Chương 229: Bí cảnh tốt như vậy thế mà người không đi (2)
Bí mật?
Mật Hoan Yêu Vương trực tiếp coi lời của Cự Tích Yêu Vương là tiếng đánh rắm.
"Tóc húi cua, để nó nói đi." Chu Diệp lại có chút tò mò, Cự Tích Yêu Vương có bí mật gì muốn nói ra đây.
"Được." Mật Hoan Yêu Vương gật đầu, đối với lãnh đạo của tổ chức, nó vẫn là rất tôn trọng.
Cự Tích Yêu Vương có chút kinh ngạc nhìn Chu Diệp một cái, có chút không rõ ràng cho lắm, tiểu thảo tinh này yếu đuối như vậy, thế mà có thể khiến Yêu Vương nghe lời?
Xem ra, tiểu thảo tinh này không đơn giản a.
"Ngươi tranh thủ thời gian nói đi, nói xong thì tiếp tục đánh." Mật Hoan Yêu Vương nói với Cự Tích Yêu Vương.
Cự Tích Yêu Vương có chút bất đắc dĩ.
Đây là cái thái độ kiểu gì a?
Nếu như là dĩ vãng, như vậy nó đã sớm lao tới đấm nhau rồi.
Nhưng hôm nay thật sự không được.
"Ta biết rõ một nơi vô cùng hung hiểm."
Cự Tích Yêu Vương mới mở miệng, liền hấp dẫn chú ý của ba người Chu Diệp.
Một chỗ vô cùng hung hiểm, vậy thì sẽ thế nào?
Mật Hoan Yêu Vương nghe xong, liền cảm giác tới đó sẽ có rất nhiều cơ hội đánh nhau.
"Nói tiếp đi." Chu Diệp hào hứng bừng bừng.
"Tựa hồ là một cái bí cảnh." Cự Tích Yêu Vương nói, trong giọng nói còn mang theo vẻ hơi bi thương.
"Trước kia ta đã đi vào đó một lần, bất quá bị một ít Yêu thú đánh cho phải đi ra."
" Yêu thú trong đó, không biết đã bị cái gì ảnh hưởng tới, tu vi cực cao, nhưng lại không có linh trí." Cự Tích Yêu Vương nói.
Chu Diệp nghe vậy, hai mắt sáng ngời.
Không có linh trí thì rất tốt.
Có thể tùy tiện giết.
Sau đó luyện hóa Yêu đan, thật là vui thích a.
"Chúng nó bị rơi vào một loại trạng thái rất điên cuồng, giống như là cuồng bạo."
“Một khi gặp phải sinh vật có linh trí, sẽ rất điên cuồng công kích tới." Cự Tích Yêu Vương nói tiếp.
Nói tới đây, nó liền hồi tưởng lại tình huống ban đầu.
Khi đó, Cự Tích Yêu Vương nó vẫn còn là Toái Hư Cảnh trung kỳ.
Trong lúc vô tình đã rơi vào bí cảnh, cho rằng cơ duyên xuất hiện, kết quả là vô cùng hưng phấn mà chạy về phía chỗ sâu trong đó.
Kết quả, nó bị một đám sinh vật hắc ám, hai mắt đỏ như máu, trên thân quấn quanh hắc khí ép cho phải chạy ra.
Lúc ấy, thân thể nó bị thương không nhẹ, phải bỏ ra trọn vẹn một tháng mới khỏi hẳn được.
Hiện tại nhớ tới cũng cảm thấy hơi sợ hãi.
Bất quá những thứ này nó sẽ không nói ra.
Nó muốn nói bí cảnh rất hung hiểm, sau đó lại ca ngợi một ít.
"Chỉ cần có thực lực, thì ở trong bí cảnh có thể đạt được không ít Yêu đan, nhớ ngày đó, ta chính là lấy được một viên Yêu đan, luyện hóa xong mới đột phá đến Toái Hư Cảnh hậu kỳ." Cự Tích Yêu Vương nói.
Về phần chân tướng?
Thật không có ý tứ, viên Yêu đan đó là ngũ giai Yêu đan.
"Ngươi biết rõ sinh linh trong đó có tu vi như nào không?" Chu Diệp hỏi.
