Chương 178: Sẽ gọi là sư tỷ
Chu Diệp cuốn lên cái lá cây, tiện tay liền luyện hóa.
Lá cây luyện hóa xong , Chu Diệp sửng sốt một chút.
Lập tức phát hiện có chút bất đồng.
Thụ gia gia tặng cái lá cây này, làm cho bảng trước mặt hắn gia tăng thêm một hạng mục mới, là kiếm chiêu.
【 Danh xưng 】 : Trảm Hồn.
【 Phẩm giai 】 : Thiên cấp hạ phẩm (có thể tăng lên).
【 Loại hình 】 : Kiếm chiêu.
【 Công hiệu 】 : Một kiếm chém ra, diệt sạch thần hồn.
【 Ghi chú 】 : Kiếm chiêu này cực kỳ cường đại, xin cẩn trọng khi sử dụng.
Trái tim nhỏ của Chu Diệp đập thình thịch không ngừng.
Cái đồ vật này có chút không đơn giản.
Trên tư liệu trước mặt , phẩm giai của nó là có thể tăng lên đấy.
"Những thứ này đều là phiên bản đã bị làm yếu đi, chờ các ngươi có thể lĩnh ngộ tinh túy, như vậy tự nhiên có thể nắm giữ chiêu thức pháp thuật càng cường đại hơn ." Thụ gia gia chậm rãi lên tiếng.
"Đa tạ Thụ tiền bối ban thuởng pháp thuật." Năm sinh linh đứng trên không trung, cung kính nhìn về phía Thụ gia gia thi lễ một cái.
Hành lễ xong đều có chút kinh ngạc.
Năm cái lá cây, vậy mà tất cả đều là pháp thuật? !
Chu Diệp nhìn Thụ gia gia, ánh mắt cũng bắt đầu thay đổi.
Hắn nhìn tán cây của Thụ gia gia chứa vô số lá cây, vậy mà có chút động tâm.
Hắn rất muốn mở miệng hỏi Thụ gia gia: Giống loài của ngài là cây kỹ năng hay sao?
Bất quá Chu Diệp hắn biết rõ, hỏi ra vấn đề này, rất có thể sẽ bị đánh tàn nhẫn một trận.
Quá không tôn trọng người già.
Tại sao lại có suy nghĩ quá phận như vậy ở trong lòng.
"Tốt rồi mấy tiểu gia hỏa, đều nỗ lực tăng lên thực lực của mình đi, chỉ sợ không bao lâu nữa tai nạn sẽ tiến đến." Thụ gia gia ý vị thâm trường nói.
(ý vị thâm trường: ngụ ý sâu xa)
"Tai nạn?" Chu Diệp có chút ngây người.
Hai chữ này có thể xuất ra từ miệng của tồn tại như Thụ gia gia , vậy thì chắc hẳn không phải là chuyện gì tốt.
Chu Diệp không đi hỏi, ngược lại thì ghi tạc vào đáy lòng.
Hắn định quay về Thanh Hư sơn xong sau đó đi hỏi Thanh Đế lão đại xem đây là cái tình huống gì.
"Vậy thì Thụ tiền bối, chúng ta cáo từ trước." Chu Diệp nhìn về phía Thụ gia gia nói .
"Ừ, tốt." Thụ gia gia lên tiếng.
Trương Bất Nhị mang theo đám người Chu Diệp đáp xuống trên mặt đất, sau đó nói với cây ăn quả tinh : "Vậy ngươi hãy ở tại chỗ này cùng với Thụ gia gia đi."
"Tốt." Cây ăn quả tinh gật đầu.
Tứ Đại Thanh Niên Kiệt Xuất Mộc Giới nhìn về phía Thụ gia gia thi lễ một cái sau đó bay về nơi phương xa.
. . .
Ở ngoài ngàn dặm.
Ở cái địa phương này, vẫn có thể nhìn thấy rất rõ ràng chân thân của Thụ gia gia.
Cách trời ba thước, vô cùng rung động.
"Con mẹ nó chứ!" Trương Bất Nhị trực tiếp mở mồm nói tục.
"Lão Trương, có thể chạy xa một chút nữa rồi nói sau không?" Chu Diệp quay đầu lại nhìn thoáng qua thân thể Thụ gia gia, sau đó nhắc nhở.
Trương Bất Nhị hít sâu một hơi, sau đó gật đầu.
Bọn hắn tiếp tục bay đi.
Từ sáng sớm bay đến trưa.
Rốt cuộc, không nhìn thấy thân thể Thụ gia gia nữa rồi.
Đó là một loại cảm giác như được giải phóng.
"Mả mẹ nó!"
"Cái này phải trách ta, không có nắm chắc đã trực tiếp đụng vào Thụ gia gia rồi." Trương Bất Nhị lau mặt một cái, có chút nghĩ mà sợ.
"Có lẽ nên cảm thấy may mắn vì đụng vào Thụ gia gia ." Độc nhãn cự lang nói .
Cũng may Thụ gia gia có tính khí tốt, nếu đổi thành một cường giả khác, nói không chừng đã sớm là một cái tát đánh tới.
Đồng thời, độc nhãn cự lang lại nói: "Thụ gia gia thật đúng là rất yêu quý hậu bối chúng ta a, pháp thuật Địa cấp đỉnh phong mà coi làm lễ gặp mặt, thích đưa thì đưa."
"Đã đến loại cảnh giới như Thụ gia gia, có lẽ không cần thiết mấy thứ này nữa." Băng mãng xà cười nói.
"Phải hảo hảo nỗ lực tu luyện mới được, cũng không biết tai nạn trong miệng Thụ gia gia là cái quái gì." Độc nhãn cự lang nói.
Chu Diệp không nói chuyện.
Không có gì bất ngờ xảy ra, Chu Diệp hắn thu hoạch được pháp thuật trâu bò nhất.
Bất quá cũng có thể lý giải.
Dù sao Chu Diệp hắn là lần thứ hai gặp Thụ gia gia .
Hai lần gặp nhau, Thụ gia gia đều tặng cho hắn một môn pháp thuật, thật là hào phóng .
Mặc dù đối với Thụ gia gia mà nói thì không coi vào đâu, nhưng mà ở trong nội tâm của Chu Diệp, vẫn rất cảm kích đấy.
Cái ân tình này, Chu Diệp hắn nhớ kỹ.
Nếu như có cơ hội, phải hảo hảo báo đáp mới được.
"Ta thấy địa phương kia không tệ, có thể hảo hảo tìm hiểu pháp thuật mà Thụ gia gia tặng chúng ta ." Trương Bất Nhị nhìn chung quanh , liền phát hiện nơi này là một cái hẻm núi thật lớn.
Ở giữa hẻm núi, có một tầng mây mỏng, làm cho người ta không nhìn rõ tình huống phía dưới hẻm núi .
Chu Diệp nhìn xem nơi này, cứ cảm thấy có chút quen mắt.
Thế nhưng lại nghĩ không ra từng thấy bao giờ.
Hắn bắt đầu trầm tư.
Nửa ngày sau.
"Con mẹ nó chứ, đây không phải là lãnh địa của hai đại Yêu Vương kia sao?" Chu Diệp lập tức nghĩ ra.
Hắn nhớ có một lần từng cùng Kim Tiểu Nhị, Tôn Lão Tam đi tới địa phương quỷ quái này, sau đó gặp một con Cự Mãng Yêu Vương cùng một con Cốt Dực Yêu Vương.
"Cái gì? !" Trương Bất Nhị ở trong nội tâm cảm thấy cả kinh.
Nghe cỏ gia nói, tựa hồ hắn đã tới nơi đây.
"Cỏ gia, tình huống như thế nào?" Độc nhãn cự lang có chút không hiểu.
Chu Diệp chậm rãi nói : "Lần trước ta cùng hai bạn tốt tới nơi đây, đánh cướp hai Yêu Vương."
