Chương 176: Có chút hoảng
Thanh Hư Sơn
Lộc Tiểu Nguyên nằm dưới tàng cây, xếp thành một hình chữ đại.
Tướng ngủ rất xấu.
Cây già rất bận rộn, không ngừng hấp thu thiên địa linh khí.
Tu vi nó đang dần dần đề cao, trong thời gian thật ngắn đã có cảnh giới Luyện Khí cảnh.
Trong lòng của nó trước giờ có một mục tiêu nhỏ , chờ tên hỗn trướng tiểu thảo tinh trở về , cây già nó phải một chiêu bắt lấy đối phương , sau đó ném đến bên dưới vách núi mặt .
Trong sân.
Kim Tam Thập Lục ngồi ở trên ghế, nhìn về phương xa.
"Lại có sinh linh độ lục giai thiên kiếp."
Thanh Đế lão đại thần sắc như thường, nhìn Kim Tam Thập Lục một chút rồi nói : "Mỗi tháng đều có một hai cái, chuyện này rất bình thường."
"Thế nhưng lần này tiểu hầu tử độ kiếp lại là bằng hữu của tiểu thảo tinh a." Kim Tam Thập Lục nói.
"Ồ?" Thanh Đế lão đại hơi kinh ngạc.
Tiểu tiểu thảo tinh còn có thể tìm ra bằng hữu có thực lực như vậy?
Không tệ a.
Hắn nhìn thoáng qua nơi phương xa một chút, trong mắt hiện lên cảnh tượng Trương Bất Nhị độ kiếp , đồng thời lại thấy được đám người Chu Diệp đang ở sườn núi ngắm nhìn.
“Không tệ." Thanh Đế lão đại lên tiếng tán thưởng.
Kim Tam Thập Lục cũng gật đầu.
"Sắc trời không còn sớm, ta đi nghỉ ngơi đây." Thanh Đế lão đại ngẩng đầu nhìn tinh không một cái, sau đó chắp tay sau lưng đi về gian phòng của mình.
Hắn vừa đi hai bước, liền độ tnhieen quay đầu nói với Kim Tam Thập Lục: "Nếu như xảy ra vấn đề, ngươi ra tay giúp một chút cũng tốt."
Kim Tam Thập Lục cười nói: "Ngươi không thể tin tưởng bằng hữu của tiểu thảo tinh a?"
"Sinh linh vẫn lạc dưới lục giai thiên kiếp không phải số ít." Thanh Đế lão đại để lại một câu nói, sau đó về phòng.
Kim Tam Thập Lục bĩu môi, sau đó bắt đầu chú ý tình huống Trương Bất Nhị độ kiếp.
Trên thảo nguyên.
"Ta sắp chết rồi. . ."
Trương Bất Nhị ngồi ở trong hố, trong lòng cảm giác đầy bi thương.
Còn có hai đạo lôi kiếp càng thêm cường đại , xem ra mình hôm nay không sống sót được.
Xem ra sau này không thể hưởng được loại cuộc sống tiêu sái kia.
Haiz.
Mọi thứ đều cần có hi vọng.
Vạn nhất vượt qua thì sao.
Trương Bất Nhị chắp tay trước ngực, sau đó cầu nguyện.
"Thiên kiếp ba ba, nhẹ một chút đi, nhẹ một chút, ta đã biết mình sai rồi. . ."
Phảng phất là đáp lại hắn , lôi kiếp trên bầu trời đến ấp ủ cũng không ấp ủ chút nào, trực tiếp chém giết xuống dưới.
"Tư —— "
Trên thân Trương Bất Nhị lóe ra lôi quang, trợn trắng mắt, nằm ở trong hố không ngừng co quắp.
Loại cảm giác đau xót tê dại do điện giật này, làm Trương Bất Nhị được “dục tiên dục tử”.
Đạo lôi kiếp thứ năm , giống như hài kịch cứ như vậy vượt qua.
Cái này lại cho Trương Bất Nhị lòng tin.
Bất quá thời khắc này nó không dám làm càn trước mặt thiên kiếp nữa.
