Cỏ Dại Cũng Có Hệ Thống Hack

Chương 177: Có chút hoảng (2)

Chương 177: Có chút hoảng (2)


Loại cảm giác này.
Rất là khốn kiếp.
Huyền Đan vỡ vụn đang cố gắng gây dựng lại.
Thế nhưng sức mạnh lôi kiếp hình như vẫn còn sót lại , nó tạo ra lực đẩy, khiến Huyền Đan không cách nào gây dựng lại .
Sống không sống nổi, chết lại có chút không chết được.
Trương Bất Nhị ở trong lòng nặng nề.
Theo thời gian chuyển dời.
Lực lượng lôi kiếp đang không ngừng biến mất.
Trên bầu trời, mây đen cũng dần dần thối lui.
Trương Bất Nhị lâm vào một loại trạng thái kỳ diệu.
"Oanh!"
Trên trời cao, một đạo lục quang hạ xuống, bao phủ lấy thân thể Trương Bất Nhị .
Trong cơ thể hắn, Huyền Đan bắt đầu gây dựng lại, gây dựng lại xong nó lớn chừng quả bóng bàn, phía trên khắc rõ sáu đạo lôi văn.
Đồng thời, huyền khí cũng sinh ra biến đổi về chất.
Chỉ nửa cái hô hấp, thương thế trên người Trương Bất Nhị đã hoàn toàn khôi phục.
Sau khi đạo lục quang này hạ xuống , một ít thứ Trương Bất Nhị vừa mới lĩnh hội được càng ngày càng rõ ràng.
Sau đó những thứ kia biến thành kỹ năng mà Trương Bất Nhị có khả năng nắm giữ.
"Trương mỗ ta, từ hôm nay trở đi chính là Yêu Vương rồi."
Trương Bất Nhị đứng lên khỏi hố sâu, vẻ mặt đầy cuồng ngạo.
Trương Bất Nhị nó xưa nay không nói láo.
Khi Trương Bất Nhị nó độ kiếp giống như liều mạng vậy.
Bên trong câu nói lúc trước, chẳng qua chỉ là thiếu một chữ mạng.
(chương trước là “đơn giản như đang chơi”, giờ thêm chữ mạng thành “chơi mạng” có nghĩa là liều mạng ~)
Trương Bất Nhị bỗng nhiên nhảy lên, sau đó đi tới sườn núi nhỏ.
"Cỏ gia, đa tạ ngươi đã cho ta mảnh lá kia." Trương Bất Nhị vẻ mặt cảm kích, ngữ khí chân thành.
Chu Diệp nói: "Việc nhỏ thôi."
Đối với Chu Diệp hắn mà nói, có thể giúp được bằng hữu mình, cũng là một loại biểu hiện của thực lực .
"Không phải nói là độ kiếp đơn giản như chơi đùa sao ? Tại sao lại thành liều chết liều sống rồi?" Độc nhãn cự lang hỏi.
Trương Bất Nhị vỗ vỗ lồng ngực.
"Hết thảy thật ra vẫn còn nằm trong lòng bàn tay của Trương mỗ ."
"Nếu không phải đại ca ta cho một mảnh lá cỏ, chỉ sợ ngươi hiện tại đã thăng thiên rồi." Băng mãng xà coi nhẹ.
Biểu lộ của Trương Bất Nhị cứng lại một cái, sau đó có chút xấu hổ, cười nói: "Có thể đừng vạch trần ta hay không a."
"Chúc mừng tiền bối, chứng đạo Toái Hư, trở thành Yêu Vương." Cây ăn quả tinh nhìn về phía Trương Bất Nhị nói.
"Cũng tạm được." Trương Bất Nhị khoát tay áo.
"Toái Hư cảnh rốt cuộc mạnh cỡ nào?" Chu Diệp hỏi.
Hắn có chút hiếu kỳ.
Có thể được tôn xưng là Yêu Vương, chắc hẳn cảnh giới này rất trâu bò.
"Nhìn kỹ này." Vẻ mặt Trương Bất Nhị đầy tươi cười.
Nó nâng tay phải lên, duỗi ra một ngón tay, đâm tới phía trước một cái.
Băng mãng xà hơi sửng sốt.
Đây là làm gì vậy?
Mới vừa nghi hoặc, liền phát hiện vị trí Trương Bất Nhị đâm ra đã bắt đầu vỡ vụn thành từng mảnh, lộ ra một lỗ lớn đen như mục.
"Đánh vỡ vụn không gian?" Độc nhãn cự lang hít vào một ngụm khí lạnh.
"Đúng."
"Toái Hư cảnh chính là phá vỡ không gian, thoáng cái đã vượt qua ngàn dặm." Trương Bất Nhị mỉm cười.
Chu Diệp minh bạch.
Sau đó hắn nói : "Đi, mang chúng ta đi dạo một vòng đi."
Trương Bất Nhị lập tức đồng ý .
Nó vung tay lên, lực lượng cuốn lên bốn sinh linh còn lại, sau đó bước một bước vào giữa hư không.
Xuyên qua giữa hư không, bốn sinh linh cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ có hắc ám vô biên vô tận.
"Bây giờ đang đến đâu rồi?" Băng mãng xà hỏi.
"Không biết rõ a." Trương Bất Nhị mới vào Toái Hư cảnh, cũng không hiểu rõ lắm.
"Tiếp tục đi tới phía trước đi, vừa vặn cũng giúp ngươi quen thuộc năng lực này hơn." Chu Diệp nói.
"Được rồi."
Trương Bất Nhị vừa phi hành bên trong hắc ám, vừa làm quen năng lực này.
"Đi, đi ra!"
Không gian trước mặt Trương Bất Nhị vỡ vụn.
Có quang mang từ bên trong cái hang lớn truyền ra.
Sau đó.
"Ầm!"
Trương Bất Nhị bay lên, đụng vào một vật thể cứng rắn.
"Mẹ nó, dù sao chỗ này cũng đang ở độ cao vạn trượng cơ mà . . ." Trương Bất Nhị muốn mắng người.
Từ giữa hư không đi ra là không trung cao vạn trượng, con mẹ nó vậy mà cũng có thể đụng vào đồ vật, vận khí cứt chó đến cực điểm.
Trương Bất Nhị ngẩng đầu nhìn lên, lập tức có chút hoảng sợ.
Lúc này là sáng sớm.
Dưới ánh mặt trời chiếu rọi , Trương Bất Nhị có thể thấy rất rõ ràng thân thể cao lớn của đối phương.
Trương Bất Nhị ngây ngẩn cả người, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng.
Bản thân phá vỡ không gian bay cả đêm, làm sao lại đến chỗ này, còn đụng trúng đối phương ?
Cái đcm.
Không chỉ Trương Bất Nhị ngây ngẩn cả người, đám người Chu Diệp thấy được đối phương sau đó cũng là há hốc mồm.
Con mẹ nó chứ, thật là trùng hợp .
Không chỉ như vậy, đối phương tựa hồ cũng có chút ngây người.
"Năm tiểu gia hỏa các ngươi. . . Làm gì vậy ?" Thụ gia gia nhìn năm sinh linh lơ lửng giữa không trung, có chút buồn bực.
Bây giờ sinh linh đều không tôn trọng người già như vậy sao?
Từ hư không đi ra liền đụng phải ta?
Chẳng lẽ là muốn ăn vạ .
Thụ gia gia có chút không minh bạch.
"Thụ tiền bối, thực xin lỗi thực xin lỗi. . ." Trương Bất Nhị chắp tay trước ngực, đứng ở giữa không trung không ngừng cúi đầu.
Ở trong lòng rất hoảng sợ, trái tim nhỏ không ngừng phát run.
Cái vận khí này quả thực bạo tạc nổ tung rồi.
Từ trong hư không đi ra liền trực tiếp đâm vào chân thân của Thụ gia gia .
Hiện trường có chút lúng túng.
Chu Diệp nhẹ giọng nói: "Thụ tiền bối, đã lâu không gặp, thân thể của ngài vẫn còn tốt chứ?"
"Ồ, là tên tiểu tử ngươi a." Thụ gia gia nghe vậy, lập tức nhìn về phía Chu Diệp .
Nó có chút kinh ngạc.
Sau đó vừa cười vừa nói: "Sao ngươi không ở Thanh Hư sơn, lại còn chạy lung tung khắp nơi thế này?"
Chu Diệp cung kính hồi đáp: "Thụ tiền bối, vãn bối là ra ngoài rèn luyện để tăng trưởng thêm kiến thức."
"Thì ra là thế." Thụ gia gia tỏ vẻ đã minh bạch.
Đồng thời, nó cười nói: "Tên tiểu tử ngươi đúng là có chút ý tứ, lúc này mới bao lâu , vậy mà đã trở thành cấp bậc này, thiên phú tuyệt hảo!"
"Đây đều là sư phụ cùng sư tỷ bồi dưỡng." Chu Diệp rất khiêm tốn.
"Thanh Đế ta còn không biết sao? Nhất định là không quản ngươi tí nào." Thụ gia gia cười.
Nghe Thụ gia gia cùng Chu Diệp nói chuyện, Trương Bất Nhị ở trong lòng có chút buông lỏng.
Lời đồn là rất đúng.
Thụ gia gia ở toàn bộ Mộc giới, chính là tiền bối hiền lành nhất.
Tính cách của ngài hoàn toàn không giống như một đại tu hành giả có tu vi Đế cảnh, ngược lại giống như là trưởng bối trong nhà, vĩnh viễn đều hiền lành như vậy.
"Thụ gia gia, vị bằng hữu kia của ta mới đột phá đến Toái Hư cảnh, năng lực phá vỡ không gian nắm giữ chưa được thành thục, cho nên mới ngoài ý muốn đâm vào trên thân ngài." Chu Diệp giải thích .
Đồng thời, hắn cũng có chút khẩn trương.
Suy nghĩ trong nội tâm Thụ gia gia rút cuộc là như thế nào, vậy chỉ có bản thân Thụ gia gia mới biết được.
"Không sao, làm nhiều tự khắc sẽ quen tay ." Thụ gia gia cười rất hòa thuận, ngữ khí cũng tràn đầy tán thưởng với Trương Bất Nhị .
"Tên tiểu tử này, sao cũng lăn lộn cùng các ngươi vậy?"
Ánh mắt của Thụ gia gia ngừng lại ở trên người cây ăn quả tinh.
"Thụ tiền bối, ta, ta là. . ." Cây ăn quả tinh có chút cà lăm , nói chuyện cũng không được rõ ràng.
"Thụ tiền bối, cây ăn quả tinh là muốn rời khỏi nhà của mình, quan sát phong cảnh Mộc giới một phen, tăng trưởng thêm kiến thức." Chu Diệp giải thích .
"Thì ra là thế." Thụ gia gia đã hiểu.
"Tiểu gia hỏa, ngươi có nguyện ý lưu lại ở chỗ này của ta không?" Thụ gia gia đột nhiên hỏi.
"A?" Cây ăn quả tinh sững sờ.
Vị Thụ tiền bối này muốn làm gì?
Cây ăn quả tinh có chút không rõ lắm.
Bất quá ở lại bên cạnh lão đại, vậy khẳng định là cơ duyên bay đầy trời.
"Vãn bối tự nhiên là nguyện ý." Cây ăn quả tinh hồi đáp.
"Ừ." Thụ gia gia rất hài lòng.
"Đã bao nhiêu năm, lại có sinh linh có thể cùng ta tán gẫu rồi." Thụ gia gia thật cao hứng.
Cao hứng xong, tán cây của nó run run, rơi xuống năm mảnh lá cây.
"Tặng các ngươi chút lễ gặp mặt vậy."
"Đa tạ Thụ tiền bối."
Năm sinh linh tranh thủ thời gian đón lấy.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất