Lấy Thân Hóa Kiếm!
Kinh Lôi Kiếm Quang!
Bỗng nhiên, hai đạo kiếm quang chém xuống.
Hai đạo kiếm quang này là công kích mạnh nhất mà Chu Diệp có thể sử dụng ra, mỗi một đạo kiếm quang đều dài đến trăm trượng, mang theo sức mạnh vô cùng kinh khủng.
Sấm sét ở trên kiếm quang kia làm cho không khí cũng thiêu đốt ra khói trắng.
- Uỳnh!
Kiếm quang xẹt qua giữa không trung, đánh vào trên ngọn núi.
- Ầm!
Ngọn núi nổ tung, đá vụn bắn ra bốn phía.
Tư thế chạy trốn của sinh vật béo tròn kia vĩnh viễn cũng mãi vững như vậy.
Mặc dù bên ngoài trông nó cực kì bình tĩnh, tùy ý chạy ở giữa cơn mưa đá vụn, thế nhưng mà ở trong nội tâm của nó thực sự là hoảng sợ đến thót tim, sợ bị đá vụn đánh trúng.
Chu Diệp đều có chút không nghĩ ra.
Rõ ràng sinh linh béo tròn này có được tu vi Siêu Phàm Cảnh sơ kỳ, vì sao tính cách lại là như vậy?
- Huynh đài, anh không sao chứ?
Chu Diệp hô lên với sinh vật béo tròn đang chạy vội phía dưới.
- Ngươi cảm thấy như thế nào?
Ở trong đôi mắt nhỏ cảu sinh vật béo tròn kia tràn đầy u oán.
- Vị tiền bối này, là ta đắc tội ngài hay sao? Vì cái gì mà ngài lại muốn đuổi theo để đánh ta vậy? Nếu như ta đắc tội ngài, ta nhận sai có được hay không?
Sinh vật béo tròn kia dừng lại, đứng thẳng người lên, hai chân trước chắp lại ở trước ngực, không ngừng đập đầu với Chu Diệp ở phía trên bầu trời.
Nhìn thấy bộ dáng này của nó, Chu Diệp cũng có chút không đành lòng tiếp tục đánh nó.
Hồi tưởng lại, bản thân làm như thế tựa hồ thật có chút quá mức.
Lần sau, lần sau nhất định phải chú ý hành vi cuả mình.
Nhất định phải cho đối phương động thủ trước.
Từ trên bầu trời, Chu Diệp chậm rãi đáp xuống trước mặt sinh vật béo tròn kia, lắc lắc nhánh cỏ của mình với hắn.
Sinh vật béo tròn kia giật mình kêu lên.
Nó nghĩ rằng Chu Diệp đong đưa lá cây là muốn chém ra một đạo kiếm quang lấy đi mạng nhỏ của mình.
Nhưng mà nó nhanh chóng phát hiện cũng không có chuyện như vậy.
Chu Diệp nói với nó:
- Vị huynh đệ này, à không phải, vị đạo hữu này, tại hạ chỉ là nhất thời ngứa tay, muốn tìm một đối thủ để chiến đấu, giao lưu tu vi mà thôi. Bởi vì đi suốt trăm dặm cũng chỉ mới tìm được các hạ, cho nên muốn giao lưu cùng các hạ một phen mà thôi.
- Nếu có chỗ đắc tội, mong rằng các hạ thứ tội.
Chu Diệp rất khách khí.
Sinh vật béo tròn kia vội vàng khoát tay:
- Không có đắc tội, không có đắc tội.
- Các hạ không có bị thương chứ?
Chu Diệp rất quan tâm hỏi.
Sinh vật béo tròn kia luôn cảm giác Chu Diệp không có hảo ý, nó vặn vẹo thân thể một cái sau đó lắc đầu.
- Không có … không có, ta không sao.
- Tại hạ là Kinh Lôi Khoái Kiếm Chu Diệp, không biết tôn tính đại danh của các hạ là gì?
Chu Diệp hỏi.
- Ách... Tại hạ gọi là Cổn Tẩu, hạnh ngộ hạnh ngộ.
Sinh vật béo tròn kia nhìn Chu Diệp, trong lòng cảm thấy cực kì sợ hãi, nói chuyện cũng khách khí đến mức làm cho người cảm giác như kẻ dưới vậy.
Cổn Tẩu ( lăn đi) ư?
Chu Diệp nhìn thân hình của nó, cảm giác cái tên này đặt ở trên người của đối phương cực kỳ phù hợp, cũng hoàn toàn không có cảm giác không hài hòa.
Người đặt cái tên này cũng quá lợi hại rồi.
- Cổn Tẩu huynh, hôm nay chúng ta cũng coi là không đánh nhau thì không quen biết đúng không?
Chu Diệp nhẹ nhàng nói với Cổn Tẩu.
Kỳ thật mục đích của hắn chính là muốn cướp lấy cái rừng trúc kia của Cổn Tẩu.
Chu Diệp muốn bỏ tất cả những thứ có ẩn chứa linh khí vào trong túi.
Đương nhiên, vấn đề này khẳng định không thể làm quá phận.
- Đúng đúng đúng!
Cổn Tẩu gật đầu.
Mặc dù không biết rõ vị tiền bối Chu Diệp này muốn làm gì, nhưng mà hắn nói cái gì thì chính là cái đó.
Cổn Tẩu hiểu rất rõ mình, bản thân chỉ có tu vi Siêu Phàm Cảnh sơ kỳ, xác định vững chắc đánh không lại đối phương.
Nên sợ... Chờ một lát.
Đây không phải sợ, cái này gọi là tôn trọng tiền bối.
- Vậy được, từ giờ trở đi, chúng ta chính là bằng hữu tốt.
Chu Diệp đi đến trước mặt của nó, vỗ vỗ đầu gối của nó.
Cổn Tẩu cười toét miệng Chu Diệp trông thế nào cũng thấy rất ngốc.
Hai nhánh cỏ của Chu Diệp chống hai bên sườn, đi tới đi lui hai bước, sau đó hắn thở dài nói:
- Ai! Đều tại ta. Nếu như sớm biết rằng ra ngoài lại có thể gặp được bằng hữu tốt như cậu, ta liền mang theo mấy thứ tốt. Vậy là có thể tặng cho cậu như lễ gặp mặt!
Nghe được lời nói này của Chu Diệp, Cổn Tẩu vội vàng khoát tay.
- Không cần không cần.
- Lần sau, lần sau ta đến nhất định sẽ bổ sung lễ gặp mặt cho cậu!
Chu Diệp rất chân thành nói lời này.
Cổn Tẩu lắc đầu.
- Không cần, chuyện này không có gì đáng ngại.
Coi như vị tiền bối này mang theo lễ gặp mặt, Cổn Tẩu nó cũng không dám thu.
Tâm tư của tiền bối đâu phải là thứ mà sinh vật béo tròn đơn thuần như nó có thể lý giải.
Chu Diệp nhìn Cổn Tẩu.
Trong lòng của hắn suy tư, có phải công lực của bản thân còn chưa đủ, ám chỉ còn chưa đủ rõ ràng hay không.
Hoặc là nói, hiện tại sinh linh cũng không chân thành như thế rồi?
- Tiền bối, Cổn Tẩu không có thứ tốt gì, chỉ có cái rừng trúc kia là còn tạm được, nếu như tiền bối để mắt vậy thì có thể lập tức đem đi.
Cổn Tẩu chậm rãi nói.
Nói xong lời này, nó cảm giác trái tim thật đau.
Cái rừng trúc kia thế nhưng mà là tất cả gia sản của nó đó.
Đồng thời, nghe Cổn Tẩu nói như thế, Chu Diệp cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Hắn đột nhiên cảm thấy, mình không thể nhận mảnh rừng trúc này.
Cổn Tẩu chính là dựa vào cây trúc để duy trì sinh hoạt, nếu như mình lấy đi thì hắn còn sống thế nào.
Chu Diệp hắn làm không được loại chuyện này.
- Không cần không cần, chúng ta bây giờ là bằng hữu tốt, ta sao có thể làm chuyện đó với bằng hữu cơ chứ?
Ngữ khí của Chu Diệp cực kỳ chân thành.
Cổn Tẩu hơi thả lỏng một chút.
Nó nghĩ nghĩ, sau đó nói:
- Tiền bối, trước đây, Cổn Tẩu ngẫu nhiên lấy được một gốc Linh dược. Giờ ta sẽ lấy đưa cho ngài đi.
Nghe thấy lời nói này của Cổn Tẩu, Chu Diệp lập tức đồng ý xuống tới.
Lần này, hắn đi ra ngoài có hai cái mục đích chính, một trong số đó chính là muốn làm thổ phỉ.
Không một lần làm thổ phỉ thì sống còn có ý nghĩa gì có thể nói.
Cổn Tẩu mang theo Chu Diệp đi đến trong rừng trúc.
Sau khi đi vào rừng trúc, Cổn Tẩu mang theo Chu Diệp đi tới chỗ một đống lá khô.
Cổn Tẩu cúi người xuống, bàn tay bắt đầu dùng lực đào xuống.
Chu Diệp ở một bên nhìn, kiên nhẫn chờ đợi.
Không để cho hắn chờ đợi quá lâu, Cổn Tẩu nhanh chóng đào ra một gốc Linh dược từ trong đống lá khô.
Linh dược bị nó dùng một lớp màng bảo hộ bằng huyền khí bao bọc, không có chút khí tức nào bị tiết lộ ra ngoài.
- Xoạt xoạt.
Cổn Tẩu bóp nát màng bảo hộ bằng huyền khí phía trên Linh dược, sau đó đưa Linh dược về phía Chu Diệp.
Chu Diệp cảm thụ được Linh dược tản ra khí tức.
Linh dược Địa cấp trung phẩm!
Hơn nữa còn là loại năm trăm năm!
Cây Linh dược này quá quý giá rồi.
Chu Diệp nhìn Cổn Tẩu một chút, nghĩ nghĩ một lát rồi vẫn chuẩn bị chối từ.
Chu Diệp hắn là một Thảo Tinh có tố chất. Lúc trước không nói gì đã lập tức đánh người ta đã rất quá đáng, hiện tại còn muốn thu lễ.
Lương tâm đột nhiên cảm giác có chút không được.
Thế nhưng mà còn không có đợi Chu Diệp cự tuyệt, Cổn Tẩu đã nói.
- Ta đã từng thử luyện hóa gốc Linh dược này, nhưng mà cảm thấy nó có chút không thích hợp với ta, căn bản không luyện hóa được.
Nghe xong lời này của Cổn Tẩu, Chu Diệp mới cảm thấy thoải mái hơn.
- Được, Cổn Tẩu, sau này cậu sẽ là bằng hữu tốt nhất của Chu Diệp ta.