"Hai Yêu Vương? !" Trương Bất Nhị trừng to mắt , có chút sợ hãi.
Xem ra nơi này không phải là chỗ tốt lành gì, phải tranh thủ thời gian chuồn đi mới được.
"Đi đi đi. . ."
Trương Bất Nhị vội vàng thúc giục.
Chu Diệp nhảy tới trên đầu băng mãng xà, hắn ngược lại không hoảng hốt chút nào, ở trong nội tâm vô cùng bình tĩnh.
Ở giữa tầng mây, có một bóng đen cực lớn xuất hiện.
Sau đó, áp lực trầm trọng như núi bao phủ trên người tứ đại thanh niên kiệt xuất.
"Phanh!"
Trương Bất Nhị thấy hai chân mềm nhũn, trực tiếp quỳ trên mặt đất.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên trời, tâm tình trầm trọng.
Lúc này mới đột phá đến Toái Hư, còn chưa thể hảo hảo trang bức , vậy mà lại đụng phải một nhân vật càng thêm ngưu bức tàn nhẫn .
(trang bức:giả vờ trâu bò, làm màu)
"Rống!"
Một tiếng gầm lên giận dữ từ trong miệng bóng đen truyền ra.
Cự Mãng Yêu Vương hiện thân, sau đó nhìn tứ đại thanh niên: "Nhanh chóng ly khai! Không biết nơi này là lãnh địa của bổn tọa sao? !"
"Thực xin lỗi thực xin lỗi." Băng mãng xà kinh sợ vô cùng, vội vàng nói xin lỗi.
Gia hỏa này một chút cốt khí cũng không có.
Độc nhãn cự lang cũng giống như thế.
Đối mặt với tồn tại mạnh hơn mình, nên nhận sai vậy thì phải nhận sai.
Nói hai câu nói mềm dẻo có thể tránh bị Yêu Vương tiền bối tàn nhẫn đánh đập là sự tình rất tốt.
"Tiền bối, chúng ta đi ngay." Trương Bất Nhị ở trong nội tâm rất khó chịu.
Nhưng nó mới là Toái Hư sơ kỳ , hoàn toàn không thể chơi cứng với đối phương.
Bản thân vẫn còn quá cùi bắp.
"Hừ!"
Cự Mãng Yêu Vương hừ lạnh một tiếng, có chút khinh thường.
Ngạo mạn quét mắt nhìn tứ đại thanh niên một cái, đột nhiên thấy được Chu Diệp.
Cự Mãng Yêu Vương gắt gao nhìn chằm chằm Chu Diệp, cảm thấy có chút quen mắt.
"Ngươi. . . Ngươi là cỏ tinh bên cạnh Kim Vũ Phi Ưng kia? !" Cự Mãng Yêu Vương nổi giận đùng đùng bay đến trước mặt băng mãng xà, một đôi đồng tử dựng thẳng cực lớn gắt gao nhìn chằm chằm vào Chu Diệp trên đầu băng mãng xà.
Khí tức kinh khủng từ cơ thể Cự Mãng Yêu Vương phát ra, ép cho tứ đại thanh niên cảm thấy trái tim như bị một ngọn núi to lớn đè ép xuống.
"Ừ đúng vậy, có chuyện gì không?" Chu Diệp lên tiếng.
"Tên súc sinh Kim Vũ Phi Ưng kia cũng không có ở đây, vậy mà ngươi cũng dám kiêu ngạo đến thế, ngươi cảm thấy mình đánh thắng được bổn tọa hay sao?" Cự Mãng Yêu Vương cảm thấy buồn bực , cỏ tinh này vậy mà không sợ mình?
Hãy không hiểu được rằng ở trước mặt tiền bối nên hạ thấp tư thái một chút sao ?
Vạn nhất tâm tình người ta tốt nên bỏ qua cho cỏ tinh ngươi thì sao?
"Nói thật, ta đúng là đánh không lại ngươi, nhưng mà ta sẽ gọi sư tỷ ta a." Chu Diệp ra vẻ đương nhiên nói.