Chương 190: Xem thật kỹ một chút tiểu thảo tinh một mỗi ngày đều đang nghĩ cái gì (2)
"Bá!"
Hơn mười cục đá bay ra, sau đó rơi vào chung quanh cây già.
Năng lượng ẩn trong cục đá lập tức bạo phát, kết hợp với những quy tắc sắp xếp đặc thù mà có biến hóa kỳ lạ.
Mỗi một cục đá đều kích xạ ra một đạo ánh sáng không rõ ràng, vô số đường cong thẳng tắp kết nối tất cả cục đá lại.
Cuối cùng, một cái vòng tròn thật lớn xuất hiện, bao phủ tất cả đường cong cùng cục đá vào trong.
Cây già, đang ở chính giữa cái vòng tròn đó.
Sư huynh a, ta gọi ngươi sư huynh được không, ngươi bỏ qua cho ta đi, ta chỉ là một đứa trẻ mới ra đời linh trí không đến một tháng a.
Cây già muốn khóc.
Nó ý thức được chỗ xấu của việc không biết nói chuyện.
Động tác rất dễ dàng làm cho người ta hiểu lầm.
Hiển nhiên vị sư huynh này cũng đã hiểu lầm.
Hơn nữa còn là sai lầm rất sâu.
Trận pháp có hiệu lực.
Từ bên ngoài nhìn vào, không có bất kỳ khác thường nào.
Thế nhưng cây già ở trong nội tâm lại bị thương vô cùng.
Hoàn cảnh chung quanh đã biến thành sa mạc mênh mông bát ngát.
Chỉ còn một mình cây già nó lẻ loi trơ trọi đứng tại chỗ.
Nó cảm thụ được ánh mặt trời nóng bỏng, xa xa có bão cát cuồn cuộn đang nổi lên.
Trong lúc nhất thời, cây già cảm thấy có chút thiếu nước.
Nó phát hiện tình huống của mình rất không ổn.
Ngoại giới.
Chu Diệp phát hiện, lá của cây già có chút uể oải.
"Không đúng."
Chu Diệp vội vàng bạo phát sức mạnh, phá hủy trận pháp.
Cũng không thể thật sự để trận pháp gây tổn thương cho cây già, đây là tiểu sư đệ của mình a.
Triệt bỏ trận pháp xong, Chu Diệp chân thành xin lỗi: "Tiểu sư đệ, thực xin lỗi thực xin lỗi, cái này đều do sư huynh không cân nhắc tốt."
"Vốn muốn phân bố một cái huyễn thuật trận, làm cho sư đệ ngươi được thể nghiệm cảm giác được trái ôm phải ấp, nào biết một cái huyễn thuật trận còn có thể gây tổn thương tới ngươi..."
Cây già nghe vậy, chỉ cảm thấy tức giận.
Muốn sử dụng huyễn thuật trận khiến ta được thể nghiệm cảm giác trái ôm phải ấp?
Sư huynh ngươi có phải nghĩ quá nhiều rồi không?
Ta chỉ là một gốc cây, sao có thể trái ôm phải ấp.
Còn nữa, cho dù huyễn thuật trận có hiệu lực, thì ta cũng chỉ muốn ảo tưởng được giẩm sư huynh ngươi dưới chân thôi.
Lộc Tiểu Nguyên xuất hiện ở bên cạnh.
Nàng lấy tay vuốt cằm nhỏ, suy nghĩ nửa ngày rồi nói: "Tiểu thảo tinh ngươi tạo ra cái huyễn thuật trận này, tựa hồ có chút hiệu quả khác a."
"Hiệu quả gì?" Chu Diệp nghe Lộc Tiểu Nguyên nói vậy liền nổi lên hứng thú.
Lộc Tiểu Nguyên chậm rãi nói: "Dựa theo trên sách, huyễn thuật trận hẳn là chỉ có một cực đoan, là làm cho sinh linh lâm vào trận pháp tưởng tượng ra điều mà bản thân muốn nhất."
"Thế nhưng huyễn thuật trận của ngươi, lại đi theo con đường cực đoan khác làm cho tiểu sư đệ nghĩ tới tình cảnh kinh khủng nhất."
"Tiểu sư đệ khẳng định chưa từng gặp sa mạc, thế nhưng dưới sự trợ giúp của trận pháp, nó đã tưởng tượng ra được ..."
Nghe Lộc Tiểu Nguyên nói, Chu Diệp lập tức đã minh bạch.
"Sư tỷ, ý của ngươi là ta còn phải học tập thêm?" Chu Diệp hỏi.
"Ừ đúng rồi đó." Lộc Tiểu Nguyên gật đầu.
Chu Diệp cảm giác mình đúng là còn hơi kém.
Không đạt tới hiệu quả như dự đoán trong nội tâm.
Vì vậy, Chu Diệp hắn quyết định tăng cường học tập.
Dù sao cũng đã phát ra lời thề độc rồi.
Tuy rằng thực chất lời thề kia chẳng dùng làm cái rắm gì.
Nhưng mà vẫn nên biểu hiện tôn trọng lời thề đạo tâm của mình một chút.
Trong sân.
Chu Diệp xem sách.
Dần dần, có chút mê mẩn.
Bên vách núi.
Lộc Tiểu Nguyên vỗ vỗ thân của cây già, sau đó nghiêm mặt nói: "Tiểu sư đệ, vừa rồi hết thảy những gì mà tiểu thảo tinh làm với tiểu sư đệ ngươi, sư tỷ ta đều thấy được!"
Cây già không nhúc nhích.
Nó muốn hỏi: Đại sư tỷ ngươi muốn nói cái gì?
"Thù này, sư tỷ giúp ngươi báo!" Lộc Tiểu Nguyên siết chặt bàn tay nhỏ, ra vẻ ta sẽ ra mặt vì ngươi.
Cây già nghe vậy, trong nháy mắt liền cảm động đến mức thiếu chút nữa bứt rễ của mình ra khỏi mặt đất.
"Tiểu sư đệ ngươi yên tâm, ta nhất định phân bố một cái huyễn thuật trận hoàn hảo, hảo hảo quan sát một phen xem tiểu thảo tinh cả ngày đang suy nghĩ cái gì." Lộc Tiểu Nguyên vỗ bộ ngực cam đoan nói.
Cây già giật giật tán cây, phảng phất như rất đồng ý với cái suy nghĩ này.
Cẩu tặc Lộc Ma Vương cảm thấy mình đã nói ra lời này, vậy nhất định phải làm được, không thể để tiểu sư đệ thất vọng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng mang theo vẻ 'Ta muốn hảo hảo học tập'.
Chân ngắn di chuyển, bước chân kiên định.
Lộc Tiểu Nguyên đi tới giữa sân, một ý niệm bắn ra, sau đó bao phủ quyển sách.
Cảnh giới của nàng quá cao, muốn che giấu thì Chu Diệp không thể cảm giác được.
Lộc Tiểu Nguyên vừa nhìn, vừa ở trong đầu thôi diễn.
Nàng muốn bày trận, muốn bày một cái huyễn thuật trận hoàn mỹ, có thể làm cho tiểu thảo tinh thành công rơi vào trong đó.
"Tiểu thảo tinh là Siêu Phàm hậu kỳ, nói như thế nào cũng phải bày một cái ngũ giai trận pháp mới có thể vây khốn. . ." Lộc Tiểu Nguyên ở trong lòng trầm tư.
Siêu Phàm cảnh có thần hồn phi thường cường đại, có thể tuỳ tiện xem thấu hư ảo, cho nên trận pháp cấp thấp căn bản không có tác dụng với Siêu Phàm cảnh.
Cẩu tặc Lộc Ma Vương phân ra một ý niệm dò xét đồ vật trong túi trữ vật của mình.
Nửa ngày.
Trên khuôn mặt nhỏ của Lộc Tiểu Nguyên lộ ra nụ cười thần bí.
"Dùng vật liệu lục giai bày trận, chẳng lẽ còn không thể bố trí ra một cái trận pháp ngũ giai sao?"
Lộc Tiểu Nguyên rất có tự tin.
Nàng tin tưởng, chỉ cần vật liệu dùng tốt, không có trận pháp nào không bố trí được.
. . .
Chu Diệp nhìn quyển sách trận pháp, vô cùng nghiêm túc.
Hắn lâm vào một loại trạng thái chưa bao giờ trải qua, vô cùng thần kỳ.
Mỗi một lần lật giấy, tiếp xúc kiến thức mới, hắn liền cảm giác tri thức phảng phất như nước, mà Chu Diệp hắn chính là bọt biển, không ngừng hấp thu dòng nước kia.
Vô tận tri thức chứa lọt vào đầu óc.
Rất có một loại cảm giác con mẹ nó ta chính là học bá.
Chu Diệp cũng rất bội phục chính mình.
Thế mà có thể vẫy vùng bên trong hải dương tri thức.
Đây là trạng thái mà bao nhiêu sinh linh mơ tưởng nhưng không làm được a.
Quả nhiên, chỉ cần mình thông minh, thì cái gì cũng có thể giải quyết.
"Cái mê tung trận này đúng là có chút ý tứ." Chu Diệp bắt đầu tiến vào trạng thái say mê học tập.
Hắn tin tưởng, chỉ cần mình học trận pháp đủ nhiều, tích lũy kinh nghiệm đủ nhiều, tự nhiên có thể bố trí ra trận pháp cường đại.
Mặc dù không nhất định hoàn mỹ, nhưng có thể sử dụng là được.
Mà hắn lại phát hiện một vấn đề.
Hack ba ba tựa hồ không thể tăng lên những thứ liên quan tới phó chức nghiệp.
Hoặc là nói, mình hiện tại còn chưa đủ tri thức, đến cả đăng nhập bảng cũng chưa làm được.
Hơi tưởng tượng, Chu Diệp liền thấy động lực mười phần.
Hắn cảm giác cái suy đoán thứ hai của mình là chính xác.
Nghĩ tới chuyện luyện đan trước đây cũng thế, mình liền luyện thành một ít bán thành phẩm, mà chỉ là một loại đan dược.
Hiện tại bày trận cũng là như thế.
Mình tạm thời cũng sẽ chỉ bố trí một cái huyễn thuật trận.
Xem ra là phó chức nghiệp chưa đạt tới cấp bậc đăng nhập bảng.
Dù sao hai cái phó chức nghiệp này bao hàm quá nhiều đồ vật.
Chỉ một cái trận pháp nhập môn, đã kéo dài mấy chục trang, một trang hai mặt giấy là một cái trận pháp nhập môn, nếu tính như vậy, nhập môn đã cần học trên trăm cái trận pháp. . .
Kinh khủng như vậy.
"Bất quá học xong trận pháp, tựa hồ người học sẽ vô cùng lợi hại." Chu Diệp nói thầm một câu.
Suy nghĩ mà xem, vừa phất tay đã tạo thành trận pháp, địch nhân bị hãm sâu không thoát ra được.
Khi đó, con mẹ nó tài phú của địch nhân còn không phải tùy ý cho Chu Diệp hắn thu hoạch?
Đơn giản là quá dễ dàng.
Nhất định phải học được.