"Có không ít sinh linh biết rõ bí cảnh này, nhưng mà trong tình huống bình thường chúng ta cũng sẽ không đi vào, cơ duyên mặc dù nhiều, nhưng mà quá nguy hiểm." Cự Tích Yêu Vương nói.
Nói như vậy, Chu Diệp đã hiểu.
"Chúng ta có nên xông vào một lần không?" Chu Diệp hỏi.
"Đi luôn a." Tiểu Thánh Tượng là người thứ nhất đồng ý.
Đã có cơ duyên, vì sao không đi?
Mật Hoan Yêu Vương không hề nghĩ ngợi liền đồng ý.
Không quản nguy hiểm hay là không nguy hiểm, có thể đánh nhau là được rồi.
"Bởi vì ngươi cung cấp một tin tức tốt, nên hôm nay sẽ không đánh ngươi nữa." Mật Hoan Yêu Vương nói với Cự Tích Yêu Vương.
Cự Tích Yêu Vương nghe vậy, nhẹ nhàng thở ra.
"Bất quá..."
Nghe được hai chữ này, tim của Cự Tích Yêu Vương lại bị treo cao.
"Tài phú, cần đưa thì vẫn phải đưa." Mật Hoan Yêu Vương nói.
Cự Tích Yêu Vương trừng to mắt.
"Tin tức bí cảnh ta cũng nói cho các ngươi biết rồi, các ngươi còn muốn tài phú của ta a?" Cự Tích Yêu Vương dường như đang không thể tin nổi.
"Chuyện nào ra chuyện nấy a." Mật Hoan Yêu Vương ra vẻ đương nhiên nói.
Ta XXX con mẹ ngươi.
Cự Tích Yêu Vương tức giận a.
"Không cho tài phú cũng được, ngươi dẫn đường, chúng ta cùng đi bí cảnh phát tài." Chu Diệp cười nói.
"Không đi." Cự Tích Yêu Vương lắc đầu.
Chỗ kia quá nguy hiểm, không muốn đi.
"Địa phương đó có rất nhiều chỗ tốt a, ngươi vậy mà không muốn đi." Chu Diệp cảm thán một câu.
Đồng thời, cảm thấy sự tình có vấn đề.
Bí cảnh tuy rằng nguy hiểm, nhưng mà cơ duyên thật lớn.
Tùy tiện đánh chết một Yêu thú không có linh trí liền đạt được Yêu đan.
Chuyện tốt như vậy, thế mà Cự Tích Yêu Vương không đi.
Rất rõ ràng là có vấn đề a.
Chỉ số thông minh của Chu Diệp hắn tuy rằng không cao, nhưng cũng không tính thấp.
Chuyện này rất rõ ràng là có vấn đề a.
"Ngươi cứ đi theo chúng ta đi , một phương diện là, chúng ta chưa quen thuộc đường, ngươi có thể mang theo chúng ta đi, còn có một phương diện nữa, đó chính là để tất cả mọi người cùng nhau phát đại tài a." Chu Diệp cười nói với Cự Tích Yêu Vương.
"Không được, không được, ta chỉ cần tiểu tài nhưng an ổn, không cần phát đại tài gì cả, hơn nữa tài phú quá nhiều ta cũng không giữ được a."
"Dẫn đường thôi thì không có vấn đề, bất quá sau khi đã đến cửa bí cảnh thì ta sẽ rời đi, chuyện của ta tương đối nhiều, mỗi ngày đều rất vội vàng vất vả đấy." Cự Tích Yêu Vương lúc lắc cái đầu liên tục như đánh trống.
Phát đại tài cái rắm a.
Đi một chuyến như vậy, sau khi bị thương ra ngoài đã phải mất rất nhiều tài phú để mua đồ chữa thương.
Còn phát tài?
Không lỗ vốn đã coi như có đại vận khí.
Tiểu Thánh Tượng nhìn ra được chuyện này có chút vấn đề.
Trên thế giới này, vậy mà còn có Yêu Vương không động tâm với cơ duyên phát tài?
Con mẹ nó, đang lừa ai vậy?
Nhất định là lừa đảo.
"Ngươi có phải là không dám đi hay không?" Tiểu Thánh Tượng giương mắt nhìn Cự Tích Yêu Vương, mở miệng hỏi.
Lời này rất sắc bén, mang theo một loại ý tứ khích tướng.
Cự Tích Yêu Vương nghe xong, cũng không mắc mưu, hắn trực tiếp lắc đầu.
"Không đúng a, ta đã là Toái Hư Cảnh hậu kỳ, ta làm sao có thể không dám đi?"
"Nói thật a, ta chỉ là bận bịu nhiều việc mà thôi, nếu không mỗi ngày ta đều tới bí cảnh rồi."
Cự Tích Yêu Vương lớn giọng nói.
Ngữ khí tràn đầy chân thành, làm cho người ta căn bản nhìn không ra tên này đang nói xạo.
Nhưng mà theo bản năng vẫn sẽ cảm thấy không thích hợp.
"Ta không tin." Tiểu Thánh Tượng lắc đầu.
Theo như ý nghĩ của nó, địa phương có cơ duyên, thì mọi Yêu Vương đều sẽ tụ tập đông đủ.
Nhưng tại sao Cự Tích Yêu Vương lại nhất quyết không chịu đi?
Tiểu Thánh Tượng cảm thấy, gia hỏa này khẳng định đang cất giấu bí mật không muốn nói nào đó.
"Đại ca, chuyện này có vấn đề." Tiểu Thánh Tượng thấp giọng nói.
Thanh âm tuy rằng đã tận lực đè thấp, nhưng mà vẫn như sấm rền.
Cự Tích Yêu Vương liếc mắt.
Đầu năm nay, chuyện lừa dối sinh linh khác đã trở nên khó như vậy sao?
Không đến mức đó chứ.
"Ừ." Chu Diệp lên tiếng.
Chỉ số thông minh của hắn vượt qua Tiểu Thánh Tượng, đã sớm phát hiện không đúng.
"Tay của ta có chút ngứa a." Mật Hoan Yêu Vương đột nhiên mở miệng.
Ngữ khí trầm trọng, tràn đầy một loại biểu tình 'Nếu ngươi không nói thật, lão tử hôm nay sẽ giết chết ngươi'.
"Ngươi tốt nhất là thẳng thắn một chút." Mật Hoan Yêu Vương khuyên nhủ.
Cự Tích Yêu Vương rất là bất đắc dĩ.
"Ta nói đều là sự thật a."
"Lời này chính ngươi tin sao?" Tiểu Thánh Tượng khinh thường.
Cự Tích Yêu Vương gật đầu.
"Ta tin a."
"Ta không tin." Tiểu Thánh Tượng lắc đầu.
"Ta cũng không tin." Chu Diệp nói ra.
"Trừ phi ngươi thề."
"Lấy đạo tâm ra thề." Chu Diệp cường điệu.
Chỉ có phát ra lời thề đạo tâm hắn mới tin.
"Các ngươi nghĩ ta không cần mặt mũi à?" Cự Tích Yêu Vương có chút tức giận.
Thật sự hơi quá đáng rồi.
Không thể cho ta lừa các ngươi một lần à?
Sinh linh bây giờ ăn ở kiểu gì vậy?
Không tin mình còn nói rõ ra, quá không nể tình rồi.
"Lão đệ, phát lời thề đi." Mật Hoan Yêu Vương đi tới bên cạnh Cự Tích Yêu Vương, vươn tay khoác lên trên đùi đối phương, khẽ cười nói.
Cự Tích Yêu Vương cúi đầu nhìn lướt qua nó, lại nhìn Chu Diệp cùng Tiểu Thánh Tượng một chút.
"Ài."
Nó thở dài.
Tiếp theo nói: "Với tư cách là Yêu Vương, ta có tôn nghiêm của mình, một Yêu Vương có tôn nghiêm, làm sao có thể tùy tiện phát lời thề đạo tâm?"
"Thề hay không thề?" Mật Hoan Yêu Vương trầm giọng hỏi.
"Thề a! Là một Yêu Vương thành tật, ta làm sao có thể nói dối được?"
Cự Tích Yêu Vương rất là nghiêm túc.
"Ta lấy đạo tâm ra thề, mỗi một câu một lời của ta đều là thực, nếu như có nói dối sẽ bị thiên lôi đánh xuống."
Cự Tích Yêu Vương phát ra lời thề.