Cỏ Dại Cũng Có Hệ Thống Hack

Chương 228: Bí cảnh tốt như vậy thế mà người không đi (1)

Chương 228: Bí cảnh tốt như vậy thế mà người không đi (1)


Cự Tích Yêu Vương điên cuồng giãy giụa.
Nó không muốn đánh nữa.
Nó hiện tại chỉ muốn chạy trốn.
Không có biện pháp, không làm gì được đối phương.
Vừa nhìn thấy nụ cười thèm ăn đòn của đối phương, Cự Tích Yêu Vương liền cảm thấy con tim như nổ tung.
Đó là một loại cảm giác tan tành, không cách nào khôi phục.
Ngoại giới.
Mật Hoan Yêu Vương lấy hai tay gắt gao ôm lấy đuôi của Cự Tích Yêu Vương, dùng hết toàn lực kéo Cự Tích Yêu Vương ra, không để cho đối phương chạy trốn.
Mật Hoan Yêu Vương nó thật vất vả mới tìm được đối tượng để đánh nhau, sao có thể để chạy mất như vậy a!
Còn chưa được tận hứng đâu.
"Trở về trở về, chạy đi làm gì?"
Thân thể Mật Hoan Yêu Vương xoay lại, vác phần đuôi lên trên vai mình.
Sau đó, Mật Hoan Yêu Vương bắt đầu đi về hướng trái ngược.
Mỗi một bước, đều làm cho mặt đất vỡ ra vô số khe hở như mạng nhện.
Cả hai bây giờ đang so đấu lực lượng thân thể.
Ở giữa hư không.
"Lão tử không tin hôm nay không thể thoát khỏi ngươi."
Cảm thụ được lực lượng kinh khủng kéo đuôi mình đi, Cự Tích Yêu Vương rất không phục.
Cự Tích Yêu Vương nó là tồn tại bậc nào?
Đánh không chết đối phương thì cũng thôi đi.
Chẳng lẽ hôm nay còn chạy không được hay sao?
Không có khả năng!
Cự Tích Yêu Vương nó nhất định có thể thành công chạy trốn.
Cần phải tin tưởng bản thân.
Cự Tích Yêu Vương bắt đầu dùng sức giãy giụa, bò tới phía trước mặt.
Giữa hư không mặc dù không có bất luận địa phương nào có thể mượn lực, nhưng mà chỉ cần cảnh giới còn đó thì có thể không ngừng di động tới phía trước.
Ngoại giới.
"Bọn họ đang..." Tiểu Thánh Tượng có chút kinh ngạc.
"Đây là đang chơi kéo co a." Chu Diệp cảm thán.
"Kéo co? Đó là gì?" Tiểu Thánh Tượng không hiểu.
"Mật Hoan Yêu Vương chiến thắng, vậy Cự Tích Yêu Vương chạy không thoát, nếu như Cự Tích Yêu Vương chiến thắng, vậy thì thành công chạy thoát." Chu Diệp nói.
Tiểu Thánh Tượng đã hiểu.
"Chúng ta có cần hỗ trợ không?" Tiểu Thánh Tượng hỏi.
"Giúp đỡ a! Sao lại không giúp." Chu Diệp bắt đầu thúc giục.
Hôm nay không thể để cho Cự Tích Yêu Vương trốn thoát được.
Nhất định phải bắt đối phương trở về.
Tiểu Thánh Tượng di chuyển bốn chân thô to, chạy tới bên cạnh Mật Hoan Yêu Vương.
Sau đó, nó dùng cái mũi cuốn lấy đuôi của Cự Tích Yêu Vương, điên cuồng lôi kéo ra bên ngoài.
Trong hư không.
Cự Tích Yêu Vương cảm giác được lực lượng lôi kéo càng ngày càng mạnh.
"Là con Cự Tượng kia?" Cự Tích Yêu Vương lộ vẻ mặt độc ác.
"Con mẹ nó chứ."
Cự Tích Yêu Vương vừa giãy giụa, vừa tự hỏi hôm nay phải làm như thế nào mới có thể thành công chạy trốn.
Đánh?
Chuyện này không hề nghĩ tới.
Một đánh một đã không làm gì được đối phương rồi, nếu còn một đánh hai, vậy thì càng là đánh không lại a.
Chớ nói chi là, nó đã chú ý tới một chuyện.
Tiểu Thánh Tượng có huyết mạch Thượng Cổ.
Bỏ qua chênh lệch cảnh giới, dù sao thì đối phương chắc chắn không phải là nhân vật dễ trêu chọc.
Ngoại giới.
"Bắt nó đi ra, hôm nay phải giết chết nó." Mật Hoan Yêu Vương nói.
"Nhưng hình như làm vậy thì quá độc ác rồi?" Tiểu Thánh Tượng nói.
"Nói giỡn mà thôi, làm gì mà thực sự giết chết, cùng lắm chỉ là đánh cho tàn phế." Mật Hoan Yêu Vương không nghĩ nhiều.
Nó chỉ muốn kéo Cự Tích Yêu Vương đi ra, sau đó hung hăng đập đối phương một trận.
"Cố gắng lên, nỗ lực hơn nữa."
Chu Diệp ở bên cạnh cố gắng động viên.
Hắn không ra trận.
Dù ra tay cũng không có nhiều tác dụng.
Mặc dù cảnh giới nhục thân của mọi người đều không sai biệt lắm, nhưng mà cánh tay bắp chân của hắn quá nhỏ, không thích hợp lên sân khấu.
Trong hư không.
Cự Tích Yêu Vương phát hiện thân thể của mình đã bị kéo ra ngoài một đoạn.
Tình huống như vậy có chút không ổn.
Kết cục sau khi bị kéo ra ngoài, nó không dám tưởng tượng.
Xác định vững chắc là bị đánh, hơn nữa còn có rất nhiều khả năng phải táng gia bại sản.
Quá nguy hiểm.
Phải nghĩ biện pháp chạy trốn.
Nhưng bây giờ là chân thân tiếp xúc chân thân.
Coi như là thi pháp, cũng không có cách nào trực tiếp chạy trốn.
Trừ phi đối phương buông ra cái đuôi của mình.
Cự Tích Yêu Vương buồn bực vô cùng.
"Nếu không... Hay là vứt bỏ đuôi để bảo vệ tính mạng?" Cự Tích Yêu Vương nghĩ.
Thế nhưng mà nó lại không nỡ bỏ.
Dù sao mình tự chém bản thân thì sẽ vô cùng đau đớn a.
Hơn nữa chém xong, mình cũng sẽ lâm vào trạng thái suy yếu.
Nếu như đến lúc đó đối phương đuổi theo không bỏ, vậy xong đời.
"Cần phải tìm một cái biện pháp xử lý vẹn toàn đôi bên mới được." Cự Tích Yêu Vương hít sâu một hơi, tiếp tục giãy giụa.
Ngoại giới.
"Mệt mỏi quá a." Tiểu Thánh Tượng nói.
Nó cảm thấy cái mũi của mình có khả năng sắp bị kéo giãn dài ra.
Con mẹ nó lỡ thật sự như vậy thì sao?
"Đừng nói nhảm mấy lời không có tác dụng nữa, tranh thủ thời gian a." Mật Hoan Yêu Vương rất sốt ruột, sợ Cự Tích Yêu Vương chạy mất.
"Một hai ba! Kéo!" Chu Diệp hóa thân thành đội trưởng team cổ động viên, đứng ở trên đầu Tiểu Thánh Tượng mà khoa chân múa tay đến mức vui sướng.
Cái đuôi của Cự Tích Yêu Vương lại bị kéo ra thêm một đoạn.
Cự Tích Yêu Vương ở trong nội tâm rất sợ hãi, điên cuồng giãy giụa.
Mật Hoan Yêu Vương cùng Tiểu Thánh Tượng hợp sức với nhau, vậy mà vẫn không thể kéo Cự Tích Yêu Vương ra khỏi hư không.
Trong hư không.
Cự Tích Yêu Vương lo lắng vô cùng.
"Chuyện hôm nay không dễ xử lý..."
"Hay là nói địa phương hung hiểm kia cho đám người này biết?"
Cự Tích Yêu Vương suy nghĩ.
Nếu như hôm nay chạy mất, vậy mọi sự dễ nói.
Nếu như hôm nay không chạy trốn được, Cự Tích Yêu Vương nó liền nói tin tức về địa phương hung hiểm kia cho đám người Chu Diệp, sau đó lừa dối bọn hắn một phen.
Ngoại giới.
Tình huống rơi vào giằng co.
Chu Diệp nhảy xuống khỏi đầu của Tiểu Thánh Tượng, sau đó đi tới bên dưới chỗ cái đuôi của Cự Tích Yêu Vương.
Hắn nâng lên hai cái lá cỏ đã sử dụng chiêu Lấy Thân Hóa Kiếm.
"Phốc."
Lá cỏ cắt thật sâu vào cái đuôi của Cự Tích Yêu Vương.
Sau đó, Chu Diệp điều động lực lượng, bắt đầu dùng sức.
"Ta xxx con mẹ ngươi!"
Cảm thụ được đau đớn ở phần đuôi, Cự Tích Yêu Vương bùng nổ.
Xem ra, hôm nay chỉ có thể tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục rồi.
"Oanh!"
Cự Tích Yêu Vương bị đám người Chu Diệp đồng tâm hợp lực kéo ra khỏi hư không, hung hăng bị quăng xuống đất.
Cự Tích Yêu Vương lăn lộn một vòng, sau đó đứng lên, nhìn thấy Mật Hoan Yêu Vương ập tới, lập tức lớn tiếng nói: "Đừng động thủ!"
Ở trên không trung, Mật Hoan Yêu Vương ngừng lại.
Dưới chân của nó phảng phất có thủy tinh trong suốt, chèo chống cho nó tùy ý đi lại giữa không trung.
"Ta có chuyện muốn nói." Cự Tích Yêu Vương cảm thụ được ba sinh linh đang nhìn mình chăm chú, ở trong nội tâm hoang mang rối loạn.
"Có chuyện thì nói mau, có rắm cũng mau thả." Mật Hoan Yêu Vương rất không kiên nhẫn.
Đời này của nó cảm thấy thứ phiền nhất chính là đối thoại trong khi đánh nhau.
Có chuyện gì thì không thể nói sau khi đánh sau xong sao?
"Ta nhận thua." Cự Tích Yêu Vương rất ngay thẳng nói.
Trong ánh mắt, hoàn toàn trong suốt, không hề có một tia tâm tình nào khác.
Hết thảy, đều biểu hiện ra nó thật sự rất phục rồi.
Thế nhưng ý nghĩ trong lòng khẳng định là không như thế.
Hôm nay không lừa dối các ngươi tiến vào trong bẫy được thì ta sẽ thừa nhận ta thua.
"Ta không đồng ý." Mật Hoan Yêu Vương chậm rãi lắc đầu.
Cự Tích Yêu Vương nghe vậy, lập tức trợn tròn mắt.
Ngươi không cảm thấy làm vậy rất quá phận a?
Ta cũng đã nhận thua rồi, ngươi còn muốn thế nào?
"Chúng ta đừng đánh nữa, ta nói cho các ngươi biết một bí mật, được không?" Cự Tích Yêu Vương thành khẩn nói.
"Ta không muốn nghe." Mật Hoan Yêu Vương lắc đầu.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất