Cỏ Dại Cũng Có Hệ Thống Hack

Chương 189: Xem thật kỹ một chút tiểu thảo tinh một mỗi ngày đều đang nghĩ cái gì (1)

Chương 189: Xem thật kỹ một chút tiểu thảo tinh một mỗi ngày đều đang nghĩ cái gì (1)


Chu Diệp tự hỏi lòng mình.
Hắn không chiếm được đáp án.
Nếu rút thưởng tiếp, công lực đả kích tâm linh của hack ba ba quả thực rất thâm hậu đấy, làm cho người ta không khỏi sinh lòng tuyệt vọng.
Nhưng mà nếu không rút, tay lại có chút ngứa ngáy.
Vẫn luôn ảo tưởng có thể lấy được đồ tốt kinh thiên địa quỷ thần khiếp sợ gì đó.
Chu Diệp có đôi khi không khỏi suy nghĩ.
Bản thân cũng biết rõ đây là mộng tưởng hão huyền a.
Đcm.
Cái chuyện rút thưởng này, một cây cỏ có thể làm sao?
Tức giận.
"Rút thưởng."
Mười điểm tích lũy một lần, giá cả căn bản quá rẻ.
Nhưng mà phần thưởng có chút làm cho lòng người khó chịu.
"Hack ba ba, quan hệ hai ta chính thức tan vỡ."
Chu Diệp nhìn cái rìu trong nhà kho, suýt nữa thì chảy ra nước mắt bi thương.
Cái này quá kích thích cỏ rồi.
Nhưng mà Chu Diệp hắn không phục.
"Chu Diệp ta hôm nay muốn chứng đạo âu hoàng."
Chu Diệp ở trong nội tâm hạ quyết tâm tiếp tục rút.
Mấy trăm vạn điểm tích lũy, rút hơn mười vạn lần, chẳng lẽ còn không thể lấy được giải thưởng lớn hay sao?
Ở trong nội tâm của Chu Diệp cười lạnh, dường như đã nhìn thấy phần thưởng kinh khủng gì sắp xuất thế.
Nhưng mà, sự thật dù vẫn rất thân thiết nói cho hắn biết, đầy là chuyện không thể nào.
Liên tục hơn mười lần rút thưởng, làm cho nội tâm của Chu Diệp không còn chút hy vọng.
"Không rút nữa, con mẹ ngươi."
Chu Diệp trực tiếp đóng bảng lại, sau đó hờn dỗi nói.
Nếu có sinh linh dám kích thích Chu Diệp hắn như vậy, thì không cần phải nói, Chu Diệp hắn đã sớm vác rìu đi khô máu với đối phương rồi.
Nhưng mà hack ba ba là vô hình, chuyện này căn bản không thể làm được.
Rất khó.
"Ài, vẫn là do quá mức ưu tú, cho nên dễ dàng bị nhằm vào." Chu Diệp bắt đầu tự thôi miên mình.
Mặc kệ bản thân đến cùng có ưu tú hay không, đều cần học được tự thôi miên mình trước.
Chỉ khi tự thôi miên mình, tìm kiếm được tin tưởng, mới có được dũng khí để đối diện với mấy chuyện rối rắm này.
Chu Diệp rút rễ cây lên, sau đó di chuyển vào trong sân.
Hắn nhìn Lộc Tiểu Nguyên nằm trên mặt đất, không biết sống hay chết.
Chu Diệp chậm rãi tới gần.
Hắn nâng lên lá nhọn, chọc chọc khuôn mặt nhỏ nhắn của Lộc Tiểu Nguyên.
Không có phản ứng chút nào.
Chu Diệp dùng lá nhọn gãi gãi chóp mũi Lộc Tiểu Nguyên.
Đối phương không chỉ không thức tỉnh, thậm chí còn trở mình.
Chu Diệp đã nhận được đáp án, cẩu tặc Lộc Ma Vương đã thành công ngủ được sau khi xem sách.
Hắn cuốn lên cổ tịch, sau đó trở về tới linh điền.
Từ hôm nay trở đi Chu Diệp hắn muốn làm một học bá.
Lúc trước cẩu tặc Lộc Ma Vương từng mở miệng nói một câu.
Thanh Đế lão đại nói, nếu như có thể nhập môn trận pháp cơ sở, vậy đã coi như thiên tài.
Chu Diệp hắn hôm nay chính là muốn khiêu chiến trụ cột trận pháp.
...
Trên sách, là mấy con giun ngọ nguậy.
Chu Diệp muốn nỗ lực hiểu chúng.
Nhưng có một ít tri thức, hình như không phải dựa vào nỗ lực là có thể hiểu được.
Cái đồ vật này mang tới cho người ta một loại cảm giác.
Đó là nó muốn cho ngươi hiểu, vậy ngươi có thể hiểu, nó không muốn ngươi hiểu, vậy thì thật sự nó vô duyên với ngươi.
Chu Diệp đang cố gắng.
Hắn thử thuyết phục đối phương, làm cho mình hiểu được.
"Ngươi rút cuộc là cái thứ gì a."
Chu Diệp nói thầm, sau đó lật đến tờ thứ hai.
Khi thấy tờ thứ hai, hắn cảm thấy đầu như căng ra.
Nhìn không hiểu.
Những cái ký tự này, những đường cong này làm cho người ta vào lần đầu tiên nhìn thấy cũng cảm giác như bên trong ẩn chứa rất nhiều hàm ý ẩn tàng.
Cũng không thèm gợi ý hay chút thích chút nào, cái này có thể coi như sách trụ cột sao?
Chu Diệp vô cùng hoài nghi.
