Chương 213: Lợn rừng Kiều Trị (1)
"Sư mẫu." Chu Diệp hắn nhu thuận rất.
Sư phụ nói kiểu gì, vậy khẳng định chính là như thế.
Không cần hoài nghi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Kim Tam Thập Lục cười nhẹ, trên mặt đẹp xuất hiện vẻ đỏ ửng.
Nàng kéo tay Thanh Đế, lén lút nhéo Thanh Đế một cái.
Phảng phất như đang tỏ vẻ: Đừng có trực tiếp như vậy được không.
Thanh Đế lão đại rất bình tĩnh.
Nên như thế nào, vậy cứ làm như vậy.
Không cần giấu giếm làm gì.
"Sư phụ, ngươi rút cuộc là làm cách nào để giúp sư cô thức tỉnh, a không phải, rút cuộc là ngươi làm cách nào để giúp sư nương thức tỉnh a?" Chu Diệp tò mò hỏi.
"Cái này..." Thanh Đế nhướng mày.
"Bí thuật."
Hắn suy nghĩ một chút, nhàn nhạt nói.
Mặt Kim Tam Thập Lục càng đỏ hơn.
"Đã hiểu rồi." Chu Diệp lên tiếng.
Bí thuật?
Lão đầu tử ngươi, ai thèm tin a.
Tuy rằng không biết Thanh Đế đến cùng đã dùng phương pháp gì giúp Kim Tam Thập Lục thức tỉnh, nhưng Chu Diệp giờ phút này cũng không hiếu kỳ nữa.
Đã tỉnh lại là tốt rồi.
"Sư mẫu của ngươi cảm thấy ở trong nhà quá chán, vì vậy sư phụ hiện tại sẽ mang sư mẫu của ngươi đi ra ngoài giải sầu, đợi lát nữa ngươi cứ tự mình trở về đi." Thanh Đế lão đại nói với Chu Diệp.
"Thế nhưng mà sư tôn, nơi này là bí cảnh a..." Chu Diệp có chút lúng túng.
Nơi này là bí cảnh, sao mình biết đường đi ra ngoài?
"Trong ao có một đóa hắc liên hoa, ngươi giẫm lên trên thân nó là có thể đi ra ngoài." Kim Tam Thập Lục nhẹ giọng nói.
"Tốt, tạ ơn sư mẫu." Chu Diệp hiểu được, còn quay đầu lại nhìn thoáng qua đóa hoa sen màu đen trong ao.
"Tốt lắm, chúng ta đi trước đây."
Vừa mới nói xong, Chu Diệp liền nhìn thấy Thanh Đế lão đại ôm eo Kim Tam Thập Lục eo biến mất không thấy gì nữa.
"Ài."
Chờ Thanh Đế lão đại biến mất xong, Chu Diệp rất khó chịu.
Mùi vị của thức ăn cho chó, rất là chua.
(ý nói cẩu lương, các bác google là hiểu~)
Hắn ngồi xếp bằng, bắt đầu đột phá tu vi.
"Đột phá."
Điểm tích lũy vạn năng tiêu giảm một nghìn năm trăm vạn.
【 Tu vi cảnh giới 】 : Siêu Phàm cảnh đỉnh phong.
Trong chốc lát.
Lực lượng thần hồn càng cường đại hơn.
Ở trong nội tâm Chu Diệp đột nhiên xuất hiện một tiểu Chu Diệp.
Tiểu Chu Diệp nói: "Hiện tại sử dụng Trảm Hồn thì uy lực sẽ đề cao hơn rất nhiều."
Chu Diệp minh bạch.
Chiêu thức Trảm Hồn này, là căn cứ vào lực lượng thần hồn để biết được cường độ công kích.
Thần hồn có lực lượng càng mạnh, như vậy Trảm Hồn lại càng mạnh mẽ.
Ừ, cái này rất tốt.
Chu Diệp bắt đầu trầm tư.
Từ Siêu Phàm cảnh đỉnh phong đột phá đến Toái Hư, lại cần bao nhiêu điểm tích lũy nữa?
Trầm tư rất lâu.
Chu Diệp quyết định không nghĩ nữa.
Muốn càng nhiều, bộ não càng đau.
Nghĩ nhiều như vậy làm gì, còn không bằng đi ra ngoài tản bộ một phen.
Chu Diệp đi đến bên cạnh ao.
Một đóa hoa sen trắng cách hắn rất gần.
Hắn cảm nhận được khí tức không bình thường.
Đóa hoa sen trắng này, tựa hồ đã thành tinh.
"Đùng."
Chu Diệp rơi vào trong nước, chân đạp mặt nước, tới gần hoa sen, sau đó nâng lên lá nhọn chọc vào đối phương.
"Ngươi làm gì thế ?"
Ở bên trong hoa sen, truyền ra một thanh âm non nớt.
"Ngươi vậy mà thành tinh rồi." Chu Diệp có chút bất ngờ.
Xem ra cảm giác của mình là chính xác.
Cũng may đóa hoa sen này đã là Huyền Đan cảnh, bằng không thật đúng là không cảm giác được.
"Gớm, ngươi cũng có thể thành tinh, vì sao ta không thể thành tinh chứ?" Hoa sen trắng ra vẻ đương nhiên nói.
"Ừ, ngươi nói rất có đạo lý." Chu Diệp nghĩ lại, thật đúng là như vậy.
Cỏ dại cũng có thể thành tinh, hoa sen người ta làm sao lại không thể thành tinh.
Hơn nữa còn là ở bí cảnh Thủy Thiên.
Linh khí nồng đậm, hơn nữa trong nước lại càng có nhiều linh khí.
Nếu như hoàn cảnh cỡ này cũng không thành tinh được, vậy nói rõ đóa hoa sen này căn bản không có tiền đồ.
"Ngươi vì sao lại ở chỗ này?" Hoa sen trắng tò mò hỏi.
Chu Diệp hồi đáp: "Chẳng lẽ ngươi không trông thấy sao, ta là theo chân sư phụ đến đây."
"Ồ." Hoa sen trắng lên tiếng.
"Tiểu gia hỏa, không hàn huyên với ngươi nữa, ta phải đi ra ngoài." Chu Diệp lại chọc chọc vào đối phương, sau đó đi tới chỗ hoa sen đen.
"Ngươi mới là tiểu gia hỏa." Hoa sen trắng không phục.
Hơn nữa, hình thể bản thân tựa hồ còn lớn hơn đối phương một chút!
Chu Diệp không để ý nó, trực tiếp dẫm lên hoa sen đen rồi biến mất.
"HƯU...U...U!"
Trong chốc lát, Chu Diệp đã biến mất không thấy gì nữa.
Chờ Chu Diệp rời khỏi.
Đóa hoa sen màu xanh bên cạnh hoa sen trắng lập tức mở miệng nói: "Ta thật muốn rời đi, quan sát thế giới bên ngoài một phen."
"Địa phương này tốt như vậy, ta còn lâu mới rời đi." Hoa sen trắng truyền ra thanh âm.
"Ý nghĩ của ta lại hoàn toàn khác ngươi, nếu không phải bẻ gãy bản thân quá đau, ta sớm rời đi rồi." Hoa sen xanh hừ lạnh.
...
"Cái địa phương quỷ quái gì đây?"
Chu Diệp nhìn dãy núi ở trong mây mù như ẩn như hiện, có chút phát mộng.
Hắn không biết Thanh Hư sơn ở nơi nào.
"Như thế cũng tốt, coi như là rèn luyện đi." Chu Diệp bay về phương xa.
Ở tron dãy núi, có yêu thú gào rú, trong thanh âm ngập tràn lực lượng, đánh cho mây mù xơ xác.
Phía trước có năng lượng rất mạnh đang chấn động.
Có sinh linh Siêu Phàm cảnh.
Chu Diệp lập tức làm ra phán đoán.
Hắn quyết định đi xem thử.
Với tư cách là người đứng đầu trong Tứ Đại Thanh Niên Kiệt Xuất Mộc Giới, trong lòng hắn ngập tràn chính nghĩa.
Gặp chuyện bất bình, phải rút đao tương trợ.
Cần phải nói cho những sinh linh kia biết, khi dễ kẻ nhỏ yếu là không đúng.
Phía trước.
Đại thụ che trời tùy ý có thể thấy được.
Đối với Chu Diệp mà nói, những cây to này đều cao đến quá phận, tán cây rất lớn.
Bất quá sao cũng được, Chu Diệp hắn biết bay.
Vượt qua mười dặm, Chu Diệp cảm nhận được lực lượng ngày càng mạnh.
Định thần nhìn lại.
Ông trời ơi.
"Đó là dã trư vương sao?"
(dã trư vương:vua lợn rừng)
Chu Diệp nhìn con lợn rừng đang mạnh mẽ chiến đấu với mãnh hổ trên mặt đất, liền cảm thấy có chút kinh ngạc.
Mãnh hổ là Siêu Phàm cảnh đỉnh phong, mà lợn rừng cũng như vậy.
Hai đại cao thủ, cảnh giới bằng nhau.
Thần hồn đang chém giết lẫn nhau, động tác trên tay cũng không hề dừng lại.
"Đây là hổ đói bụng muốn ăn lợn rừng, hay là lợn rừng đói bụng muốn ăn hổ?" Chu Diệp có chút nhìn không hiểu.
Toàn thân lợn rừng đỏ sậm, như là lửa đỏ, trên sống lưng mọc gai nhọn dài cả tấc, lấp lánh sắc bén.
Mãnh hổ gào thét, thanh âm chấn động núi rừng, uy phong lẫm liệt.
"Gặp được tình huống bậc này, người có tính cách chính nghĩa như Chu Diệp ta, khẳng định phải khuyên can."
Chu Diệp bay xuống, sau đó nói với hai vị tuyển thủ: "Hai vị đạo hữu, chuyện gì xảy ra vậy?"
"Hắn ăn con của ta!" Lợn rừng hai mắt phóng hỏa, hận không thể phanh thây xé xác mãnh hổ.
Mãnh hổ khinh thường.
"Không phải ta ăn, giải thích ngươi cũng không chịu nghe." Mãnh hổ cao ngạo, ra vẻ ta không nói láo.
Chu Diệp suy đoán, chắc đây là một hiểu lầm.
"Có chuyện gì, mọi người cứ thề một cái không phải là tốt rồi sao?" Chu Diệp có chút bất đắc dĩ.
"Nếu thật sự không phải mãnh hổ đại ca ăn, vậy trực tiếp thề bằng đạo tâm chẳng phải là xong rồi?"
Mãnh hổ nghe vậy, hừ lạnh một tiếng.
Sinh linh có thể tu luyện tới cảnh giới này, tất nhiên đều muốn mặt mũi.
Ngươi nói thề thì ta phải thề a?
"Đúng, ngươi thề đi, nếu ngươi thề hôm nay ta sẽ không làm phiền ngươi nữa." Lợn rừng dường như cũng đã tìm được biện pháp.
Nếu muốn chơi cứng , vậy lợn rừng tuyệt đối không sợ mãnh hổ.
Cả hai đều là Siêu Phàm cảnh đỉnh phong, ai sợ ai a.
Nhưng mà có thể không chơi cứng, vậy không cần làm quá.
Vạn nhất thật sự tìm nhầm đối tượng, khẳng định là rất lỗ a.
Bản thân bị thương, còn kết thù với một đại cừu địch.
"Mãnh hổ đại ca, ngươi phát lời thề đi." Chu Diệp nói với mãnh hổ.
"Đã bảo không phải ta làm rồi, chẳng lẽ ta còn thèm nói láo với các ngươi hay sao?" Mãnh hổ có chút bất mãn.