Lại mở miệng làm càn với thiên kiếp, con mẹ nó đơn giản chính là đang tìm cái chết a.
. . .
"Lợi hại." Độc nhãn cự lang cảm thán, không thể không chịu phục.
Mặc dù không minh bạch tại sao đạo lôi kiếp kia đang khí thế hung hăng bổ về phía Trương Bất Nhị lại đột nhiên suy yếu nhiều như vậy, nhưng độc nhãn cự lang cho rằng đó là do Trương Bất Nhị trâu bò.
"Chỉ còn lại một đạo cuối cùng, vượt qua, đó mới là thực sự trâu bò." Chu Diệp nói.
Đồng thời có chút chờ mong.
Toái Hư cảnh, đến cùng là cường đại đến đâu mới được tôn xưng hai từ Yêu Vương?
Chu Diệp hắn cũng rất muốn trở thành Toái Hư cảnh a.
Làm một tinh linh, trở thành Toái Hư cảnh xong, về sau đến cùng sẽ được tôn xưng là Yêu Vương hay là Tinh Vương ?
Có chút không rõ ràng lắm.
Nơi xa.
Trương Bất Nhị dốc hết toàn lực khôi phục thương thế của mình.
Đạo lôi kiếp bạo tạc trong cơ thể lần trước mang đến cho hắn thương thế vô cùng to lớn.
Trong người đã hỗn loạn thành một đoàn.
Nếu như không khôi phục kịp, như vậy đạo lôi kiếp cuối cùng , bản thân mình khẳng định gánh không được.
Gánh không được, vậy chắc chắn sẽ phải rời khỏi cái thế giới xinh đẹp này.
Thanh Hư Sơn.
Kim Tam Thập Lục có chút sầu não.
Cái lục giai thiên kiếp này mặc dù không quá mạnh, nhưng mà nói như thế nào cũng là thiên kiếp, cũng phải cho nó chút mặt mũi .
Không thể trực tiếp đánh tan, đánh tan thì nó không có thể diện.
Vấn đề này tương đối khó xử lý.
Cho nên Kim Tam Thập Lục chỉ có thể cẩn thận suy xét nên làm như thế nào.
"Cái đạo lôi kiếp thứ sáu này, chính là điểm mấu chốt nhất, nếu làm nó suy yếu quá nhiều thì không tốt. . ." Kim Tam Thập Lục thở dài.
Nàng nghĩ một chút, cuối cùng quyết định nhìn xem tình huống.
Tại thời điểm Trương Bất Nhị chỉ còn một hơi thở nhanh chóng cứu đối phương là được rồi.
. . .
Trên thảo nguyên.
Chu Diệp nhìn Trương Bất Nhị, cảm giác đối phương có chút kỳ quái.
Hắn phân ra một tia thần niệm, dò xét tình huống trong cơ thể Trương Bất Nhị .
Trương Bất Nhị tự nhiên là cảm nhận được thần niệm của Chu Diệp, cũng không để ý đến.
"Nguyên lai bị thương nặng như vậy." Chu Diệp có chút không nghĩ tới.
"Sao rồi?" Băng mãng xà xà ở bên cạnh Chu Diệp , nghe được Chu Diệp nói thầm, lập tức tò mò hỏi.
"Thân thể lão Trương đã tới tình huống ngàn cân treo sợi tóc, nếu như không nhanh chóng khôi phục thì chỉ sợ sẽ nguy hiểm đến tính mạng." Chu Diệp nói.
"Con mẹ nó, không thể nào, Trương lão ca không phải rất có tự tin sao?" Băng mãng xà trừng to mắt.
Lời nói của Chu Diệp chẳng phải chính là ám chỉ Trương lão ca lúc trước hoàn toàn là đang khoác lác?
Con mẹ nó, có thể đáng tin một chút hay không đây.
Băng mãng xà ở trong lòng chửi bậy, sau đó lại có chút lo lắng.
"Vấn đề nhỏ, đừng hoảng hốt."
Chu Diệp rất bình tĩnh.
"Cạch!"
Hắn tự cắt xuống một cái lá, sau đó luyện hóa .