Nửa ngày sau, Chu Diệp đứng dậy, đi đi lại lại bốn phía.
Hắn cảm thấy đầu có chút chóng mặt, phảng phất như sắp ngã bệnh.
Rất kỳ quái.
Hắn bây giờ là Siêu Phàm cảnh, trong tình huống không trúng độc, không bị thương, làm sao có thể có loại cảm giác này.
"Nhất định là sách có vấn đề." Chu Diệp nghĩ như vậy.
Hắn đi đến trước mặt quyển sách, đột nhiên phát hiện có chút không đúng.
"Mả mẹ nó, khó trách không hiểu gì cả."
Chu Diệp lặng yên lật ngược sách lại, sau đó nằm sấp trong trang sách cẩn thận nhìn.
Chu Diệp hắn tuyệt đối sẽ không nói ra sự tình hôm nay, nhất định phải giữ bí mật này tới khi chết.
Nếu như nói ra ngoài, vậy thì thật sự mất mặt chết cỏ rồi.
Một khắc đồng hồ sau.
"Vừa rồi cầm ngược nên không hiểu ta có thể lý giải, đó là chuyện đương nhiên, nhưng bây giờ vì sao vẫn như cũ không hiểu gì?"
Chu Diệp bối rối.
Hắn có chút mờ mịt.
Từ khoảnh khắc này, hắn chính thức bắt đầu hoài nghi chỉ số thông minh của mình.
"Hack ba ba có hạng mục nạp tiền tăng chỉ số thông minh hay không?" Chu Diệp lấy hai lá cỏ vò vò đầu, có chút ưu thương thầm nói.
Giờ phút này, hắn đột nhiên muốn dùng mấy trăm vạn điểm tích lũy nạp vào tăng lên chỉ số thông minh.
Chỉ số thông minh chưa đủ dùng, cái loại cảm giác này thực sự quá khó chịu.
"Tiếp tục, Chu Diệp ta cũng không tin hôm nay không hiểu gì cả."
Chu Diệp muốn bức bách ra tiềm lực bản thân, vì vậy hắn bắt đầu thề độc.
"Chu Diệp ta lấy đạo tâm ra thề, khi nào học xong cơ sở trận pháp, thì mới tu luyện, nếu như vi phạm, vậy cả đời này ta sẽ không làm người."
Thề độc xong, Chu Diệp đầy vẻ quyết chí, bắt đầu đọc sách.
Nửa khắc đồng hồ sau.
"Ta đúng là không thể làm người rồi."
"Ài."
Chu Diệp thở dài.
Bản thân không đủ thông minh, chuyện này có đáng để người ta đau lòng không?
Bên vách núi.
Cây già vô cùng nhạy cảm, nó đã nghe được lời thề độc của Chu Diệp.
Cây già ở trong nội tâm cười lạnh.
Chỉ bằng vào Chu Diệp ngươi, còn muốn xem hiểu thư tịch cao thâm như vậy sao?
Tốt nhất là cứ thành thật một chút, mọi người cùng nhau hảo hảo tu luyện, cái gì mà phó chức nghiệp đừng có suy tính nữa.
...
Buổi chiều, ánh mặt trời vừa phải.
Sau những nỗ lực không ngừng nghỉ, Chu Diệp rốt cuộc đã hơi có chút xem hiểu.
Bất quá nói thật lòng, sách đúng là vô cùng khó hiểu.
Trong thoáng chốc có một loại lúc trước xem cao đếm được cảm thấy.
Vừa nhìn sơ qua, cảm thấy không có gì lớn, nhưng mà càng hiểu rõ, lại phát hiện bên trong có càng nhiều bí ẩn.
Lộc Tiểu Nguyên không biết đã tỉnh dậy từ khi nào.
Nàng ngồi xổm phía sau Chu Diệp, cùng nhau đọc sách.
Nàng lại ngửi thấy được mùi thơm, cũng không biết trong lòng đang nghĩ gì.
Chu Diệp rất ngạc nhiên, sau đó hỏi: "Lúc đó sách này cầm ngược mà ngươi cũng có thể xem hiểu sao?"
Cái vấn đề này làm cho Lộc Tiểu Nguyên có chút ngây người.
Sách đặt ngược sao?
Lộc Tiểu Nguyên kịp phản ứng, vội vàng nói: "Không có việc gì, ta dùng thần niệm xem đấy."
"Lợi hại." Chu Diệp nói một câu, sau đó nghiêm túc đọc sách.
Theo thời gian chuyển dời, Chu Diệp cảm giác mình có thể bắt đầu thử nghiệm thao tác thực tế.
Nói làm liền làm.
Chu Diệp chạy tới bên vách núi.
Hắn nâng lên lá cây, có năng lượng phát ra từ ngọn lá.
Cuốn lên mấy viên đá nhỏ bên vách núi lên, Chu Diệp bắt đầu rót năng lượng vào chúng.
"Tiểu sư đệ, đây là trận pháp mà sư huynh ta mới học được, ngươi thử một lần a." Chu Diệp nhìn về phía cây già.
Cây già có chút khủng hoảng.
Nó điên cuồng lay động tán cây.
Theo cái nhìn của Chu Diệp, đây hẳn là rất kích động, rất muốn nếm thử trận pháp mà Chu Diệp hắn vừa học được.
Thật sự là hảo sư đệ a.
Chu Diệp cũng có chút cảm động.
Đồng thời, hắn quyết định chờ mình học trận pháp thuần thục xong nhất định phải tạo một cái Tụ Linh Trận cho tiểu sư đệ dùng.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất