Cỏ Dại Cũng Có Hệ Thống Hack

Chương 220: Học được học được (2)

Chương 220: Học được học được (2)


Sáu thành, với thân phận cùng cái đầu của cỏ gia, căn bản không phải vấn đề.
Bản thân được chia bốn thành đã có thể cười trộm rồi.
"Tốt lắm, ngươi trước tiên nói một chút thông tin kỹ càng về mục tiêu." Chu Diệp nói.
"Được."
Tiểu Thánh Tượng nói chuyện, còn Chu Diệp thì âm thầm cân nhắc.
Tiểu Thánh Tượng lựa chọn mục tiêu là một Yêu Vương Toái Hư Cảnh.
Yêu Vương này bình thường rất ưa thích khi dễ sinh linh nhỏ yếu.
Một sinh linh bị khi dễ khá nổi danh trong đó, là một Siêu Phàm cảnh đỉnh phong, không phải yêu tộc, mà là tinh linh.
Nghe tới đó là tinh linh, Chu Diệp liền cảm thấy lòng đầy căm phẫn.
Tinh linh là sinh vật hữu hảo bậc nào a, tên Yêu Vương này vậy mà cũng khi dễ, quả thực không thể nhẫn nhịn nổi.
Tinh linh kia là trúc tinh, chân thân là kiếm trúc, một tồn tại rất hung hãn.
Thế nhưng đối mặt với dâm uy của Yêu Vương Toái Hư Cảnh, chỉ có thể chịu đựng.
Trúc tinh thường xuyên bị Toái Hư Yêu Vương khi dễ, thậm chí hắn còn cầm trúc tinh đi đánh nhau.
Chu Diệp dường như nghĩ tới bản thân.
Nhớ ngày đó, khi Lộc Tiểu Nguyên cùng Bạch Hổ Yêu Vương tỷ thí, cũng cầm bản thân đi đánh nhau.
Ài, đều là tinh linh đáng thương a.
"Chúng ta phải trợ giúp tinh linh nhỏ yếu a!" Chu Diệp giờ phút này phảng phất như được thần chính nghĩa nhập vào.
"Ừ, ta cũng cảm thấy như vậy." Tiểu Thánh Tượng gật đầu.
Nếu là lúc trước, nó căn bản sẽ không để ý.
Nhưng mà hiện tại, gặp được loại sự tình bất bình này, vậy khẳng định phải trợ giúp bên nhỏ yếu.
"Chúng ta bây giờ đi luôn, tìm kiếm tinh linh kia, sau đó để đối phương mang theo chúng ta đi tìm Yêu Vương Toái Hư Cạm." Chu Diệp gấp gáp nói.
Hắn đã không đợi kịp.
Tiểu Thánh Tượng cũng là như thế.
Lúc này, nó lập tức cất bước đi về phương xa.
Vừa định đi, Tiểu Thánh Tượng đột nhiên nói: "Thế nhưng mà đại ca, đối phương là Toái Hư Cảnh hậu Kỳ a, ta chỉ là Toái Hư Cảnh trung kỳ, đánh không lại thì làm sao bây giờ?"
"Chúng ta có cần phải kêu thêm hai hộ vệ đi theo không?"
Tiểu Thánh Tượng đang nghĩ.
Gọi theo hai tên sai vặt là Chí Tôn Cảnh, hẳn cũng không quá phận nhỉ?
Dù sao thân phận của nó vẫn còn bày biện ở đây.
"Ngươi làm sao lại có loại suy nghĩ này?" Chu Diệp thở dài, dường như rất thất vọng với Tiểu Thánh Tượng.
"Là sao?" Tiểu Thánh Tượng có chút khó hiểu.
Mang theo hai tên sai vặt không phải rất bình thường sao?
Dù sao mình khẳng định đánh không lại đối phương a.
"Ngươi phải nhớ kỹ, chúng ta là người có tấm lòng chính nghĩa, hết thảy tà ác, đều không thể chiến thắng chúng ta."
"Đến lúc tới cửa, chúng ta trực tiếp giảng đạo lý, làm cho đối phương bị thuyết phục bởi miệng lưỡi của chúng ta." Chu Diệp nói.
Hắn vốn rất tin tưởng tài ăn nói của bản thân.
"Thế nhưng ta không có tài ăn nói a." Tiểu Thánh Tượng rất ưu sầu.
"Ngươi biết tài ăn nói của ta từ đâu mà đến không?" Chu Diệp hỏi.
"Đến từ đâu?"
Tiểu Thánh Tượng rất ngạc nhiên, đồng thời, cũng muốn học một phen.
"Loại chuyện giảng đạo lý này, đối với sinh linh bình thường mà nói rất có tác dụng, nhưng mà đối với loại người máu lạnh tàn nhẫn thì hầu như vô dụng, thậm chí sau khi ngươi giảng đạo lý cho đối phương nghe còn có thể bị đánh."
"Nhưng mà đạo lý mà ta sắp giảng cho ngươi thì lại khác."
Tiểu Thánh Tượng nghe vậy liền thấy hai mắt sáng ngời.
"Đại ca dạy ta đi!" Cái tâm hiếu học của Tiểu Thánh Tượng đột nhiên bị thiêu đốt cháy hừng hực.
Chu Diệp ra vẻ thần bí.
Hắn chậm rãi nói: "Rất đơn giản, ngươi cứ tự giới thiệu trước khi giảng đạo lý với đối phương."
"Ví dụ như một lát nữa, khi ngươi tới cửa liền trực tiếp nói ngươi là thiếu tộc trưởng của Viễn Cổ Thánh Tượng nhất tộc, đối phương nghe xong, liền biết rõ ngươi có bối cảnh rất lớn, vì vậy khi ngươi giảng đạo lý với đối phương, đối phương sẽ nghe vào tai, có hiểu không?"
Tiểu Thánh Tượng nghe vậy lập tức hít thở không thông.
Con mẹ nó.
Quá mức có đạo lý a!
Nếu như bối cảnh không mạnh, chỉ có một con tim chính nghĩa, vậy khi giảng đạo lý, đối phương rất có khả năng sẽ không kiên nhẫn mà trực tiếp đánh ngươi.
Nhưng mà ngươi tự giới thiệu trước thì tình huống liền khác biệt.
Đối phương vô cùng có khả năng sẽ ngoan ngoãn nghe ngươi giảng đạo lý, thậm chí còn biểu lộ bộ dáng hiểu ra.
Ông trời ơi.
Tiểu Thánh Tượng hít một hơi thật sâu.
Đã học được đã học được.
"Hiện tại ngươi có hiểu không?" Chu Diệp hỏi.
Tiểu Thánh Tượng này, phảng phất như một tờ giấy trắng.
Bất quá, tiếp xúc Chu Diệp hắn rồi, tờ giấy trắng này chỉ sợ cũng phải biến thành giấy đen.
"Ta hiểu rồi." Tiểu Thánh Tượng lộ vẻ mặt ngưng trọng gật đầu.
Nội tâm nó rất nghiêm túc, cảm giác như mình đang làm sự tình gì đó rất cao thượng.
Bất quá nói thật, Tiểu Thánh Tượng nó quả thật là cho rằng như vậy.
Nó là một tiểu Tiểu Thánh Tượng lòng mang chính nghĩa a.
"Vậy được, đi thôi, tranh thủ thời gian đi trợ giúp kẻ nhỏ yếu." Chu Diệp thúc giục.
"Được."
Tiểu Thánh Tượng di chuyển bước chân, vội vàng chạy về phía phương xa.
Trong quá trình chạy bộ, đất rung núi chuyển, rất kinh khủng.
Rất nhiều động vật nhỏ bị kinh hãi, điều này làm trong lòng Tiểu Thánh Tượng có chút áy náy.
Bất quá Tiểu Thánh Tượng nó bây giờ muốn đi giải cứu kẻ nhỏ yếu, thời gian không kịp, cho nên chuyện bản thân quấy nhiễu những động vật nhỏ thì chỉ có thể nói tiếng xin lỗi.
Cách chỗ cũ mấy vạn dặm.
Tiểu Thánh Tượng rất nhanh đã đến đây.
Chỗ này là một rừng trúc.
Mỗi một cây trúc đều sinh trưởng vô cùng thẳng tắp.
Chúng nó chỉ lớn bằng ngón cái người thường, nhưng lại cao tới một hai trượng.
Ngày xưa, có đại tu hành giả kiếm đạo bẻ gãy một cây trúc, lấy trúc đối địch, không ngờ phát hiện gốc trúc này thật là cứng rắn, nơi đứt gãy vô cùng sắc bén, bởi vậy ban tên cho nó là kiếm trúc.
Bất quá kiếm trúc giống Linh vật bình thường, có phân chia phẩm giai.
Gốc kiếm trúc bị vị đại tu hành giả kia bẻ gãy có phẩm chất Thiên cấp.
Mà ở trước mắt Chu Diệp, đại bộ phận đều là kiếm trúc bình thường, tuy cứng rắn, nhưng mà đối với Chu Diệp cùng Tiểu Thánh Tượng mà nói, cũng chỉ là thứ đồ chơi tiện tay là có thể bẻ gãy.
Đương nhiên, có một số ít kiếm trúc nhìn qua cũng rất khá.
Một ít còn chưa ra đời linh trí, nhưng nhận được cơ duyên nên trở thành kiếm trúc cấp bậc cao.
Bất quá đa số chỉ là Linh cấp, Địa cấp ít càng thêm ít.
"Lão ca, chúng ta cứ đi tìm kiếm mục tiêu cần phải bảo vệ mà không có đầu mối như vậy, có phải là có chút không ổn?" Tiểu Thánh Tượng lên tiếng hỏi.
Hình thể của nó lớn đến mức dọa người, nếu cứ như vậy đi vào rừng trúc, chỉ sợ sẽ làm hư hao rất nhiều kiếm trúc a.
"Không có việc gì, hô lên một tiếng là được." Chu Diệp rất bình tĩnh.
Loại chuyện này, căn bản không cần đi vào, chỉ cần gọi đối phương một tiếng, làm đối phương đi ra, sau đó lại triển khai một hồi nói chuyện là giải quyết xong rồi.
"Vậy được." Tiểu Thánh Tượng nghe vậy, trầm tư một lát, cảm thấy có thể.
"Tinh linh kiếm trúc đi ra đây!" Tiểu Thánh Tượng vận công, hô to một tiếng.
Thanh âm cực lớn, như là sấm sét.
Thiếu chút nữa làm cho Chu Diệp hết hồn.
"Ngươi ôn hòa một chút được không vậy! Người không biết còn cho rằng chúng ta là đến tận cửa khi dễ người ta đấy." Chu Diệp lập tức bắt đầu giáo dục Tiểu Thánh Tượng.
"Ừm, đúng." Tiểu Thánh Tượng cảm thấy có đạo lý.
Lúc này cần cải biến thái độ. Khách khí một chút mới được.
"Tinh linh kiếm trúc mời đi ra đây."
Ở sâu trong rừng kiếm trúc, tinh linh kiếm trúc thấy lạnh run.
Chuyện gì xảy ra?
Tình huống như thế nào?
Ta là ai, đây là đâu, ai tới tìm ta?
Những năm này, vì chịu đủ dày vò nên thần kinh của tinh linh kiếm trúc đã trở nên có chút yếu ớt, nghe được âm thanh hô to của Tiểu Thánh Tượng, còn tưởng rằng ai muốn tới cửa khi dễ nó.
Nó rất sợ.
"Tinh linh kiếm trúc, mời đi ra đây một lát."
Nghe thấy câu này, tinh linh kiếm trúc có chút nghi hoặc.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất