Cỏ Dại Cũng Có Hệ Thống Hack

Chương 227: Lão đệ chớ đi (2)

Chương 227: Lão đệ chớ đi (2)


"Đại ca, chúng ta có cần chạy xa một chút không?" Tiểu Thánh Tượng hỏi.
Nó đã nhìn ra trạng thái của cả hai người kia.
Chỉ sợ kế tiếp sẽ là một trận đại chiến dị thường hung mãnh a.
Loại tình huống này, kẻ yếu vẫn nên thành thành thật thật mà trốn xa thì hơn.
"Đương nhiên là chạy a, ngươi không phải là nói nhảm sao?" Chu Diệp vỗ vỗ đầu của Tiểu Thánh Tượng.
Nói thật Chu Diệp hắn không có tâm tình xem chiến nữa.
Dù sao cỏ mệnh rất trọng yếu a.
Yêu Vương Toái Hư Cảnh có uy áp thực sự quá khủng bố, làm cho hắn cảm giác trên thân mình dường như phải cõng thêm một tòa núi lớn.
Chạy xa một chút để không bị chiến đấu ảnh hưởng mới được.
Tiểu Thánh Tượng bắt đầu chạy trốn.
Bọ Ngựa Yêu Vương coi như là đã minh bạch.
Nó rất quý trọng cái mạng nhỏ của mình, cho nên trực tiếp chuồn đi.
Về phần báo thù gì gì đó, căn bản không muốn nữa.
Đợi về sau tu vi tinh tiến, mới hảo hảo bái phỏng đối phương một phen.
...
"Oanh!"
Một tiếng nổ vang lên, Mật Hoan Yêu Vương cùng Cự Tích Yêu Vương tách ra.
Thần niệm cường đại như bão lũ, gắt gao tập trung lấy đối phương.
Cả hai đều nghiêm túc rồi.
Vì thần niệm tập trung, nhất cử nhất động của đối phương đều có thể đơn giản quan sát được.
"Rống!"
Cự Tích Yêu Vương ngửa mặt lên trời gào thét, miệng lớn như cái chậu máu phun ra một tia sáng kinh khủng đỏ sậm.
Mật Hoan Yêu Vương đứng dựng người lên, mở ra hai cái móng vuốt.
Một vòng bảo hộ có hình trứng gà màu nâu bằng huyền khí xuất hiện, bao phủ lấy thân thể Mật Hoan Yêu Vương.
"Xùy!"
Tia sáng vừa thô vừa to đánh tới Mật Hoan Yêu Vương, hai đạo lực lượng bắt đầu va chạm với nhau.
"Rốp rốp!"
Mật Hoan Yêu Vương được huyền khí màu nâu bao bọc, cưỡng ép xé ra một con đường, sau đó hóa làm tàn ảnh, mãnh liệt đánh úp về phía Cự Tích Yêu Vương.
"Muốn chết!"
Cự Tích Yêu Vương được ánh sáng màu đỏ hộ thể, khinh thường cười lạnh một tiếng, sau đó giơ móng vuốt lên cao, đánh tới Mật Hoan Yêu Vương ở trước mặt.
"Đùng."
Thân thể mềm dẻo của Mật Hoan Yêu Vương giúp nó ngăn cản lực lượng cường đại chấn động.
Mắt thường có thể thấy được, làn da của Mật Hoan Yêu Vương bắt đầu rung động liên tục như sóng nước.
Mật Hoan Yêu Vương ôm lấy móng vuốt của Cự Tích Yêu Vương, sau đó hé miệng, cắn lấy móng vuốt của đối phương.
"Ta xxx con mẹ ngươi!"
Cự Tích Yêu Vương giơ tay lên, điên cuồng vung vẩy.
Cái đcm.
Tên Yêu Vương này đến cùng là bị làm sao vậy.
Không biết xấu hổ cũng không cần mặt mũi à?
Đánh nhau thì đánh nhau chứ, nào có đạo lý suốt ngày mở mồm cắn người khác như vậy?
Bên ngoài năm dặm.
Tiểu Thánh Tượng rất hưng phấn.
"Tóc húi cua ca thật sự thật sự rất trâu bò."
Chu Diệp tràn đầy đồng cảm.
Phương thức đánh nhau như vậy có lẽ cũng chỉ có một mình Mật Hoan Yêu Vương có thể làm được.
Dù sao những Yêu Vương khác đều muốn mặt mũi...
"Nhanh hô 6 di! To giọng lên, để tóc húi cua ca biết rõ, chúng ta vẫn còn đang quan sát hắn!" Chu Diệp nói với Tiểu Thánh Tượng.
"Được."
"Tóc húi cua ca! 666!"
Tiểu Thánh Tượng vừa mới mở miệng thì đã như sấm sét gào thét.
Thanh âm kia to đến mức làm cho Chu Diệp xấu hổ.
Sóng âm này cũng có thể đánh bay Chu Diệp hắn.
Trong chiến trường.
Mật Hoan Yêu Vương cảm thấy rất vui vẻ.
Quả nhiên a, tiếng hô 666 này trong vô hình có thể tăng thêm sức chiến đấu cho mình a.
Mật Hoan Yêu Vương theo bản năng cảm giác thật thoải mái.
Dù sao, trong tất cả những người ở đây, cũng chỉ có Mật Hoan Yêu Vương nó là trâu bò nhất.
Đó là chân lý không thể phản bác.
"Hí!"
Mật Hoan Yêu Vương kêu một tiếng, sau đó nâng lên cái trảo bên phải, nắm lại thành quyền, mang theo lực lượng cường đại, trực tiếp nện lên các đốt ngón tay trên móng vuốt của Cự Tích Yêu Vương.
"Phanh."
"Cái đcm!"
Khuôn mặt Cự Tích Yêu Vương liên tục vặn vẹo.
Cảm giác ngón tay đứt gãy có thể nói là làm cho nó “dục tiên dục tử”.
"Đi chết cho ta!"
Cự Tích Yêu Vương cố nén đau đớn, cầm lấy Mật Hoan Yêu Vương.
Sau một hồi không ngừng dùng sức, Cự Tích Yêu Vương bối rối.
Mật Hoan Yêu Vương bị nó nắm ở trong tay.
Nó nhìn thấy rất rõ ràng, Mật Hoan Yêu Vương đã bị mình bóp đến mức biến hình, thế nhưng một cái đánh rắm cũng không có, còn nở nụ cười quái dị nhìn mình.
Quá phận, thật là quá phận!
"Chết điiiiii!"
Cự Tích Yêu Vương gào lên, trong mắt đã nổi lên tơ máu.
"Con mẹ nó ngươi chưa ăn cơm à, có thể nhiệt tình một chút hay không?" Mật Hoan Yêu Vương trực tiếp khiêu khích.
Chỉ cần Cự Tích Yêu Vương bị nó chửi đến mức mất đi lí trí, thì đó chính là lúc Mật Hoan Yêu Vương nó giết ngược.
"Phốc..."
Cự Tích Yêu Vương dùng lực lượng lớn nhất của bản thân.
Lực lượng kinh khủng đủ để bóp vỡ cả một ngọn núi, thế nhưng khi bóp thân thể của Mật Hoan Yêu Vương, chỉ là làm thân thể đối phương phồng lên mấy quả bong bóng.
Cứ như là...
Cứ như là đang bóp một quả khí cầu mềm vậy...
Cự Tích Yêu Vương tức giận a.
"Lợi hại thật." Chu Diệp chịu phục rồi.
Nếu như mình cũng có thể chất kinh khủng như Mật Hoan Yêu Vương này, vậy có thể tùy ý mà đi ngang Mộc giới rồi.
Bất quá cẩn thận tưởng tượng.
Kỳ thật mình bây giờ cũng rất không tệ đấy.
Nếu Cự Tích Yêu Vương nắm Chu Diệp hắn ở trong tay.
Đừng nói tới chuyện bóp chết hay không.
Chu Diệp hắn không trượt xuống khỏi tay Cự Tích Yêu Vương rơi trên mặt đất thì đã coi như Cự Tích Yêu Vương dùng sức rồi.
Không có biện pháp, hình thể nhỏ, muốn làm gì thì làm.
"Mạnh mẽ, thật sự mạnh mẽ quá rồi."
Tiểu Thánh Tượng cảm thán.
Nếu như để mình thay vào Mật Hoan Yêu Vương mà nói...
Ồ?
Cái móng vuốt của Cự Tích Yêu Vương, tựa hồ đến cả bắp đùi của mình cũng bóp không nổi a.
Ài.
Bởi như vậy, về mặt thể hình, bản thân tựa hồ có thể nghiền ép Cự Tích Yêu Vương.
Bất quá kết quả vẫn là bị treo lên đánh.
Tu vi chưa đủ, đây là chuyện không có cách nào.
...
"Con mẹ nó chứ..."
Cự Tích Yêu Vương hết cách.
"Tạch...!"
Mật Hoan Yêu Vương giờ phút này vẫn bình tĩnh như lão cẩu.
Nó hé miệng, cắn lên huyết nhục của Cự Tích Yêu Vương.
Khóe miệng Cự Tích Yêu Vương co quắp.
Có chút nhức cả trứng.
Song phương đều là Toái Hư Cảnh hậu kỳ.
Nếu như là đối mặt với những Yêu Vương cùng cảnh giới khác, vậy Cự Tích Yêu Vương có thể phát huy ra lực lượng càng thêm cường đại.
Nhưng mà đối mặt với tên Yêu Vương vô liêm sỉ này, Cự Tích Yêu Vương thật sự không có cách nào.
Đánh không lại.
Không thể đánh đối phương tàn phế được.
Rất là nhức cả trứng.
"Sao ngươi tiếp tục không dùng sức nữa vậy?" Sau khi thân thể Mật Hoan Yêu Vương không còn bị kịch liệt đè ép, nó liền có chút nghi hoặc ngẩng đầu nhìn về phía Cự Tích Yêu Vương.
Cự Tích Yêu Vương: "..."
Loại lời này, nói ra vào thời điểm này đúng là vô cùng quá phận.
Phảng phất như là đang cười nhạo Cự Tích Yêu Vương nó.
Không đúng, không phải như là, mà rõ ràng chính là đang cười nhạo nó.
"Lão đệ, ngươi rốt cuộc là giống loài gì?" Cự Tích Yêu Vương trầm giọng hỏi.
"Liên quan gì đến ngươi a." Mật Hoan Yêu Vương nâng lên hai cái móng vuốt, đâm vào lòng bàn tay của Cự Tích Yêu Vương.
"Ơ cái đcm nhà ngươi!"
Cự Tích Yêu Vương giang hai tay ra, mạnh mẽ ấn Mật Hoan Yêu Vương xuống sát mặt đất, sau đó vận chuyển lực lượng, muốn giam cầm Mật Hoan Yêu Vương lại.
Thân thể không đủ lực lượng để bóp chết đối phương.
Nhưng năng lượng hẳn cũng không đến mức không cách nào xâm lấn đan điền đối phương chứ?
Cảm thụ được huyền khí đối phương đang cố gắng xâm lấn đan điền của mình, Mật Hoan Yêu Vương lập tức vui vẻ.
Hai ta cùng một cảnh giới, ngươi xâm lấn đan điền là để sưởi ấm cho ta sao?
"Đồ khốn kiếp này."
Cự Tích Yêu Vương muốn chạy.
Nó nắm Mật Hoan Yêu Vương nhấc lên, sau đó quăng về phía phương xa.
Mật Hoan Yêu Vương bất ngờ không kịp chuẩn bị, bị ném bay ra ngoài.
"Đúng là xúi quẩy."
Cự Tích Yêu Vương tức giận mắng một tiếng, sau đó xoay người chui vào hư không.
"Chớ đi a, lão đệ!"
Mật Hoan Yêu Vương lắc mình một cái đi tới, ôm lấy phần đuôi còn lòi ra bên ngoài của Cự Tích Yêu Vương.
"Ngươi là đồ con chó à?" Trong hư không, Cự Tích Yêu Vương cảm giác được mình đang bị kéo ra ngoài, lập tức nổi giận.
Con mẹ nó, chạy cũng không cho chạy à?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất