Chương 148: Tự mình giống như có thể qua được đối phương (2)
Lá cỏ của hắn khẽ nhúc nhích, trực tiếp chém xuống linh dược, sau đó lập tức chạy trốn.
Hắn hóa làm một luồng ánh sáng xanh bay về phương xa.
"Càn rỡ!"
Băng xà điên cuồng hét lên một tiếng, đuôi rắn ở trong dòng sông nhỏ chợt mãnh liệt đập một cái, nó bay lên trời, sau đó đuổi theo Chu Diệp .
Trên bầu trời, Chu Diệp quay đầu lại.
Con băng xà này có hình thể phi thường to lớn, đã không thể xưng là con rắn nữa, mà là trăn lớn.
Thân thể của nó dài đến mười trượng, đầu lớn như đầu trâu, cái đuôi cũng vô cùng tráng kiện.
Chu Diệp nghĩ trong lòng, nếu như đối phương vẫy đuôi đánh trúng mình một cái, vậy mình sẽ bị trực tiếp quất chết.
Loại sinh vật to lớn cỡ này quá kinh khủng.
Thời điểm chuẩn bị đi ra ngoài, Kim Tam Thập Lục cũng đã nhắc nhở hắn nhất định phải chú ý những yêu thú có hình thể khủng bố.
Vạn nhất Chu Diệp hắn sơ ý một chút, liền lập tức bị đối phương giết chết .
Chu Diệp phát hiện, lời nói của Kim Tam Thập Lục rất có đạo lý.
Phía sau, mãng xà băng đuổi theo rất sát.
Có một loại cảm giác như thể không giết chết Chu Diệp thì tuyệt đối không bỏ qua .
Điều này cũng là bình thường.
Chu Diệp cầm đi chính là linh dược nó đã mất nhiều năm chiếu cố a.
Con mẹ nó, nhiều năm nỗ lực như vậy, tự nhiên lại có một thằng ất ơ nào đó đi ngang qua cầm đi, con mẹ nó còn có thể chịu đựng được sao?
Chu Diệp không biết những cái này, mà cho dù có biết cũng không thèm để ý.
Chu Diệp hắn hiện tại chỉ có một ý tưởng.
Hoặc là hắn thành công chạy trốn, hoặc là bị băng mãng xà ngăn lại, rồi bị đè xuống điên cuồng đánh một trận.
"Hí!"
Băng mãng xà hơi ngửa đầu lên, mở ra miệng lớn dính máu.
Trong miệng, nhiều đóa bông tuyết hiển lộ, sau đó ngưng tụ thành một quả cầu tuyết .
"HƯU...U...U!"
Băng mãng xà phun cầu tuyết ra, lập tức cầu tuyết hóa làm hào quang bay vọt về phía Chu Diệp.
Thần niệm Chu Diệp bao phủ lên cầu tuyết, cảm thụ được khí tức rét lạnh muốn thấu xương, trong lúc nhất thời có chút chột dạ.
"Bá!"
Hắn xoay người một cái, lá cỏ bên trái chợt mãnh liệt chém xuống.
Một đạo kiếm quang dài mười trượng có hình dáng nửa vầng trăng chém ra, trực tiếp đánh tới quả cầu tuyết.
"Oanh!"
Hai đạo công kích đánh vào nhau, sinh ra năng lượng chấn động cường đại .
Ảnh hưởng tản ra, làm cho Chu Diệp bị đẩy xa ra hơn mười trượng.
Mặc kệ cỗ lực lượng này, Chu Diệp xoay người bỏ chạy.
Hắn cảm giác băng mãng xà có chút mạnh mẽ.
Bản thân có khả năng không đánh lại đối phương.
Băng mãng xà có chút kinh ngạc.
Cỏ tinh này, có chút không đơn giản a.
Lúc này, băng mãng xà mở ra miệng lớn dính máu.
Trong miệng của nó ngưng tụ ra từng cái mũi lao bằng băng.
Phần mũi nhọn vô cùng sắc bén, dưới ánh mặt trời phản xạ ánh sáng chói mắt.
"Hưu...hưu... HƯU...U...U —— "
Băng mãng xà phun ra mũi lao , tốc độ bay cực nhanh, trong chớp mắt đã vượt qua hơn phân nửa khoảng cách với Chu Diệp.
Được thần niệm bao trùm chỉ dẫn, mũi lao gắt gao tập trung vào người Chu Diệp.
Cảm nhận được nguy cơ, Chu Diệp lập tức phản kích.
Huyền đan vận chuyển với tốc độ cao, lực lượng cuồn cuộn rót lên hai lá cỏ.
Sau đó, hắn chợt mãnh liệt chém ra.
"Xẹt xẹt két!"
Trên bầu trời, sấm sét nổ vang, kiếm quang dài cả trăm trượng mang theo uy thế lôi đình chém về phía băng mãng xà.
"Oanh!"
Trong quá trình chém tới người băng mãng xà, tất cả mũi lao bằng băng đã bị kiếm quang cứng rắn chém vỡ.
Băng mãng xà vốn cách Chu Diệp không xa, hơn nữa nó đang không ngừng xông về phía Chu Diệp , nên kiếm quang đột nhiên tập kích đã khiến nó suýt nữa thì không kịp phản ứng lại.
Bị đạo kiếm quang này chém trúng, suýt nữa thì nó đã bị chặt đứt thành hai mảnh.
Chu Diệp chú ý tới tình huống này, đột nhiên phát hiện, bản thân hình như có thể diệt được đối phương a.
Bất quá Chu Diệp cũng không biết cái này có phải ảo giác hay không.
Hắn cẩn thận tự hỏi.
Tất cả mọi người đều là Siêu Phàm cảnh trung kỳ, thực lực có lẽ không sai biệt lắm.
Hơn nữa bản thân tu luyện Lấy Thân Hóa Kiếm, Kinh Lôi Kiếm cùng với Thối Pháp Của Người Vô Danh, những cái này đều là pháp môn công kích cao cấp, trên lý luận mà nói hắn hẳn là mạnh hơn băng mãng xà .
Như vậy. . .
"Khô máu "
Chu Diệp tức giận.
Hắn ở trên không trung trực tiếp quay người, sau đó lấy lá cỏ bên trái ôm gốc linh dược vào lòng, lá cây cỏ bên phải bắt đầu sáng lên điện quang.
"Xì xì. . ."
Lôi điện kinh người đột nhiên bắn vào không khí .
Lá cỏ của Chu Diệp trực tiếp chém xuống.
"Bá."
Trong nháy mắt lực lượng kinh khủng thoát ly lá cỏ, nó liền hóa thành kiếm quang.
Kiếm như sấm sét chợt hiện, trong nháy mắt đã ập đến.
Ngay khi băng mãng xà vừa nhìn thấy kiếm quang, kiếm quang đã tới ngay sát.
"Hí!"
Băng mãng xà cũng là cao thủ đồng cấp với Chu Diệp, tốc độ phản ứng của nó cũng không chậm chút nào.
Lúc này, lực lượng cường đại ngưng tụ ở trong miệng, chợt mãnh liệt phun ra.
Lực lượng cùng kiếm quang va chạm với nhau, lại một lần nữa sinh ra bạo tạc nổ tung kịch liệt.
Tiếng nổ mạnh vang lên, ở bên ngoài mười dặm cũng có thể nghe được rõ ràng.
Bạo tạc chấm dứt, bởi vì kiếm quang ở quá gần băng mãng xà , ảnh hưởng cũng lan đến băng mãng xà, làm cho thân thể của nó xuất hiện mấy đạo vết kiếm màu trắng.
Một đôi đồng tử dựng thẳng của băng mãng xà gắt gao nhìn chằm chằm vào Chu Diệp.
Nó phát hiện bây giờ sự tình có chút khó xử.
Bản thân tựa hồ có chút đánh không lại cỏ tinh này.
Bất quá trong từ điển của nó, không có hai chữ “thỏa hiệp”.
"Rống!"
Băng mãng xà bắt đầu điên cuồng rống lên.
Nó uốn lượn trên không trung, một tia khói trắng lạnh như băng từ trên người tản ra.
Sau khi khói trắng phát ra , trong phạm vi vài dặm, nhiệt độ không khí bỗng nhiên bắt đầu hạ thấp.
Chu Diệp phát hiện, trên hai mảnh lá cỏ của mình đã bắt đầu dần dần xuất hiện băng sương.
Đối với hắn mà nói, loại cảm giác lạnh như băng này rất chí mạng.
Không do dự chút nào, Chu Diệp bắt đầu điều động lực lượng.
Sau khi lực lượng chạy khắp chân thân một vòng, băng sương trên hai mảnh lá cây lập tức bị hòa tan.
"Hí!"
Băng mãng xà điên cuồng hét lên một tiếng, bên cạnh ngưng tụ ra ngàn vạn băng thứ.
(băng thứ:cây lao bằng băng)
Những cây băng thứ này lơ lửng bên cạnh nó, tản mát ra khí tức lạnh lẽo thấu xương.
"Hưu...hưu... HƯU...U...U —— "
Từng cây băng thứ bắn ra, ở trên không trung hợp thành một cái lưới to lớn, làm cho Chu Diệp không còn chỗ nào để trốn.
Bị thần niệm tập trung, Chu Diệp cũng xác thực không có chỗ nào để trốn.
Bất quá, Chu Diệp phát hiện, bản thân căn bản cũng không cần trốn.
Hắn nâng lên rễ cây, lắc lư một cái.
Thối Pháp Của Người Vô Danh trong lòng hắn vẫn chiếm cứ vị trí rất lớn, dù sao nói như thế nào cũng là Địa cấp đỉnh phong, lại còn là pháp môn công kích.
"Vèo!"
Chu Diệp đá rễ cây ra, đá trúng một cây băng thứ .
Cây băng thứ kia còn chưa triển khai được hiệu quả gì đã bị Chu Diệp một cước đá nát.
Đến cả cảm giác lạnh như băng cũng chưa kịp truyền đến rễ cây của Chu Diệp .
Một cước kia, thật sự là quá nhanh.
"Tạch tạch tạch. . ."
Chu Diệp bay múa trên không trung, mỗi một động tác được tung ra là lại đá nát vài cây băng thứ.
Chỉ trong nháy mắt, Chu Diệp đã thành công hóa giải nguy cơ lần này.