Chương 181: Địa vị gia đình Kim Tiểu Nhị
"Đa tạ lão đệ thịnh tình khoản đãi, chúng ta còn có chút sự tình, đi về trước ." Chu Diệp nói với Cự Mãng Yêu Vương.
Cự Mãng Yêu Vương ở trong nội tâm nhẹ nhàng thở ra, hoàn hảo là vị đại gia này vẫn còn chút da mặt .
"Vậy chào cỏ gia, ta sẽ không tiễn." Cự Mãng Yêu Vương nhẹ giọng nói.
Nhưng ở trong nội tâm lại là hò hét.
Cái đcm, vị đại gia này rốt cuộc muốn đi!
"Bây giờ sinh linh ăn ở như thế nào vậy? Khách nhân sắp đi mà chủ nhà không tặng lễ sao?" Kim Tiểu Nhị thở dài một tiếng, phảng phất là cảm giác nhân tâm thời nay không còn được thuần hậu như cổ nhân.
Cự Mãng Yêu Vương trừng to mắt.
Cái quy củ chó má gì, sao ta chưa từng nghe nói qua.
"Như vậy không tốt lắm đâu?" Chu Diệp cũng thật không ngờ.
Kim Tiểu Nhị lại có thể đào hầm bẫy Cự Mãng Yêu Vương như vậy.
Rất không có đạo đức.
Bất quá ta thích.
"Nên tặng, hẳn là nên tặng." Cốt Dực Yêu Vương nhịn không được nói.
Lúc này, nó huy động móng vuốt, một cái bọc sáng xuất hiện, bên trong đầy Linh dược.
"Đây là quà tặng." Cự Mãng Yêu Vương nghiến răng nghiến lợi, từ trong miệng nhổ ra một cái bọc sáng.
Nó hiện tại hận không thể xé nát cánh Kim Tiểu Nhị.
Vậy mà thêu dệt vô cớ đào hố bẫy mình, ngươi nói xem có quá phận hay không.
"Quá khách khí." Kim Tiểu Nhị sắc mặt lạnh nhạt, vung tay lên, hai cái bọc sáng được bỏ vào trong túi.
"Cỏ gia, vậy bây giờ chúng ta liền đi à?" Kim Tiểu Nhị nhìn về phía Chu Diệp.
"Đi thôi, không quấy rầy hai vị lão đệ nữa." Chu Diệp lập tức đồng ý.
Sau đó, Kim Tiểu Nhị hiển lộ chân thân.
"Đều lên đây đi." Kim Tiểu Nhị nói với tam đại thanh niên khác.
"Tiền bối, tự chúng ta bay là được rồi." Trương Bất Nhị nói .
Chúng nó thật sự không dám để cường giả Yêu Vương bậc này chở chúng nó.
"Không có việc gì, là bằng hữu của cỏ gia thì chính là bằng hữu của Kim mỗ ." Kim Tiểu Nhị thản nhiên nói.
"Vậy được rồi." Ba người Trương Bất Nhị liếc nhìn nhau, chậm rãi gật đầu.
Sau đó, chúng nó nhảy lên, rơi xuống lưng của Kim Tiểu Nhị .
"Hai vị lão đệ, chúng ta đi trước." Chu Diệp nhìn về phía hai Đại yêu vương nói .
"Cỏ gia đi thong thả." Cốt Dực Yêu Vương cùng Cự Mãng Yêu Vương lộ ra một nụ cười, cười đến mức rất chân thành.
"Bành!"
Kim Tiểu Nhị giương cánh, sau đó hóa làm một đạo kim quang bay về phương xa .
Đợi kim quang biến mất tại chân trời , thần sắc Cốt Dực Yêu Vương cùng Cự Mãng Yêu Vương đều rất âm trầm.
"Ta muốn chém chết súc sinh kia ." Cự Mãng Yêu Vương hít vào một hơi thật sâu.
Vừa nghĩ tới Kim Tiểu Nhị trước khi đi còn muốn bẫy bản thân một lượt, nó liền vô cùng tức giận.
Cốt Dực Yêu Vương thở dài.
"Nỗ lực tu luyện chứ, lần sau gặp mặt liền trực tiếp làm thịt nó."
"Ừ."
. . .