Khôi phục xong, Chu Diệp điều động lực lượng, đẩy một nửa cái lá nhọn đi ra, hóa làm một đạo quang mang bay về phía Trương Bất Nhị.
"Lão Trương, luyện hóa nửa cái lá kia đi!"
Chu Diệp nhìn về phía Trương Bất Nhị hô lên.
Trương Bất Nhị hơi sững sờ.
Nó giơ tay lên, tiếp nhận nửa mảnh lá, thần sắc mờ mịt.
Bất quá trong lòng nó rất rõ ràng, cỏ gia chắc chắn sẽ không bẫy bản thân mình, làm như thế khẳng định có cái dụng ý gì đó.
Lúc này, Trương Bất Nhị liền luyện hóa mảnh lá kia.
Luyện hóa xong, vẻ mặt Trương Bất Nhị đầy kinh hỉ.
Thương thế trong cơ thể đang không ngừng khôi phục, hơn nữa tốc độ có chút doạ người.
Chỉ mới mấy hơi thở, đã khôi phục như lúc ban đầu.
Cái này có chút kinh khủng.
Trương Bất Nhị ở trong lòng kinh hãi.
Một mảnh lá của cỏ gia thế mà lợi hại như vậy.
Chịu phục thật sự rồi.
"Ầm ầm. . ."
Trên bầu trời, đạo lôi kiếp thứ sáu đã ấp ủ xong xuôi, sắp rơi xuống.
Khí tức kinh khủng từ bên trong mây đen truyền ra, bao phủ phương viên mấy trăm dặm.
Sợ hãi từ đáy lòng dâng lên.
Những sinh linh khác giờ phút này đều cảm thấy phảng phất như chính mình đang phải đối mặt thiên tai.
Không cách nào chống cự.
"Đến đây!"
Trương Bất Nhị khôi phục xong, lại trở nên rất cuồng vọng.
Nội tâm nó một lần nữa bành trướng .
Mẹ nó.
Không phải chỉ là một cái thiên kiếp nho nhỏ thôi sao.
Sợ cái trứng a.
Thiên kiếp thật sự chưa từng gặp qua sinh linh nào cuồng vọng như thế.
Hôm nay nhất định phải hảo hảo giáo dục đối phương một phen mới được.
"Oanh!"
Đạo lôi kiếp thứ sáu đánh xuống, chỉ lóe lên một cái liền biến mất không thấy đâu nữa.
Sáo lộ của lôi kiếp, Trương Bất Nhị đã thăm dò rõ ràng.
(sáo lộ:trong trường hợp này là chiêu trò)
Khẳng định là ở bên trong thân thể của mình .
"A, tìm thấy rồi." Trương Bất Nhị ý niệm khẽ động, bắt đầu ở trong thân thể tìm kiếm tung tích lôi kiếp.
Sau nửa ngày, tìm thấy được lôi kiếp bên trong đan điền.
Lôi kiếp nhỏ bé đang quay chung quanh Huyền Đan .
Trương Bất Nhị hít thở không thông.
Mả mẹ nó.
"Ầm!"
Lôi kiếp nổ tung ngay sát Huyền Đan.
"Xoạt xoạt."
Một đạo âm thanh giòn vang truyền khắp vài dặm, Huyền Đan của Trương Bất Nhị đã vỡ vụn ra.
Giờ khắc này, tử vong ập tới.
"Không phải chứ?" Chu Diệp lập tức đứng lên.
Mới vừa rồi còn rất tốt, hiện tại sao lại sắp ngỏm rồi?
Đang đóng phim hài hay sao?
Chu Diệp có chút nghĩ không thông.
Theo đạo lý mà nói, ở thời kỳ toàn thịnh Trương Bất Nhị cho dù gánh không được đạo lôi kiếp thứ sáu , vậy cũng hẳn là có thể kiên trì thêm mấy hơi thở mới đúng.
Ở trong hố sâu.
Trương Bất Nhị bị kiếp lôi dạy dỗ cho một trận ra trò .
Nó không cách nào động đậy, nhưng lại phát hiện mình tạm thời không chết được.