Cỏ Dại Cũng Có Hệ Thống Hack

Chương 192: Cái này tình huống ngươi không nghĩ tới sao? (1)

Chương 192: Cái này tình huống ngươi không nghĩ tới sao? (1)


Thụ gia gia thật không nghĩ đến.
Nha đầu ngốc Lộc Tiểu Nguyên này lại muốn sinh hoạt kiểu này.
Thụ gia gia lâm vào trầm tư.
Hắn đang tự hỏi, rút cuộc là cái gì làm cho nha đầu ngốc Lộc Tiểu Nguyên này tập trung tinh thần muốn đơn thuần làm một thùng cơm ăn xong chờ chết?
. . .
"A, nghĩ lại đã rất lâu không được nếm thử hương vị tiểu thảo tinh, cũng không biết đã trở nên ngon lành chưa, hay vẫn còn như trước. . ." Lộc Tiểu Nguyên vò đầu.
"Ồ, không đúng!"
Lộc Tiểu Nguyên cảm thấy tư tưởng của mình không được bình thường.
Bản thân là sư tỷ, làm sao lại nghĩ đến chuyện ăn sư đệ được!
Như vậy quá không tốt rồi.
Vì vậy, cẩu tặc Lộc Ma Vương tạm thời bỏ đi cái ý nghĩ này.
Nàng hiện đang chuẩn bị báo thù cho tiểu sư đệ trước.
Lộc Tiểu Nguyên vung tay lên, lấy ra tất cả kỳ trân dị bảo, sau đó đánh nát không gian, trở về đến bên vách núi.
Lộc Tiểu Nguyên đứng ở bên cạnh cây già.
Cây già nhìn Lộc Tiểu Nguyên, đối vị đại sư tỷ này, coi như hiểu thấu được không ít.
Bỗng nhiên xuất hiện, đều là chuyện bình thường, không cần kinh ngạc.
Lộc Tiểu Nguyên vỗ vỗ thân của cây già, sau đó trên khuôn mặt nhỏ hiện lên một loại biểu tình 'Ngươi yên tâm đi'.
"Đợi lát nữa ngươi hảo hảo phối hợp sư tỷ một chút, chúng ta trực tiếp dẫn tiểu thảo tinh tới đây, cùng nhau nhìn lén suy nghĩ trong nội tâm của hắn!" Lộc Tiểu Nguyên thấp giọng nói.
Cây già nghe vậy, tâm tình kích động.
Có thể bẫy sư huynh cỏ tinh một vố, con mẹ nó chuyện này đáng cao hứng cỡ nào a.
Cây già hào hứng bừng bừng, chuẩn bị xem cuộc vui.
Nó hôm nay rất muốn nhìn một chút, xem sư huynh cỏ tinh sẽ xấu mặt như thế nào.
Trong sân.
Chu Diệp xem hết quyển sách trụ cột trận pháp.
Một khắc này, Chu Diệp hắn đột nhiên có một loại biểu tình mình có thể quân lâm khảo trường, khí phách hiên ngang, khinh thường hết thảy.
Hừ ╭ ( ╯ ^ ╰ ) ╮ .
Chu Diệp ta chỉ cần chăm chỉ, thì không có chuyện gì không làm được.
Học tập, chuyện này đối với Chu Diệp ta mà nói, quả thực là quá dễ dàng.
Chu Diệp cho phép nội tâm mình càn rỡ trong chốc lát, sau đó bắt đầu quan sát bảng trước mặt.
Bảng trước mặt, mới xuất hiện một hạng mục mới.
【 Chức nghiệp 】 : Linh Trận Sư (chưa nhập môn, +).
【 Điểm tích lũy vạn năng 】 : 647W.
Chu Diệp nhìn vào hạng mục chức nghiệp, nội tâm bắt đầu chậm rãi nở nụ cười.
Từ khẽ mỉm cười dần thành cười điên dại, quỷ mới biết đến cùng đã xảy ra chuyển biến gì.
"Từ hôm nay trở đi, Chu Diệp ta sẽ phải làm một cỏ tinh toàn năng rồi."
"Tăng lên."
Điểm tích lũy tiêu hao năm trăm vạn.
Hạng mục chức nghiệp đã có biến hóa.
【 Chức nghiệp 】 : Linh Trận Sư (nhất giai)
【 Ghi chú 1 】 : Hễ là nhất giai trận pháp, đều có thể khống chế.
【 Ghi chú 2 】 : Hễ là thuộc về nhất giai trận pháp, vô luận phẩm giai chân thật như thế nào, ngươi đều có thể phát hiện.
Hai chức năng này, đều rất hoàn mỹ.
Ở trong đầu Chu Diệp lúc này tràn đầy trận pháp.
Mỗi một trận pháp cấu tạo thế nào, nên ứng đối như thế nào đều rất đầy đủ, cùng với nguyên nhân trận pháp này có thể sinh ra hiệu quả. . . Toàn bộ đều xuất hiện chỉnh tề trong đầu Chu Diệp.
Đây là lần đầu Chu Diệp cảm giác được chỗ tốt của việc có được số lượng tri thức khổng lồ.
Đó là một loại cảm các ngươi chẳng biết gì cả, nhưng ta lại nắm giữ hết thảy.
Khinh thường hết thảy.
Sân nhỏ bên ngoài.
Cẩu tặc Lộc Ma Vương bắt đầu bày trận.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nở một nụ cười rất tươi.
Nàng rất có tự tin với thực lực bày trận của mình.
