Cỏ Dại Cũng Có Hệ Thống Hack

Chương 210: Trời mưa (1)

Chương 210: Trời mưa (1)


"Đúng rồi sư tỷ, mới vừa rồi vì sao ngươi lại nói như vậy?" Chu Diệp có chút không rõ.
Chẳng lẽ để tiểu sư đệ cắm rễ xuống linh điền tu luyện, nhanh chóng tăng lên tu vi là chuyện không tốt?
"Ngươi cho rằng ai cũng là ngươi sao?"
"Ngươi mỗi ngày ở bên trong linh điền tu luyện thì không có việc gì, căn cơ vững chắc, thế nhưng tiểu sư đệ có thể hay không thì không nhất định nha."
"Sở dĩ để cho ngươi mang linh thổ đến cho tiểu sư đệ sử dụng không bị ngăn cản, cũng là bởi vì muốn quan sát một phen xem tiểu sư đệ có khi nào bởi vì tu vi tăng lên quá nhanh mà căn cơ bất ổn không." Lộc Tiểu Nguyên giải thích.
"Hình như không có vấn đề gì a." Chu Diệp nhìn lướt qua cây già, sau đó nói.
Lộc Tiểu Nguyên vuốt cằm nhỏ, bắt đầu suy nghĩ.
Thật lâu sau.
"Để đảm bảo một chút, vẫn nên mang linh thổ tới cho nó, bất quá một lần không được mang nhiều, chờ sau khi tiểu sư đệ trở thành Huyền Đan cảnh, vậy không sao nữa." Lộc Tiểu Nguyên vừa cười vừa nói.
Nói xong, hình như đột nhiên nhớ tới cái gì, nàng dặn dò: "Ngươi cần phải nhớ kỹ dặn dò tiểu sư đệ, bảo nó đừng có quá mức gấp gáp mà đột phá, áp súc tu vi là chuyện tốt."
Chu Diệp đã hiểu.
Cây già không thể so với mình.
Bởi vì mình có hack ba ba, mà cây già không có.
Bản thân vừa đột phá liền bước vào cảnh giới đỉnh phong, mà cây già không được.
"Sư tỷ ta đã biết." Chu Diệp lên tiếng.
"Ừm tốt." Lộc Tiểu Nguyên gật đầu, sau đó cười nói: "Ta đi ăn một chút đã, ăn xong rồi ta còn phải bế quan a!"
Nói xong, Lộc Tiểu Nguyên chậm rãi đi về phía vườn Linh dược.
Tiến vào vườn Linh dược, cẩu tặc Lộc thổ phỉ hoan hô vui vẻ, trực tiếp bắt đầu thu hoạch.
Gia hỏa này.
Chu Diệp cũng không biết nên nói gì với nàng.
Rõ ràng trong cái bọc nhỏ của nàng cũng có rất nhiều thứ tốt, thế nhưng trong tình huống bình thường lại không bao giờ đụng tới.
Dù sao vẫn sẽ nhớ thương vườn Linh dược của Thanh Đế lão đại.
"Có thể là tích lũy trước?" Chu Diệp suy đoán.
Suy nghĩ một chút, Chu Diệp lắc đầu, tiếp tục tu luyện.
Tinh quang đầy trời, không ngừng cung cấp năng lượng cho Chu Diệp.
Tinh Quang Hóa Quyết hắn đã khống chế rất thuần thục.
Tốc độ hấp thu tinh quang rất nhanh.
Lực lượng ngôi sao vĩnh viễn đều tinh thuần như vậy.
Có thể bởi vì không cần áp súc, nên điểm tích lũy mà tinh quang mang tới cho Chu Diệp căn bản không có biến hóa bao giờ.
Chu Diệp nghĩ tới Linh dược.
Có khả năng bây giờ, chỉ khi mình ăn Linh dược Địa cấp trở lên, mới có thể tăng trưởng số lượng lớn điểm tích lũy.
Không có biện pháp.
Linh dược Linh cấp đối với hắn hiện tại mà nói quá mức cấp thấp rồi, năng lượng bên trong chưa đủ tinh thuần.
Cho cây già dùng thì phi thường không tồi, thế nhưng cho Chu Diệp sử dụng, thì liền lộ ra nhược điểm.
Chu Diệp là Siêu Phàm Cảnh, cần có năng lượng tinh thuần.
Linh dược Linh cấp bị luyện hóa, khẳng định phải áp súc, vì vậy điểm tích lũy chúng có thể cung cấp cho Chu Diệp càng ngày càng giảm bớt, vì Chu Diệp càng ngày càng mạnh lên.
Không thể không nói, đây là một chuyện làm cho người ta rất thương tâm.
Có đôi khi Chu Diệp còn nghĩ.
Nếu như Linh dược Linh cấp cung cấp số điểm tích lũy không thay đổi, như vậy hắn chỉ cần trắng trợn thu hoạch Linh dược Linh cấp là có thể thỏa mãn chính mình rồi.
Có lẽ thu hoạch tầm trăm vạn gốc là bản thân có thể xưng đế?
Thử nghĩ mà xem, thật sự rất có khả năng.
Chỉ là đáng tiếc, sự thật không cho phép a.
Hôm sau.
Trên bầu trời có mây đen cuồn cuộn, giống như sắp mưa.
Mộc giới là một giới vực kỳ lạ.
Có xuân hạ thu đông.
Phần lớn thời gian, bầu trời Mộc giới luôn sáng sủa, còn một khoảng thời gian nhỏ thì có tuyết rơi.
Thật ra trời mưa cũng không phải thường xuyên xuất hiện ở Mộc giới.
Nhưng mặc dù như vậy, cũng căn bản không cách nào ảnh hưởng đến vạn vật chúng sinh.
Có lẽ chúng nó đều đã quen rồi.
"Két két!"
"Ầm ầm!"
Mây đen cuồn cuộn bao phủ đại địa.
Một cơn mưa to như trút nước dường như sau một khắc nữa sẽ tiến đến.
Thanh Đế đứng ở dưới mái hiên, nhìn về phương xa.
Mặc dù thời tiết không tốt, thế nhưng tâm tình của hắn vẫn như cũ khá vui sướng.
Kim Tam Thập Lục khôi phục rất nhanh.
"Lần mưa gần đây nhất, đã là nửa năm trước rồi..." Thanh Đế lão đại nói nhỏ một tiếng, sau đó xoay người đi vào nhà.
Hắn ngồi ở bên giường, ngắm nhìn Kim Tam Thập Lục đang ngủ say.
...
"Chớ đánh ta a."
Cây già ở trong nội tâm rất hoảng sợ.
Ở trong nội tâm nó đã có ám ảnh.
Về phần tại sao lại cảm thấy ám ảnh, vậy phải hỏi sư huynh cỏ tinh.
Sư huynh cỏ tinh đã nhiều lần ngồi ở trên rễ cây của mình tu luyện thứ đồ chơi cổ quái gì đó.
Dẫn động sấm sét bổ xuống thân mình.
Cảm giác kia, đến nay ký ức vẫn còn mới mẻ.
Vì vậy hiện tại cây già nhìn thấy sấm sét trong mây đen, lập tức có chút sợ hãi.
Bầu trời càng thêm âm u.
Từng giọt từng giọt mưa lớn chừng hạt đậu rơi xuống từ bầu trời.
"Rầm rầm..."
Mưa rất lớn.
Rơi vào giữa linh điền, dần dần hội tụ thành một vũng nước đọng.
Chu Diệp đang nằm ở trong vũng nước đọng.
"Vẫn hơi có chút cảm giác."
Cảm thụ được mưa rơi trên người mình, Chu Diệp cảm thán một câu.
Đau cũng không phải là đau.
Hắn dù sao cũng có được tu vi thân thể Địa cấp đỉnh phong.
Trận mưa này theo hắn cảm thấy, kỳ thật chính là mát xa, thật sự rất thoải mái.
"Sát!"
Một luồng lôi điện lóe lên, xẹt qua không trung.
Nhìn đạo bạch quang chói mắt kia, ở trong nội tâm của Chu Diệp có chỗ lĩnh ngộ.
Kinh Lôi Kiếm...
Đột nhiên, Chu Diệp nghĩ đến chuyện luyện kiếm trong mưa.
Vô luận như thế nào, lúc này đều là thời điểm tốt để luyện tập Kinh Lôi Kiếm.
Dù rằng Kinh Lôi Kiếm giờ phút này đã viên mãn.
"HƯU...U...U!"
Chu Diệp lập tức lách mình, hóa làm một đạo tia sáng màu xanh, bay đến trên bầu trời.
Cây già ở trong nội tâm lập tức chửi tục mấy chữ 'Con mẹ nó chứ'.
Sư huynh cỏ tinh đang làm gì vậy.
Đầu óc choáng váng hay sao.
Không ngờ muốn xông vào giữa lôi vân.
Cây già vốn không hiểu hành động của sư huynh cỏ tinh.
Mà lúc này, Chu Diệp đã tiến vào lôi vân.
"Rặc rặc!"
Một đạo lôi điện bổ ra, đánh trúng mục tiêu là Chu Diệp.
Cảm thụ được lôi điện bổ tới, Chu Diệp sử dụng Lấy Thân Hóa Kiếm.
Phẩm giai của Lấy Thân Hóa Kiếm thoạt nhìn không cao, nhưng mà lại rất đặc thù.
"Phải làm cho lôi điện mạnh hơn, mãnh liệt hơn một ít đã!"
Chu Diệp huy động lá nhọn, chém ra một đạo kiếm quang.
Kiếm quang đi xa, trở nên to lớn hơn trước mấy lần, trong nháy mắt đã dài ba trăm trượng.
Đây là một đòn mạnh nhất của Chu Diệp.
Kinh Lôi Kiếm.
Sau khi đạo kiếm quang này chém vào lôi vân, sấm sét trong đó bị dẫn động, liên tục không ngừng phát ra âm thanh 'Oanh oanh'.
"Hí...iiiiii kéo!"
Một đạo lôi quang xé rách bầu trời, chống lại kiếm quang.
"Phanh!"
Lôi quang cũng không thể ảnh hưởng kiếm quang, bị kiếm quang quét ngang.
"Một kiếm này, đã đạt đến mức độ mạnh mẽ vượt qua lôi điện hung hãn hay sao?" Chu Diệp nhìn kiếm quang bay về phương xa, ở trong nội tâm thầm suy tư.
Siêu Phàm Cảnh mạnh mẽ không?
Siêu Phàm Cảnh đúng là mạnh mẽ.
Thế nhưng địa phương mạnh nhất của Siêu Phàm Cảnh không phải ở pháp thuật công kích, mà là tại thần hồn.
Thần hồn ngưng tụ, ý niệm trong đầu bao trùm hơn mười dặm, tâm niệm vừa động, linh hồn địch nhân liền tan vỡ, trực tiếp tử vong.
Đây mới là chỗ mạnh mẽ của Siêu Phàm Cảnh.
"Thử một chiêu này xem sao."
Chu Diệp đột nhiên nhớ tới 'Trảm Hồn' .
Nói thật, tên tuy rằng rất tục, nhưng mà một chiêu này thật sự rất mạnh.
Vô số ý niệm ở trong đầu cuồng loạn nhảy múa.
Lực lượng thần hồn bắt đầu tụ tập ở cái lá cỏ bên phải.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất