Chương 191: Lộc Tiểu Nguyên muốn sinh hoạt
Chu Diệp phi thường khắc khổ xem sách.
Lộc Tiểu Nguyên ngồi trên cửa, một tay ôm đầu gối, một tay chống trên gương mặt.
Nhìn bề ngoài, gia hỏa này là đang ngẩn người, thế nhưng biểu lộ trầm tư kia, thật có chút không giống.
Đó là một loại biểu lộ đang tự hỏi mình vấn đề rất lớn.
Một khắc đồng hồ sau.
Khi Chu Diệp còn đang đắm chìm trong hải dương tri thức, Lộc Tiểu Nguyên đã đứng lên.
Nàng giãn thân thể ra, sau đó sờ cằm nhỏ, ở trong đầu thì thôi diễn huyễn thuật trận.
Một cái huyễn thuật trận siêu cấp vô địch sắp được bố trí bởi Lộc Tiểu Nguyên nàng.
Đột nhiên, có cảm giác hào hùng như sắp chứng kiến lịch sử.
Phải biết rằng nhìn lại cả đời Lộc Tiểu Nguyên nàng, tới hiện giờ trừ ăn cơm đi ngủ ra, đây là lần thứ nhất có thể làm tốt chuyện khó như vậy.
Trước tiên không cần hoảng hốt.
Ổn định tâm tình lại đã.
Vì báo thù cho tiểu sư đệ, nhất định phải làm mọi chuyện cần thiết thật hoàn mỹ.
Lộc Tiểu Nguyên quyết định tự mình lấy thân thử trận trước, để cảm thụ hiệu quả, nếu như hiệu quả không tệ, vậy sẽ khai triển kế hoạch của mình.
Nàng chợt lách người, đi tới bên ngoài viện.
Nghĩ một chút, không thể tùy ý bại lộ, cho nên Lộc Tiểu Nguyên vung tay lên, mở ra một mảnh không gian hư vô.
Nàng trực tiếp đi vào không gian, lập tức biến mất tại Thanh Hư Sơn.
Trong một khu vực hoang vu.
Lộc Tiểu Nguyên ngồi xổm trên mặt đất, lấy ra khỏi cái bọc nhỏ một kỳ trân dị bảo.
Nàng bắt đầu bày trận.
"Hưu."
Từng kiện kỳ trân dị bảo bay ra, sau đó rơi vào mặt đất.
Trong chớp mắt, có một tia ánh sáng trận pháp xuất hiện, nối liền những kỳ trân dị bảo đó với nhau.
Khi vòng tròn lớn cuối cùng đã xuất hiện, Lộc Tiểu Nguyên biết rõ, trận pháp của mình đã thành công.
"Nhưng nếu ta tự mình bước vào nếm thử trận pháp ngũ giai này, thì lại có chút nguy hiểm a, phải làm cách nào đó để không bị ảnh hưởng mới được. . ." Lộc Tiểu Nguyên trong lúc nhất thời có chút mờ mịt.
Đến cùng thì phải làm sao để thử hiệu quả đây?
Nửa ngày sau.
Trí thông minh có hạn của cẩu tặc Lộc Ma Vương rốt cục hơi vận chuyển được chút.
"Có rồi! Phong ấn thần hồn một khắc đồng hồ là được rồi!" Lộc Tiểu Nguyên vỗ tay bốp một cái, lộ ra vẻ mỉm cười, trên khuôn mặt nhỏ nhắn viết đầy mấy chữ'Ta thật cơ trí' .
Nói làm liền làm.
Lộc Tiểu Nguyên bắt đầu thi pháp, sau đó thành công phong ấn thần hồn của mình.
Nàng bây giờ, rất khó phân ra ý niệm nữa.
Mặc dù phong ấn tiện tay liền có thể cởi ra, nhưng Lộc Tiểu Nguyên quyết định thử trận pháp, cho nên căn bản cũng không nghĩ tới sự tình mở ra phong ấn.
Lộc Tiểu Nguyên di chuyển chân ngắn, sau đó đi vào trong trận pháp.
Vừa mới đi vào, thân thể lập tức cứng đờ.
Ở trung ương Mộc giới, Thụ gia gia cảm ứng được Lộc Tiểu Nguyên mở ra không gian, lập tức có chút hiếu kì, cho nên phân ra một ý niệm dò xét.
"Nha đầu ngốc này làm gì vậy?" Thụ gia gia không quá minh bạch.
Hắn quyết định xem tiếp.
. . .
Thanh Hư Sơn.
Lúc này là buổi sáng.
Mặt trời treo trên cao, chiếu rọi đại địa, sưởi ấm vạn vật thế gian.
Gió nhẹ thổi qua, bởi vì gió mùa, nên xen lẫn từng tia hàn ý.
Bên trong tiểu viện, Thanh Đế đại lão ngồi trên ghế xem sách, trên mặt nở nụ cười ấm áp.
"U!"
Một con hươu trắng không biết vừa chui ra từ địa phương quỷ quái nào, bộ dáng rất hưng phấn.
"Tiểu Lộc trở về rồi?" Thanh Đế đại lão nghiêng đầu, nhìn về phía hươu trắng, sâu trong nhãn thần mang theo vẻ cưng chiều.
"U!"
Hươu trắng nhìn về phía Thanh Đế đại lão kêu một tiếng, phảng phất như đáp lại hắn.
"Đi thôi, linh dược trong linh điền đã thành thục rồi, chỉ chờ đợi ngươi trở về thôi." Thanh Đế đại lão nói.
Hươu trắng nghe vậy, hai mắt tỏa ánh sáng.
Sau đó, nó nhún nhảy một cái chạy về phía vườn linh dược.
Trong vườn linh dược, từng cây linh dược tản ra mùi thơm mê người, chân thân tản mát ra từng luồng ánh sáng, ở trong mắt hươu trắng thoạt nhìn vô cùng ngon miệng.
"Tạch tạch tạch. . ."
Hươu trắng không chút do dự, trực tiếp ngoạm lấy ăn vào.
"Ăn từ từ, chớ mắc nghẹn." Thanh Đế đại lão không biết xuất hiện ở bên cạnh hươu trắng từ bao giờ, nhẹ nhàng vuốt ve đầu hươu trắng, sau đó vừa cười vừa nói.
Nụ cười kia, dị thường hiền lành.
Phảng phất như một người phụ thân yêu mến khuê nữ nhà mình.
Hươu trắng ừm một tiếng, sau đó tiếp tục gây tai vạ cho linh dược.
Không bao lâu, linh dược đã bị ăn sạch sẽ.
Hươu trắng vẫn chưa thỏa mãn, ngẩng đầu tỏ vẻ đáng thương nhìn Thanh Đế lão đại.
"Thật là một tiểu gia hỏa tham lam." Thanh Đế lão đại lập tức cười một tiếng.
Hắn vung tay lên, lực lượng cuồn cuộn bao phủ vườn linh dược.
Lập tức, tất cả linh dược khôi phục như lúc ban đầu.
Đồng thời, những linh dược này so với lúc trước nhìn qua càng thêm mỹ vị.
Trong đầu hươu trắng chỉ còn nghĩ tới chuyện ăn.
Không bao lâu sau, những linh dược này, lại bị nó ăn sạch sẽ.
Thanh Đế đại lão bất đắc dĩ cười cười, sau đó hai tay kết ấn, bắt đầu thi pháp.
Dưới sự thôi động của pháp thuật cường đại, tất cả linh dược trong linh điền biến mất không còn một mảnh, bị số lượng lớn linh dược Thiên cấp thay thế.
Từng cây linh dược Thiên cấp phát tán ra vầng sáng, hội tụ cùng nhau, tạo thành một đám mây năm màu trên không trung.
Giờ phút này, tiểu viện giống như biến thành tiên cảnh.
Hươu trắng chậm rãi tới gần, phảng phất là không nghĩ tới, hơi kinh ngạc nhìn Thanh Đế lão đại.
Thanh Đế lão đại nói: "Từ từ ăn, không đủ thì vẫn còn."
Hươu trắng nghe vậy, hung hăng gật đầu.
Nó chậm rãi cắn một đóa hoa, sau đó thưởng thức.
A, trời ạ.
Đây là mỹ vị cỡ nào a, làm hươu trắng phảng phất như đang ở trong hải dương vui vẻ.
Cuộc sống này, thực sự quá mức mỹ hảo.
Theo thời gian chuyển dời, hươu trắng càng không ngừng gây tai vạ cho đám linh dược Thiên cấp, càng ngày càng cao hứng.
Đến khi một gốc Thiên cấp cuối cùng đã bị ăn xong, hươu trắng ợ một cái, sau đó nhìn Thanh Đế lão đại chuẩn bị thi pháp.
Hươu trắng lắc đầu với Thanh Đế lão đại, phảng phất như đang bày tỏ: Đủ rồi đủ rồi, ăn no rồi.
Thanh Đế lão đại khẽ gật đầu, chắp tay đứng ở một bên.
Hươu trắng dạo bước giữa sân, đi tới linh điền.
Chóp mũi hơi động một chút, ngửi thấy một mùi thơm ngát.
Hươu trắng cúi đầu, sau đó thấy được Chu Diệp.
Khi nó cúi đầu nhìn xuống, Chu Diệp lập tức tự chặt hai mảnh lá cây.
Hươu trắng lấy thế sét đánh không kịp bưng tai trực tiếp đón lấy hai mảnh lá cây, sau đó nhai kỹ nuốt chậm.
Sảng khoái.
Sảng khoái đến mức không cách nào dùng ngôn ngữ hình dung.
Hươu trắng cảm giác cuộc sống của mình quá mức mỹ hảo.
Thậm chí có chút cảm giác hư ảo.
Hươu trắng cúi đầu.
Sư đệ ra sức như thế, mình cũng phải cấp lực mới được.
Lúc này, sừng hươu nổi lên vầng sáng, thần quang bảy màu phun ra ngoài, chui vào cơ thể Chu Diệp.
Trong chớp mắt, tu vi Chu Diệp liền từ Siêu Phàm cảnh hậu kỳ biến thành Đế Cảnh.
Một khắc này.
Mùi thơm ngát tứ tán mà ra, đầy khắp núi đồi.
Chu Diệp cảm kích, lúc này tự cắt xuống hai mảnh lá cây.
Hươu trắng nhìn Chu Diệp, trong ánh mắt phảng phất như biểu thị: Sư đệ ngươi quá hiểu chuyện.
Hươu trắng vừa mới ăn hai mảnh lá kia, liền mở to hai mắt.
Hương vị kia, quá mức mỹ diệu, làm hươu trắng lại một lần nữa vẫy vùng trong đại dương sung sướng.
Rất dễ chịu, làm tâm linh nó lâng lâng như trên mây.
Thế nhưng loại cảm giác này cũng không tiếp tục được bao lâu.
Hươu trắng phát hiện vấn đề.
Không gian chung quanh bắt đầu vỡ vụn thành từng mảnh, dần dần hóa làm vô số chấm sáng, sau đó biến mất không thấy gì nữa.
Lộc Tiểu Nguyên đứng tại chỗ, có chút sững sờ.
"Tích đáp."
Nửa ngày sau, nước bọt nhỏ xuống không gian yên tĩnh, thanh âm kia làm Lộc Tiểu Nguyên bừng tỉnh.
Nàng vội vàng lau đi nước bọt nơi khóe miệng, sau đó cẩn thận nghiêm túc nhìn chung quanh một lần, phát hiện không có ai mới thở phào nhẹ nhõm.
Trung ương Mộc giới.
Thụ gia gia có chút trợn tròn mắt.
"Sinh hoạt mà nha đầu ngốc này muốn nhất chính là như vậy?"