Chương 209: Chỉ sợ ít nhất phải năm ngàn năm
Chuyện tu luyện này.
Không nên quá ép mình.
Kỳ thật nguyên nhân căn bản nhất là bởi vì điều khiển pháp tắc rất mệt mỏi.
Vì vậy hai ngày nay hắn cũng chỉ tu luyện ban đêm, ban ngày thì nghỉ ngơi.
Lại nói chuyện cùng cây già trong chốc lát.
Lộc Tiểu Nguyên tỉnh dậy.
Gia hỏa này đi tới bên cạnh Chu Diệp, nhìn chằm chằm Chu Diệp.
Ánh mắt này, làm cho Chu Diệp có chút không thoải mái, cảm giác đối phương hình như không có hảo ý.
"Sư tỷ, muốn làm gì thì ngươi nói thẳng đi." Chu Diệp thành khẩn nói.
Tấn chức Thiên cấp xong, mùi thơm trên thân trở nên hơi nhạt đi một tí, tuy nhiên lại càng thêm làm cho Lộc Tiểu Nguyên mê luyến.
Con mẹ nó chuyện như vậy Chu Diệp cũng không biết tìm ai nói lí lẽ bây giờ.
Điều này làm cho hắn rất khó chịu.
Chẳng lẽ lại phải trở về cuộc sống làm hương liệu như trước sao?
"A, chỉ là ta tốn rất nhiều thời gian mà không tìm hiểu được gì về pháp tắc, vì vậy mới tìm ngươi để hỏi một câu, Sinh Mệnh Pháp Tắc chơi có vui không a?" Lộc Tiểu Nguyên xoa xoa bàn tay nhỏ bé, sau đó xách Chu Diệp lên.
Cây già ở trong nội tâm cười thầm.
Hừ.
Sư huynh cỏ tinh a.
Ngươi cũng chỉ có thể khi dễ cây già ta thôi.
Khi đối mặt với đại sư tỷ, ngươi quả nhiên cũng chỉ là một tiểu đệ đệ a.
Giờ khắc này, nội tâm cây già lập tức thấy thăng bằng.
Bất quá hồi tưởng lại.
Sư huynh cỏ tinh đối xử với mình thật sự rất tốt.
Không ngờ thấy hắn bị khi dễ mình còn thấy hơi hả hê, như vậy chẳng phải là thật có lỗi với '1' điểm tín nhiệm giữa mình và sư huynh cỏ tinh không?
Ừm...
Không biết.
Dù sao sư huynh cỏ tinh cũng không biết mình đang suy nghĩ gì.
"Chơi vui?" Chu Diệp bối rối.
Nói cái gì vậy, cẩu tặc Lộc thổ phỉ ngươi muốn tìm hiểu pháp tắc chỉ là bởi vì pháp tắc chơi vui hay sao?
Ông trời ơi.
Ngươi có suy nghĩ cho cảm thụ của pháp tắc không a.
Chu Diệp hơi hơi trầm ngâm, chậm rãi nói: "Sư tỷ a, cái đồ chơi Sinh Mệnh Pháp Tắc này, không có gì để chơi đùa cả."
"Thật sự chỉ có thể phụ trợ, khi người khác bị thương, liền sử dụng trị liệu một chút."
Nghe được lời nói của Chu Diệp, Lộc Tiểu Nguyên lập tức mất đi hứng thú với Sinh Mệnh Pháp Tắc.
Lộc Tiểu Nguyên nàng dù thế nào cũng phải là chủ lực chiến đấu chứ.
Vị trí phụ trợ cứ để cho tiểu thảo tinh là được rồi!
"Ta muốn tìm hiểu pháp tắc giết chóc!" Lộc Tiểu Nguyên nói .
"Đừng a!" Chu Diệp rất sợ.
Không lĩnh ngộ pháp tắc cẩu tặc Lộc thổ phỉ đã hung tàn như vậy rồi.
Nếu lĩnh ngộ pháp tắc, vậy Mộc giới sẽ vĩnh viễn không được an bình a.
Giờ phút này, ở trong nội tâm của Chu Diệp lập tức có một loại cảm giác như bản thân đang gánh vác một nhiệm vụ 'Làm cho Mộc giới trọn đời an bình'.
"Sư tỷ, ngươi suy nghĩ một chút về loại pháp tắc khác đi, pháp tắc nhiều như vậy, khẳng định có rất nhiều pháp tắc có ý tứ đúng không?" Chu Diệp khuyên giải.
Trong sân.
Thanh Đế lão đại nghe được lời nói của Lộc Tiểu Nguyên, cảm thấy tim mình đập nhanh hơn một nhịp.
"Ừ." Lộc Tiểu Nguyên trầm tư thật lâu.
Nàng cảm thấy tiểu thảo tinh nói chuyện quá có đạo lý.
"Ta muốn bế quan! Ta muốn trong vòng ba nghìn năm lĩnh ngộ được pháp tắc!" Lộc Tiểu Nguyên kiên định nói.
Sau đó, nàng đi vào trong phòng.
Chu Diệp nhìn theo bóng lưng của nàng.
"Ba nghìn năm?"
Chu Diệp tính toán một chút.
Khi bản thân còn chưa lĩnh ngộ Sinh Mệnh Pháp Tắc, thật ra đã dùng mấy lần.
Nhớ ngày đó, cũng mới chỉ là tứ giai Thiên Kiếp.
Đó là lần đầu tiên cảm nhận được Sinh Mệnh Pháp Tắc, thế nhưng hắn không để ý.
Hồi tưởng lại, Chu Diệp hắn tựa hồ thật sự chưa lĩnh ngộ qua đồ vật này.
Đều là Sinh Mệnh Pháp Tắc tự tiến đến bám vào lá cỏ của mình a.
Sinh Mệnh Pháp Tắc:. . .
"Chẳng lẽ, mị lực trên người Chu Diệp ta lại lớn như vậy sao?" Chu Diệp bắt đầu trầm tư.
"Từ lần thứ nhất cảm nhận được lực lượng pháp tắc, đến bây giờ sơ bộ khống chế pháp tắc, tổng thời gian tựa hồ cũng chỉ là mấy tháng a..."
Ông trời ơi.
Thử nghĩ mà xem, hóa ra Chu Diệp ta lại có thiên phú bậc này.
Cây già ở bên cạnh nghe vậy, cũng thấy xấu hổ thay cho Chu Diệp.
Bây giờ sinh linh nào cũng tu luyện da mặt đến cảnh giới như thế hay sao?
Đồng thời, cây già cảm thấy chênh lệch giữa đại sư tỷ cùng sư huynh cỏ tinh tựa hồ có chút lớn.
Đại sư tỷ muốn bế quan ba nghìn năm để lĩnh ngộ pháp tắc.
Mà sư huynh cỏ tinh nói rằng hắn chỉ dùng mấy tháng?
Mả mẹ nó, quá kinh khủng rồi.
Cây già ở trong nội tâm đã rất chịu phục.
Đồng thời, ở trong lòng còn có chút không kiên định.
Sư huynh cỏ tinh mạnh như vậy, bản thân có thể vượt qua hắn hay sao?
Tựa hồ rất không có khả năng a.
Đợi lát.
Ý chí cần phải kiên định, không thể bởi vì đối phương quá mức ưu tú mà lòng mình hốt hoảng.
Nếu đã đặt ra mục tiêu, vậy khẳng định phải làm được.
"Tiểu sư đệ, ngươi xem, sư tỷ dù là tồn tại cấp bậc cao như vậy, cũng vô cùng nỗ lực, chúng ta cũng không thể lười biếng, cần học tập sư tỷ mới được a."
Cây già cảm thấy có đạo lý, vì vậy lắc lư tán cây một cái, coi như là đồng ý với câu nói này.
Chu Diệp trở về sân nhỏ, sau đó cuốn lấy một số lượng lớn đất linh điền đi tới chỗ cây già.
Hắn thả linh thổ xuống mặt đất, sau đó tự chôn mình vào.
Hắn nằm ở trong linh thổ, chỉ lộ ra nửa thân trên.
"Tiểu sư đệ, không nói nữa, chúng ta tu luyện nào."
Nói xong, Chu Diệp cứ giữ nguyên tư thế, bắt đầu tu luyện.
Đối với hắn hiện tại mà nói, tư thế tu luyện căn bản không trọng yếu.
Hắn thậm chí có thể đứng lên tu luyện, còn có thể nằm.
Chỉ có chuyện ngươi không nghĩ tới, không có chuyện Chu Diệp hắn không làm được.
Cây già nhìn lướt qua sư huynh cỏ tinh bên cạnh, ở trong nội tâm than thở.
Cây già ta cũng muốn trở nên mạnh mẽ!
Chỉ khi trở nên mạnh mẽ, cây già ta mới có thể tùy ý lựa chọn tư thế tu luyện.
Đến lúc đó, cây già ta cũng muốn sử dụng một chiêu chồng cây chuối để tu luyện!
Khi đắm chìm vào tu luyện, thời gian trôi qua rất nhanh.
Ít nhất là Chu Diệp cảm thấy như vậy.
Cây già đang tu luyện lại đột nhiên có một chút ý tưởng.
Sư huynh cỏ tinh mang tới cho mình hơi ít linh thổ a.
Mà bây giờ sư huynh cỏ tinh lại vận chuyển cho bản thân nhiều linh thổ đến mức quá phận.
Cây già đột nhiên vươn ra mấy cái rễ, phóng ra từ lòng đất, cắm vào linh thổ chỗ Chu Diệp.
Hừ hừ.
Như vậy, tốc độ tu luyện của cây già ta sẽ được đề cao một bậc!
Cây già cảm giác mình quá cơ trí rồi.
Thế nhưng khi nó bắt đầu hấp thu, lập tức cảm thấy hít thở không thông.
Tất cả linh khí, đều bị sư huynh cỏ tinh hút đi rồi.
Căn bản không có nửa phần cơ hội.
Con mẹ nó chứ.
Lực hút này mạnh mẽ cỡ nào a!
Cây già sâu sắc ý thức được chênh lệch giữa mình và sư huynh cỏ tinh.
Nó quyết định phải quyết chí tự cường.
Giống như đại sư tỷ, bế quan ba nghìn năm.
Con mẹ nó!
Buổi tối.
Chu Diệp đã hấp thu xong linh khí trong linh thổ.
Linh thổ giờ đã biến thành thổ nhưỡng bình thường.
Hắn quẫy người một cái, muốn ra khỏi linh thổ, sau đó đi đổi sang một đống linh thổ khác.
Nhưng vừa mới nhúc nhích, liền cảm thấy phía dưới có cái gì dính ở sau lưng mình.
Cẩn thận cảm thụ, hóa ra là rễ cây.
Con mẹ nó chứ.
Chu Diệp phát hiện việc này không đơn giản.
Tiểu sư đệ muốn đánh lén mình hay sao?
Chu Diệp ở tại chỗ trầm tư thật lâu.
Suy nghĩ một chút, Chu Diệp đã đoán được chân tướng.
Hắn vung lên lá cỏ, cuốn lên thổ nhưỡng về tới linh điền.
Hắn bắt đầu phán đoán khoảng cách.
"Linh điền và tiểu sư đệ đại khái cách nhau bảy tám trượng, tiểu sư đệ hôm nay đã có tu vi, rễ cây nhất định có thể kéo dài ra được chừng này, dứt khoát để cho tiểu sư đệ cắm rễ cây vào linh điền là được rồi." Chu Diệp thầm nói.
"Khó mà làm được a."
Nghe thanh âm này, Chu Diệp lập tức ngẩng đầu.
Là Lộc Tiểu Nguyên.
"Sư tỷ, không phải ngươi bế quan ba nghìn năm để tìm hiểu pháp tắc sao?" Chu Diệp có chút nghi hoặc.
"A, đột nhiên cảm thấy có chút đói bụng, vì vậy đi ra ăn chút đồ vật." Lộc Tiểu Nguyên vò đầu, ra vẻ đương nhiên nói.
Lộc Tiểu Nguyên nàng mặc dù nói bế quan, thế nhưng nàng hiện tại đói bụng, vì vậy trước tiên tạm dừng, ăn no rồi nói sau.
Chu Diệp nghe vậy, ở trong nội tâm thở dài.
Sư tỷ a, dựa theo tác phong này của ngươi, nếu muốn tìm hiểu pháp tắc xưng đế, chỉ sợ ít nhất phải dùng năm nghìn năm a.