Dù sao mình cũng đã đích thân thể nghiệm rồi, uy lực đó thật sự không hề tầm thường, thường nhân một khi tiến vào, vậy liền mơ mơ màng màng bị trận pháp ảnh hưởng, không thoát ra được.
Đây là lần đầu tiên Lộc Tiểu Nguyên cảm thấy vậy mà có thể học được đồ vật lợi hại như vậy từ thư tịch mà lại không phải tâm pháp, pháp thuật.
"Nơi đây một viên."
"Nơi đây cũng để một viên. . ."
Lộc Tiểu Nguyên phân bố bày trận.
Nàng cẩn thận từng li từng tí, cố gắng đạt tới hoàn mỹ.
Nói thật, nàng thật sự có chút muốn biết mỗi ngày tiểu thảo tinh mơ ước cuộc sống như thế nào.
Không đầy một lát, ngũ giai huyễn thuật trận đã bố trí xong xuôi.
Nhìn tia sáng pháp tuyến liên kết các viên đá hơi lóe lên, Lộc Tiểu Nguyên thò tay vẩy một phát, những tia pháp tuyến liền biến mất không thấy gì nữa.
Đồng thời, kỳ trân dị bảo trên mặt đất đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Thế nhưng điều kì lạ là, trận pháp vẫn tồn tại như cũ.
"Tiểu sư đệ, hiện giờ cần ngươi phối hợp một chút." Lộc Tiểu Nguyên thấp giọng nói với cây già.
Cây già bỗng nhúc nhích tán cây, vô cùng cam tâm tình nguyện.
"Ngươi run lên nhiều vào, sẽ làm tiểu thảo tinh cảm thấy ngươi ngã bệnh, cảm giác không thoải mái." Lộc Tiểu Nguyên cùng cây già bàn luận mưu đồ.
Tuy rằng đều là Lộc Tiểu Nguyê nói chuyện, và cây già lắng nghe, nhưng mà cây già cảm thấy cái biện pháp này của Lộc Tiểu Nguyên rất đáng tin cậy.
Trong lúc vô hình, cây già đã bắt đầu sinh ra lòng tín nhiệm Lộc Tiểu Nguyên.
Thấy cây già đã chuẩn bị xong, Lộc Tiểu Nguyên lấy tay bóp cuống họng nhìn về phía trong sân hô to: "Tiểu thảo tinh, xảy ra chuyện không may rồi!"
Trong sân.
Sự hưng phấn của Chu Diệp bị cắt đứt.
Hắn hơi sửng sốt một chút, xảy ra chuyện không may?
Đang yên đang lành có thể xảy ra chuyện gì?
Trong nháy mắt, thanh âm của Lộc Tiểu Nguyên truyền đến: "Tiểu sư đệ ngã bệnh!"
Vừa nghe như thế, Chu Diệp lập tức sốt ruột.
Đây chính là tiểu sư đệ của mình a, sao có thể để hắn bị bệnh được.
Lúc này, Chu Diệp bạo phát sức mạnh, dựng thẳng người lên, trực tiếp bay tới bên cạnh cây già.
Hào quang chờ mong trong mắt Lộc Tiểu Nguyên dần dần biến mất.
Tiểu thảo tinh vậy mà hoàn mỹ tránh được phạm vi trận pháp bao phủ. . .
Oa!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lộc Tiểu Nguyên tràn ngập vẻ'Tao thấy mà tao tức á' .
"Tiểu sư đệ, ngươi làm sao vậy?" Chu Diệp nhìn cây già.
Cây già điên cuồng lay động tán cây của mình.
Run run trong chốc lát, cây già cảm thấy mệt mỏi.
Dù sao với tư cách là một thân cây, muốn tự run tán cây là chuyện căn bản không có khả năng.
Nếu không phải mình ra đời linh trí, đã có có chút ít tu vi, nếu không muốn run tán cây không thể nghi ngờ là đang nằm mơ.
Nên mới không run được bao lâu, cây già đã cảm giác một cỗ cảm giác mỏi mệt kéo tới.
Có chút không kiên trì nổi nữa.
"Tiểu sư đệ, vô duyên vô cớ sao ngươi lại ngã bệnh rồi?" Chu Diệp lúc này thể hiện ra yêu mến của bản thân đối với tiểu sư đệ.
Trong giọng nói tràn ngập vẻ ôn nhu.
"Sư tỷ, đây là chuyện gì xảy ra?" Chu Diệp chỉ vào cây già đang dùng sức run tán cây, sau đó nhìn về phía Lộc Tiểu Nguyên.
Lộc Tiểu Nguyên làm ra một bộ dáng mờ mịt, nàng lắc đầu.
"Ta không biết a."
Cây già ở trong nội tâm điên cuồng chửi rủa.
Sư huynh cỏ tinh, ta van ngươi, ngươi tranh thủ thời gian tiến vào trận pháp đi, ta thật sự đã mệt mỏi lắm rồi.
Lộc Tiểu Nguyên nhìn ra tình huống của cây già từ tần suất run tán cây đang giảm xuống.
Nàng nhìn về phía cây già, trong ánh mắt mang theo vẻ cổ vũ, phảng phất như đang nói: Tiểu sư đệ ngươi kiên trì thêm một chút.
Cây già muốn khóc.
Muốn quan sát sư huynh cỏ tinh xấu mặt một lần khó như vậy sao?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất