Chương 230: Cửa ra vào bí cảnh
Ở trong nội tâm thì bi thương vô cùng.
Có chuyện cần phải mau chóng đi làm, đây là sự thật.
Bất quá cũng là một chuyện thích thì để sau làm cũng được.
Mà sau khi nói ra lời thề này, nhất định phải một mực bận rộn mới được.
Bằng không thì bị thiên lôi đánh xuống cũng không dễ đón đỡ.
"Ừ, hiện tại ngươi đã chiếm được sự tín nhiệm của chúng ta." Chu Diệp rất hài lòng.
"Ta cám ơn ngươi." Cự Tích Yêu Vương miễn cưỡng cười vui.
Ở trong nội tâm thì lại hận không thể giết chết đối phương.
"Vậy lúc nào chúng ta đi bí cảnh?" Mật Hoan Yêu Vương đã không thể chờ đợi được rồi.
Nó cùng Cự Tích Yêu Vương còn chưa đánh đủ tận hứng, cảm thấy thật là không có ý tứ.
Đối phương kinh sợ, rồi sau đó vậy mà không dám cứng rắn đánh tiếp với nó.
Thất vọng, thất vọng a.
Hiện tại, cũng chỉ bí cảnh mới có chút lực hấp dẫn với nó.
"Sẽ đi ngay bây giờ." Chu Diệp hồi đáp, sau đó nhìn về phía Cự Tích Yêu Vương nói: "Làm phiền ngươi dẫn đường rồi."
"Không có vấn đề." Cự Tích Yêu Vương trực tiếp đồng ý.
Chỉ cần đưa ba sinh linh này tới cửa ra vào của bí cảnh, vậy bản thân liền được giải phóng.
A, đến lúc đó thì hít một ngụm không khí, cũng cảm thấy đó là không khí của tự do a.
"Đi!"
Được Cự Tích Yêu Vương dẫn dắt, Tam đại thanh niên kiệt xuất trực tiếp phá vỡ hư không, đi về phía phương xa.
Ở trong hư không.
Cảm thụ được hắc ám xung quanh, Chu Diệp ở trong nội tâm cảm thấy mình yếu ớt vô cùng.
Hắn không có năng lực đi lại trong hư không.
Vì vậy hiện tại được Tiểu Thánh Tượng dùng huyền khí che chở.
Ở trong hư không, cũng không thể nói là tuyệt đối an toàn, có đôi khi hư không sẽ xuất hiện không gian phong bạo, cuốn bay sinh linh đi.
Một khi lâm vào không gian phong bạo, hậu quả sẽ rất kinh khủng.
Về phần cụ thể là hậu quả gì, thì Chu Diệp không biết.
Hắn chỉ biết không thể rơi vào.
Vì một khi rơi vào, hắn sẽ lập tức về miền cực lạc...
...
"Hí...iiiiii —— "
Không gian bị hai cái móng vuốt xé nát, sau đó hai cái móng vuốt này nhấc lên khoảng không gian vỡ vụn, cưỡng ép xé rách vết nứt thành càng lớn hơn.
"Oanh oanh..."
Cự Tích Yêu Vương đi ra khỏi hư không.
Mật Hoan Yêu Vương ngồi ở trên đầu Cự Tích Yêu Vương, điều này làm cho Cự Tích Yêu Vương cảm thấy vô cùng khuất nhục, bất quá nó không dám lên tiếng, chỉ có thể ở trong nội tâm thầm mắng khốn nạn.
Mật Hoan Yêu Vương ngược lại không cảm thấy có cái gì không đúng, thậm chí còn có chút nhớ lại trận chiến lúc trước và cảm khái đầu Cự Tích Yêu Vương thật là quá cứng rắn...
Tiểu Thánh Tượng mang theo Chu Diệp đi ra khỏi vết nứt không gian.
Lúc này, Tiểu Thánh Tượng hỏi: "Đã đến nơi rồi sao?"
"Không, còn hơn mười dặm đường nữa." Cự Tích Yêu Vương nhìn lướt qua xung quanh, tiếp theo nói.
Toái Hư Cảnh tuy rằng có thể phá vỡ không gian, một bước đi ngàn dặm, nhưng mà trong đại đa số tình huống, khi muốn đi nơi nào đó thì thường sẽ có sai số nhất định.
Sai số lớn thì chừng ngàn dặm, nhỏ thì hơn mười trượng.
Là do khoảng cách xa hay gần.
Tỷ như nếu Tiểu Thánh Tượng ở một chỗ cách nơi này vài ngàn dặm, nếu muốn đi tới chỗ này, vậy nó có thể dễ dàng xuất hiện chuẩn xác ở nơi đây.
Nhưng nếu ở chỗ cách nơi này mấy vạn dặm, thậm chí mấy chục vạn dặm trở lên, vậy rất có thể sẽ xuất hiện sai số hơn mười dặm.
Đương nhiên, cảnh giới càng cao, sai số lại càng nhỏ.
"Hơn mười dặm..."
Chu Diệp cảm thấy có chút không thoải mái.
Không phải nhằm vào người nào, mà là khí tức ở trong mảnh thiên địa này làm cho hắn có chút không thoải mái.
Không khí cũng mang tới cho hắn một loại cảm giác táo bạo.
Hắn không biết đây là tình huống gì, nhưng mà theo bản năng cảm thấy phía trước có nguy hiểm.
Cái loại cảm giác này giống như là cầm ngón tay của mình chỉ vào mi tâm mình.
"Nơi này, thật sự có chút giống như bí cảnh a." Tiểu Thánh Tượng nói.
Đây thuần túy là cảm giác của bản năng, nó có thể nhận ra được một chút gì đó.
Bất quá nó không sợ, ngược lại có chút hưng phấn.
Khẳng định là mình sắp phát đại tài a.
Mật Hoan Yêu Vương thì thiếu chút nữa đã khoa chân múa tay vui sướng rồi.
Sắc mặt cũng mang theo vẻ hưng phấn, hai mắt càng là nở rộ tia sáng.
Gia hỏa này, tựa hồ rất khát vọng.
"Đi theo ta."
Cự Tích Yêu Vương ở phía trước dẫn đường.
Cái khu vực này không biết đến cùng là lớn bao nhiêu.
Cây cối nơi đây cũng có chút dị dạng.
Trên ngọn cây, lá đều là lá khô, nhưng mà khi lá cây lắc lư lại không rơi xuống, dường như vẫn là lá xanh vậy.
Trên cành cây, cũng treo một loại vật chất màu xám, không có một thân cây nào ngoại lệ.
Thổ nhưỡng thì càng không cần nói, phảng phất như bị đốt khô.
Bầu trời cũng thế, tối tăm mờ mịt .
Trừ những cái đó ra, địa phương này còn vô cùng yên tĩnh, không có bất kỳ sinh vật nào tồn tại.
Dường như là một tử địa.
Chu Diệp vận dụng Sinh Mệnh Pháp Tắc, hết thảy trước mắt đều biến thành màu xám trắng.
Trên thân thể Cự Tích Yêu Vương đậm đặc lục quang.
Tiểu Thánh Tượng, Mật Hoan Yêu Vương cũng như thế.
Bất quá trừ thân thể bọn họ tản ra lục quang nồng đậm, những địa phương khác, một chút cũng không có.
Chu Diệp đã từng thử qua, cây cối, cỏ dại, thậm chí những vi sinh vật nhỏ bé nhất, trên thân hoặc nhiều hoặc ít kiểu gì cũng có chút lục quang, lục quang này đại biểu cho sinh mệnh, có lục quang thì có nghĩa là vật sống, không có lục quang chắc chắn là vật chết.
Thế nhưng cái khu vực này, thật sự là một chút lục quang cũng không có.
Rất quỷ dị.
"Một khu tử địa thật sự a." Chu Diệp cảm thán.
Hắn nghĩ mình đã biết rõ tại sao Cự Tích Yêu Vương không muốn tới đây.
Địa phương này có chút quỷ dị.
Càng lúc càng vào sâu.
Cái loại cảm giác không thoải mái càng lúc càng nồng nặc.
Chu Diệp đang cố gắng chịu đựng.
Nếu muốn phát đại tài, phải thừa nhận rất nhiều mạo hiểm.
Bí cảnh cũng như thế.
Địa phương có cơ duyên, có tiền tài, khẳng định sẽ có nguy hiểm, phải sớm chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Phía trước, có một sơn cốc.
Giữa sơn cốc, bao quanh số lượng lớn hắc khí.
Gió thổi qua sơn cốc mà cứ như có người gào khóc thảm thiết vậy.
Khí tức âm trầm bao phủ xung quanh sơn cốc, làm cho người ta cảm thấy thật âm lãnh.
"Đây chính là cửa vào bí cảnh, dưới sơn cốc kia có một cái động rất lớn, sau khi tiến vào phảng phất như tới một không gian khác, ở trong đó rất khủng bố." Cự Tích Yêu Vương nói .
"Ta nói cho các ngươi biết a, tiến vào xong thì nhất định không được tách rời nhau, bên trong thật sự rất nguy hiểm, có rất nhiều Yêu thú tử vong." Cự Tích Yêu Vương dặn dò.
"Yêu thú tử vong?" Tiểu Thánh Tượng có chút nghi hoặc.
Chết thì đã chết rồi, còn sợ cái gì?
"Chính là một ít Yêu thú không có linh trí, chúng nó giống như là đã chết vậy, không có bất kỳ khí tức nào, khi đánh nhau chém giết căn bản không muốn sống." Cự Tích Yêu Vương chậm rãi nói.
Đối với những Yêu thú tử vong kia, nó thật sự là rất sợ.
Tuy rằng nó rất mạnh, nhưng mà thật sự số lượng của đối phương rất lớn.
Đầy khắp núi đồi, rậm rạp chằng chịt.
Người nào nhìn thấy cũng cảm thấy nội tâm như run rẩy cả lên.
"Ta cảm thấy chúng ta vẫn còn đang cần ngươi, ngươi cứ đi vào đi, thực lực cũng không tệ, thích hợp làm hướng dẫn viên du lịch." Chu Diệp nói.
Hắn có chút ý nghĩ.
Để Cự Tích Yêu Vương đi vào, khẳng định tên này quen thuộc mọi chuyện hơn mình, có nó dẫn đường, kiểu gì cũng nhẹ nhõm hơn tự lần mò nhiều lắm.
"Ta thật sự không đi được, ta cũng thề rồi, các ngươi cần phải tin tưởng ta, ta rất bận rộn." Cự Tích Yêu Vương lộ vẻ mặt nghiêm túc.
Đi vào?
Không thể nào.
Tuyệt đối sẽ không đi vào.