Kim Tiểu Nhị có tu vi cảnh giới rất cao, mặc dù không sử dụng phá toái hư không chạy đi, cũng là trong nháy mắt vượt qua ngàn dặm.
"Cỏ gia, vừa nãy ta biểu hiện như thế nào ?" Kim Tiểu Nhị cười hỏi.
Chu Diệp nói: "Lợi hại."
Có thể tùy tiện tìm được cớ bẫy hai vị Yêu Vương, cái này đã rất làm cho người ta chịu phục.
Kim Tiểu Nhị cười to: "Hai tên gia hỏa kia trong khoảng thời gian này rất giàu có đấy, tu vi cảnh giới còn đột phá, nhất định phải gõ một chút, miễn cho nội tâm chúng nó bành trướng."
"Hai vị lão đệ đó thật ra rất không tệ." Chu Diệp nói .
"Thời điểm nên cường ngạnh thì cường ngạnh, nên kinh sợ thì kinh sợ, rất thức thời." Kim Tiểu Nhị nói.
"Ta chính là ưa thích Yêu Vương hiểu chuyện như vậy." Chu Diệp cười nói, sau đó nhớ tới Tôn Lão Tam, hỏi hắn: "Tôn Lão Tam gần đây thế nào?"
"Tên kia gần đây sinh hoạt rất thoải mái, hàng ngày có thịt cá làm bạn, thời gian nhàn hạ thì cầm Linh quả Linh dược cắn nuốt. . ." Kim Tiểu Nhị nói , ngữ khí có vẻ hâm mộ.
"Ngươi so với hắn còn mạnh hơn, chẳng lẽ cuộc sống của ngươi lại không bằng hắn à?" Chu Diệp có chút kỳ quái.
Từ ngữ khí của Kim Tiểu Nhị , hắn phát hiện Kim Tiểu Nhị có khả năng gần đây sống không được tốt lắm.
Kim Tiểu Nhị lâm vào trầm mặc.
Mới đây sinh hoạt có chút túng quẫn, không dễ miêu tả.
Mấu chốt là, cái loại chuyện này rất khó nói với người khác.
Nếu nói, vậy thì mặt mũi mất hết.
"Không có, sinh hoạt của ta rất ổn." Kim Tiểu Nhị cười.
Bất quá cái nụ cười này, có chút vô cùng gượng ép.
Không đúng.
Trong này khẳng định có vấn đề gì.
Chu Diệp bắt đầu trầm tư.
Hắn nghĩ tới tiểu tỷ tỷ Xích Hồng.
Kim Tiểu Nhị này, hình như có chút ý tứ với Xích Hồng tiểu tỷ tỷ , như vậy trong khoảng thời gian này khẳng định đang ở cùng một chỗ với nàng.
Chẳng lẽ lại là. . .
"Địa vị trong gia đình của ngươi không được cao à?" Chu Diệp đột nhiên mở miệng hỏi.
Nghe được cái vấn đề này, Kim Tiểu Nhị đang bay mà không khỏi khựng lại một chút.
"Làm sao có thể!"
"Địa vị của ta tuyệt đối cao a." Kim Tiểu Nhị cường điệu nói.
Nghe vậy, Chu Diệp đã minh bạch.
"Lão Kim a, ngươi cũng quá không thật thành rồi, tình huống như thế nào thì cứ nói đúng sự thật , chẳng lẽ ngươi cho rằng Chu Diệp ta đoán không được hay sao."
Chu Diệp thở dài, có chút đồng tình với Kim Tiểu Nhị .
Vừa ngẫm lại liền biết, nhất định là vị kia ở trong nhà quá mức cường thế, vì vậy ép cho Kim Tiểu Nhị không ngẩng đầu lên được.
"Không có, cỏ gia ngươi suy nghĩ nhiều rồi, Kim mỗ thực lực mạnh như vậy, địa vị khẳng định là không thể thấp được." Kim Tiểu Nhị muốn giải thích.
Không thể làm cho người ta lưu lại ấn tượng rằng Kim mỗ nó có địa vị rất thấp trong gia đình được.
Chu Diệp cảm thấy, tại loại chuyện này , tu vi cao không hề có tác dụng gì, bởi vì nếu ngươi nên quỳ thì cuối cùng vẫn phải quỳ.
"Lão Kim a, ngươi phải cường thế lên mới được a." Chu Diệp nói .
"Không cần, địa vị của ta đủ cao rồi." Kim Tiểu Nhị nói .
Tam đại thanh niên khác ngồi hóng.
Cái này là chủ đề cao thâm gì đây.
Cái gì mà địa vị gia đình, cái gì mà cường thế với không cường thế vậy.
Tam đại thanh niên cảm thấy như lọt vào trong sương mù , mặt lộ ra vẻ mờ mịt .
Chu Diệp không nói.
Giờ hắn đã hiểu rõ ràng rồi.
Ài.
Đáng thương cho lão Kim.
Hiện tại sinh hoạt chìm trong biển khổ đau đớn a.
Đáng tiếc, cái này không cứu được.
"Lập tức đến nơi rồi." Kim Tiểu Nhị nói .
Trong giọng nói kia , còn có khẩn trương nhè nhẹ.
Cũng không biết là có chuyện gì.
Trong khoảng thời gian này, hắn phải nhận sự dạy dỗ nào đó hay sao.
Ở trong nội tâm của Chu Diệp đầy hoài nghi .
Lão Kim không còn là lão Kim của ngày xưa nữa rồi, có khả năng do vị trong nhà kia quản lý quá nghiêm.
Có lão bà quá nguy hiểm.
Vẫn là chỉ ngắm gái một cách đơn thuần thì tốt hơn.
Chu Diệp làm ra kết luận.
"HƯU...U...U. . ."
Kim Tiểu Nhị rơi xuống.
Còn chưa rơi xuống đất, chợt nghe thấy một giọng nói truyền đến.
"Ngươi vừa đi đâu, làm gì?"
Thanh âm này mang theo vẻ nghi vấn cùng với quan tâm.
"Mang cỏ gia tới đây." Kim Tiểu Nhị rơi xuống đất, sau đó lạnh nhạt nói .
Tuy rằng biểu hiện ra rất bình tĩnh, thế nhưng để ý kỹ liền thấy chân hắn đang hơi phát run.
"Tiểu thảo tinh!" Xích Hồng liếc mắt liền thấy được Chu Diệp trên lưng Kim Tiểu Nhị .
"Ài, Xích Hồng tiểu tỷ tỷ." Chu Diệp nhảy xuống khỏi lưng Kim Tiểu Nhị , sau đó rễ cây chỉ xuống đất, trực tiếp nằm ở trong Linh tuyền .
"Ngươi gần đây thế nào a?" Xích Hồng đi tới bên cạnh Chu Diệp , nâng lên một cái chân nhện chọc chọc vào Chu Diệp.
"Ta gần đây sống rất khá a." Chu Diệp hồi đáp, sau đó thấp giọng hỏi: "Ngươi gần đây cùng Lão Kim thế nào?"
Xích Hồng nghe vậy, trên mặt đẹp xuất hiện vẻ đỏ ửng, thấp giọng hồi đáp: "Rất tốt a, tình cảm hai ta rất không tệ."
Bên bờ linh tuyền, Kim Tiểu Nhị giả bộ như đang thanh lý tài phú , ở trong nội tâm thì nói thầm.
Cảm giác tốt thì tốt, nhưng mà về mặt địa vị thì có chút vấn đề a.
Nghĩ đến việc này, Kim Tiểu Nhị lại cảm thấy rất đau lòng.
Hắn cảm giác mình đi vào vực sâu.
Lại còn là vực sâu đã tiến vào thì mãi mãi không ra được.
"Đúng rồi, tiểu thảo tinh, chuyện gì xảy ra a, sao còn cần Cốt Dực Yêu Vương gọi Lão Kim tới đón ngươi?" Xích Hồng có chút tò mò hỏi.
"Cũng không có sự tình gì lớn , chỉ là ta ngoài ý muốn đến lãnh địa của hai lão đệ, sau đó thiếu chút nữa bị đánh."
"Còn may là ta lộ thân phận nhanh chóng a, bằng không thì ta đã ngỏm rồi."
"Chúng nó biết rõ thân phận ta xong , liền kêu Lão Kim tới đón ta." Chu Diệp nói.
Xích Hồng hiểu được tình huống liền nói : "Cũng may ngươi không có việc gì, bằng không thì thật sự sẽ xảy ra vấn đề đấy."