Cỏ Dại Cũng Có Hệ Thống Hack

Chương 211: Trời mưa (2)

Chương 211: Trời mưa (2)


"Bá."
Nhẹ nhàng đong đưa lá cỏ, một đạo kiếm quang màu xám nhạt bị Chu Diệp chém ra.
Kiếm quang phảng phất như hư vô, không bị không khí hay giọt mưa ảnh hưởng.
Tốc độ rất nhanh, hầu như trong chớp mắt đã biến mất ở giữa chân trời.
Thần niệm của Chu Diệp cũng đi theo đạo kiếm quang này, chỉ là hai ba cái hô hấp, liền mất dấu rồi.
Thần niệm của hắn không bao trùm được địa phương xa như vậy.
Bất quá hắn biết rõ, nếu như không gặp ngăn trở, đạo kiếm quang này chỉ sợ có thể bay ra hơn ngàn dặm.
Không để ý tới những thứ này nữa.
Chu Diệp hạ xuống trong sân.
Hắn về tới linh điền, nằm trong vũng nước đọng.
Trong nước có rất nhiều bùn cát, linh khí ẩn giấu thật sự rất sung túc, dù sao cũng là bùn cát trong linh điền.
Bên vách núi, cây già ở trong nội tâm thầm rung động.
Đạo kiếm quang kinh khủng kia, mang đến cho nó rất nhiều cảm thụ.
Nó cũng muốn trở nên mạnh mẽ.
Nó cũng muốn cường đại giống như sư huynh cỏ tinh.
Sau cơn mưa.
Mây đen tản ra, bầu trời trong xanh lại xuất hiện.
Không khí tươi xanh, trong gió mang theo vẻ mát rượi nhè nhẹ.
Theo ánh mặt trời chiếu sáng, cảm giác mát mẻ nhè nhẹ dần dần biến mất, thay vào đó là ánh mặt trời ấm áp.
"A, cầu vồng!"
Nó vang lên bên cạnh Chu Diệp, vừa nghe hắn liền nhận ra con mẹ nó đây là giọng của Lộc Tiểu Nguyên.
Chu Diệp: ". . ."
Sư tỷ a, ngày hôm qua ngươi đói bụng nên không bế quan ta hiểu, thế nhưng ngươi bây giờ lại bởi vì chuyện gì a.
Chu Diệp có chút sầu muộn.
Dựa theo cái tiết tấu ba ngày thì nghỉ hai ngày này của Lộc Tiểu Nguyên.
Chỉ sợ muốn xưng đế mà nói, năm nghìn năm thật đúng là chưa đủ.
"Tiểu thảo tinh, ngươi mau nhìn cầu vồng a." Lộc Tiểu Nguyên rất hưng phấn.
Nhiều năm như vậy, cầu vồng cũng không được thấy nhiều.
Tuy nói vung tay lên liền có thể chế tạo một cái, nhưng mà do mình tạo, thì thoạt nhìn không có ý tứ lắm.
Thiên nhiên tự sinh ra cầu vồng, mặc kệ từ góc độ nào, cũng đều rất đẹp.
Chu Diệp cảm giác mình bị xách lên, bị ép nhìn về phía phương xa.
"A, cái cầu vồng này thật là đẹp mắt a." Chu Diệp qua loa nói với lấy Lộc Tiểu Nguyên.
Lộc Tiểu Nguyên không hề phát hiện, chạy tới bên vách núi ngồi xổm xuống.
Nàng thả Chu Diệp xuống bên cạnh, sau đó chắp tay trước ngực cầu nguyện.
"Kim tỷ tỷ phải nhanh hồi phục a..."
Chu Diệp ở bên cạnh, lập tức vui vẻ.
Chẳng lẽ cầu vồng còn có tính chất giống với sao băng hay sao?
Bất kể như thế nào, Chu Diệp cảm thấy phần tâm ý này của Lộc Tiểu Nguyên cũng không tệ lắm.
Gia hỏa này bình thường ngáo ngáo ngơ ngơ, nhưng nội tâm vẫn rất thiện lương.
Những lời này nếu bị những Yêu Vương ngoài kia nghe được, khẳng định phải mang vẻ hung dữ quát lên với Chu Diệp: Tiểu tử, phiền ngươi chú ý ngôn ngữ của mình một chút.
Trong sân.
Thanh Đế lão đại đứng ở dưới mái hiên, khóe miệng nở nụ cười.
"Lộc sư tỷ, ta hỏi ngươi một vấn đề nhé." Chu Diệp đột nhiên nói .
"Ok, ngươi hỏi đi." Lộc Tiểu Nguyên gật đầu.
Lộc Tiểu Nguyên nàng thân là sư tỷ, chỉ cần sư đệ có vấn đề gì, vậy đều có thể giải đáp!
"Loại tình huống trời mưa này xảy ra, nếu như là ở chỗ Thụ gia gia, vậy có phải là Thụ gia gia sẽ thành nửa người trên nhìn mây đen, nhìn ánh mặt trời, nửa người dưới cảm thụ mưa to gió lớn?" Chu Diệp hỏi.
Vấn đề này, làm cho Lộc Tiểu Nguyên hít thở không thông.
Nàng lắc đầu.
"Ta không biết a..."
"Hôm khác có thể hỏi Thụ gia gia."
Trong sân.
Thanh Đế lão đại đang quay người, nghe được tiểu thảo tinh hỏi vấn đề này, bước chân lập tức dừng lại.
"Một nha đầu ngốc, thêm một cỏ tinh ngốc, suốt ngày suy nghĩ mấy vấn đề này." Thanh Đế lão đại bất đắc dĩ cười cười, đi vào nhà.
"Có thể bị đánh không a?" Chu Diệp có chút lo lắng.
"Hẳn là... Không thể nào?" Lộc Tiểu Nguyên vò đầu.
"Vậy là tốt rồi." Chu Diệp lên tiếng.
Bất quá vấn đề này, hắn sẽ không dám hỏi.
Lộc Tiểu Nguyên đột nhiên đứng dậy.
"Ta muốn đi bế quan!"
Nói xong, biến mất không thấy gì nữa.
Chu Diệp nhìn thấy nhưng không nghĩ nhiều.
Gia hỏa này, nhiều lắm là hai canh giờ nữa sẽ xuất hiện trong sân, sau đó kiếm cớ, hoặc là bản thân đói bụng, hoặc là cái gì khác...
Nhìn thoáng qua cầu vồng bảy màu nơi phương xa, Chu Diệp về tới linh điền.
Ở trong nội tâm quá nhàm chán, gọi ra bảng.
"Ồ, năng lực huyết mạch mới?" Chu Diệp sửng sốt một chút.
Hồi tưởng lại, vào thời điểm đột phá đến Thiên cấp, tựa hồ đúng là có thêm một cái năng lực huyết mạch.
Món đồ chơi năng lực huyết mạch này.
Vô cùng cao cấp.
Chu Diệp rất chờ mong mở ra bảng bắt đầu xem xét.
"Con mẹ nó chứ, đây là cái gì vậy?" Chu Diệp lập tức sửng sốt, có chút há hốc mồm.
Cái năng lực huyết mạch này, có chút quá mức chất chơi người dơi a.
【 Danh xưng 】 : Thắp hương.
【 Phẩm giai 】 : Không.
【 Loại hình 】 : Năng lực huyết mạch.
【 Công hiệu 】 : Tế bái đối phương, làm cho đối phương trực tiếp chết bất đắc kỳ tử.
【 Ghi chú 1 】 : Kỹ năng này quá mức nghịch thiên, vì vậy ngươi chỉ có thể sử dụng với người không cao hơn ngươi ba tiểu cảnh giới (bỏ qua bình chướng cảnh giới, có tính tiểu cảnh giới).
【 Ghi chú 2 】 : Kỹ năng này trong vòng bảy ngày chỉ có thể sử dụng một lần, sử dụng quá nhiều, dễ dàng làm cho thắp hương địch nhân biến thành tự thắp hương cho mình, vì vậy đừng quá lạm dụng.
【 Ghi chú 3 】 : Cỏ dại muốn thắp hương, Thần Ma cũng đau lòng.
【 Ghi chú 4 】 : Sử dụng năng lực huyết mạch này, xin chú ý tư thế, hơn nữa, khi thắp hương cho đối phương thì thái độ nhất định phải đoan chính.
"Hay a!"
Chu Diệp không thể không cảm thán.
Cái năng lực huyết mạch này căn bản là mạnh đến mức không có biên giới.
Cũng quá ưu tú rồi.
Chu Diệp bắt đầu ảo tưởng ở trong đầu.
Một ngày nào đó.
Chu Diệp hắn gặp phải một đại địch sinh tử, đối phương vô cùng muốn đánh chết Chu Diệp hắn.
Chu Diệp hắn thật sự không có cách nào, chỉ có thể lấy ra một nén nhang.
Dưới ánh mắt ngơ ngác nhìn chăm chú của đối phương, Chu Diệp hắn bắt đầu đốt một nén nhang, sau đó rễ cây uốn lượn quỳ xuống, rồi dập đầu.
Đối phương khẳng định cho rằng Chu Diệp hắn đang cầu xin tha thứ.
Kì thực, sau khi dập đầu xong, đối phương liền trực tiếp chết bất đắc kỳ tử.
Sau đó, Chu Diệp hắn có thể trực tiếp đoạt đồ của thi thể rồi.
Ông trời ơi.
Thử nghĩ mà xem, tựa hồ siêu cấp sảng khoái a.
"Một khi bắt đầu thắp hương, đối phương gần như hẳn phải chết..."
"Nếu không có ân oán quá lớn, tốt nhất vẫn không nên dùng lung tung loại chiêu thức này." Chu Diệp nói thầm.
...
Buổi tối, đã sắp tới hoàng hôn.
Vũng nước đọng trong linh điền đã còn lại rất ít.
Chu Diệp nhìn vũng nước đọng mà cảm thấy rất không thoải mái, vì vậy lần nữa bố trí lại linh điền một chút.
Như vậy xem ra thoải mái hơn.
Đêm tối hàng lâm.
Cả bầu trời là những ngôi sao dày đặc.
Chu Diệp đi tới chỗ cây già.
Tu vi cây già đã đạt đến Huyền Hải Cảnh sơ kỳ đỉnh phong, sắp phá cảnh, tiến vào Huyền Hải Cảnh trung kỳ.
"Tiểu sư đệ, không nên quá mức gấp gáp đột phá, căn cơ là điều vô cùng trọng yếu." Chu Diệp dặn dò.
Cây già nghe vậy, lắc lư tán cây một cái.
Đạo lý này, hắn cũng rất minh bạch đấy.
Chu Diệp ngồi ở bên vách núi, nhìn về phương xa.
Hắn đột nhiên muốn đi ra ngoài đi dạo một vòng.
"Đợi sư cô tỉnh dậy rồi mới đi được." Chu Diệp thì thầm một câu, sau đó về tới bên trong linh điền.
Vừa cắm rễ, liền thấy được Lộc Tiểu Nguyên.
Gia hỏa này nói là bế quan, nhưng căn bản sinh hoạt cũng không khác bình thường bao nhiêu.
Nên ngủ thì ngủ, nên ăn Linh dược thì vẫn ăn Linh dược.
Quá lười.
Quả thực không thể so sánh với cỏ tinh chăm chỉ như ta a!
Lộc Tiểu Nguyên sống mười vạn năm.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất