Chương 232: Tử vật quỷ dị (2)
Toàn bộ nơi này, phảng phất như là một thế giới chết chóc.
Chu Diệp thật sự không thể tưởng tượng được, đến cùng phải làm thế nào mới có thể hình thành một khu tử địa như thế.
...
Ở một địa phương nào đó có cảnh sắc đẹp đẽ trong Mộc giới.
Trên đỉnh núi, Thanh Đế đứng chắp tay, Kim Tam Thập Lục đứng ở bên cạnh.
"Tiểu thảo tinh vậy mà đi tới chỗ kia." Thanh Đế mở miệng nói.
Kim Tam Thập Lục sững sờ.
Sao lại mập mờ như vậy, nói chuyện có thể nói rõ một chút hay không?
"Là loại địa phương nào?" Kim Tam Thập Lục có chút mờ mịt mà hỏi.
"Một địa phương có cả cơ duyên cùng nguy hiểm tồn tại song song, bất quá tiểu thảo tinh nắm giữ Sinh Mệnh Pháp Tắc, cẩn thận một chút thì hẳn cũng không gặp nhiều nguy hiểm được..." Thanh Đế cười cười, cũng không giải thích quá nhiều.
"Đến cùng là địa phương nào a?" Kim Tam Thập Lục tức giận vô cùng.
Nói cả buổi, mà cuối cùng vẫn không nói là địa phương nào, chẳng lẽ còn bắt nàng đoán mò?
Lúc này, Kim Tam Thập Lục vươn ngọc thủ ra, mạnh mẽ nhéo lên eo của Thanh Đế.
Thanh Đế hít sâu một hơi, khuôn mặt vặn vẹo.
"Có thể đừng như vậy hay không?"
"Nói!" Kim Tam Thập Lục trừng mắt.
"Được rồi..."
...
Ở trong bí cảnh.
"Mọi người nhớ chú ý một chút, nơi đây rất quỷ dị." Cự Tích Yêu Vương nhắc nhở.
Không cần hắn nói, ba sinh linh khác cũng đã sớm cảm thấy như vậy.
Từ khi đi tới chỗ này, dường như có một ánh mắt như có như không, trước sau như một đều dõi theo bọn hắn, làm cho bọn hắn cảm thấy rất không được tự nhiên, như phải vác trên lưng một gánh nặng nào đó.
Thỉnh thoảng ngẫu nhiên nhìn thấy hắc khí lập lòe, phảng phất như tàn ảnh , khiến cho bọn hắn vội vàng hấp tấp, còn tưởng rằng có Yêu thú tử vong kéo tới.
Cự Tích Yêu Vương bình tĩnh đi trước.
Dù sao cũng từng trải qua rồi.
Bốn sinh linh đi đến một ngọn núi trọc không có gốc cỏ nào, ngắm nhìn nơi phương xa.
Bầu trời quá mức lờ mờ, thường nhân chỉ có thể nhìn xa ra mấy trăm trượng, nhưng mà đối với những sinh linh ở đây mà nói, hơn một nghìn trượng hoàn toàn không phải vấn đề.
Chúng nó nhìn thấy ở nơi xa xa có từng tòa cung điện đổ nát, sụp xuống.
"Ọt ọt..."
"Nơi đây..." Tiểu Thánh Tượng nuốt nước miếng một cái.
Nơi đây nhìn kiểu gì cũng có vẻ vô cùng nguy hiểm.
Những cung điện kia, làm cho nó cảm thấy một loại khí tức như tới từ thời viễn cổ.
Không biết vì sao nó lại cảm thấy như vậy, nó chỉ biết nơi đây hình như đã từng tồn tại từ rất lâu rồi .
"Nó cho ta một loại cảm giác rằng nơi đây đã từng phát sinh đại chiến." Chu Diệp trầm giọng nói.
"Chắc là như vậy." Tiểu Thánh Tượng gật đầu.
Bọn hắn tiếp tục đi về phía trước.
Trong núi, ở trong cung điện đổ nát.
Những tòa cung điện này đều vô cùng lớn, mặc dù đã sụp xuống, nhưng mà một ít cây cột đứng thẳng, đều gần chạm đến eo của Tiểu Thánh Tượng.
Chu Diệp nhìn thấy rất rõ ràng những cái mạng nhện.
Hắn một lần nữa sử dụng Sinh Mệnh Pháp Tắc.
Một mảnh phế tích không có bất kỳ tia lục quang nào.
Thế nhưng mạng nhện vẫn còn rất mới.
Phảng phất như mới dệt không lâu.
"Không có sinh mạng nào tồn tại, vậy những mạng lưới này dệt ra bằng cách nào?" Chu Diệp nghĩ mãi mà không rõ.
"Sinh linh nơi đây, hoàn toàn chính xác là còn sống, bất quá vô cùng quỷ dị, chúng nó giống như là sống lại sau khi chết vậy." Cự Tích Yêu Vương nói.
"Chúng nó đều có một cái đặc điểm là tản mát ra khí tức làm cho ta cảm thấy rất chán ghét, hơn nữa huyết nhục trên thân thể cũng làm ta cảm thấy như sắp hư thối."
"Trong cơ thể của bọn nó, ngoại trừ Huyền đan bình thường ra, những thứ khác, toàn bộ đều giống như tử vật."
Cự Tích Yêu Vương nói tới chỗ này.
Đám người Chu Diệp liền nhìn thấy một con nhện xuất hiện trên một cây cột có hoa văn kỳ quái.
Con nhện này lớn chừng một bàn tay, trên thân thể quấn quanh hắc khí, những tia hắc khí này phảng phất như phát ra từ thân thể của nó vậy.
Con nhện này có sáu con mắt đỏ rực như máu.
Giữa ánh mắt tràn đầy khí tức táo bạo.
Ba cặp chân hiện đầy bộ lông dài nhỏ, phần đầu mỗi một cọng lông tóc đều có một viên bi thật nhỏ.
"Không có bất kỳ tu vi nào, nhưng mà ta dám đoán chắc, khi sinh linh dưới Huyền Hải cảnh không chú ý, tuyệt đối sẽ mất mạng trong tay nó."
Cự Tích Yêu Vương nói, sau đó nâng lên móng vuốt, phóng xuất ra Huyền khí đánh chết con nhện này.
"Hí!"
Trước khi con nhện quái dị chết đi đã phát ra một tiếng kêu to.
"Sột sột soạt soạt..."
Trong chốc lát.
Cung điện phế tích đột nhiên truyền ra từng đợt động tĩnh.
Hắc khí ở trong phế tích càng lúc càng nồng nặc!
Khi nhìn thấy một đám sinh vật kéo tới, bốn sinh linh cũng đành phải rút lui.
Không chỉ ở trong phế tích.
Mà còn ở chân núi, ở đỉnh núi.
Đầy khắp núi đồi, vô biên vô hạn.
Một đôi mắt đỏ tươi như máu, lóe lên giữa hắc khí u ám.
Khí tức cuồng bạo liên tục lan tràn.
Một cỗ hàn ý chạy dọc theo lưng Chu Diệp.
"Con mẹ nó thế này thì..." Cự Tích Yêu Vương cũng bó tay rồi.
Không phải là bóp chết một con nhện nhỏ thôi sao?
Đcm, có cần trả thù như vậy không a?
"Để ta lên đi." Cự Tích Yêu Vương tiến về phía trước một bước, che chắn Tiểu Thánh Tượng cùng Mật Hoan Yêu Vương ở sau lưng.
Nếu là Cự Tích nó làm vấn đề, vậy cứ để Cự Tích nó đến gánh chịu.
"Đừng a." Mật Hoan Yêu Vương không vui.
Tuy rằng những con nhện này thoạt nhìn rất hung ác, nhưng mà đối với Mật Hoan Yêu Vương nó mà nói, đây toàn là các tiểu đệ đệ.
Đánh chết hết là được.
"Hí!"
Mật Hoan Yêu Vương vận chuyển lực lượng, khí tức kinh khủng tản ra bốn phía.
Nếu là sinh vật bình thường cảm nhận được đạo khí tức khủng bố này thì sẽ trực tiếp lui về sau.
Thế nhưng những con nhện này, dường như đã không còn chút cảm giác nào, như là nước lũ màu đen cuốn tới bọn hắn.
"Mọi người đều cẩn thận một chút, đừng để bản thân bị thương, mấy thứ này mặc dù không có tu vi, nhưng nhìn qua cũng không phải vật gì tốt." Chu Diệp lên tiếng nhắc nhở.
Những con nhện lông đen kịt này hoàn toàn không có tu vi, nhưng mà trong mắt hắn, những con nhện này không có sinh mệnh.
Nói cách khác, những con nhện này, căn bản đã không còn thực sự sống.
Sinh vật quỷ dị cỡ này, chỉ sợ không phải dễ ăn hiếp như biểu hiện bên ngoài.
"Rất có khả năng còn mang theo kịch độc đấy." Cự Tích Yêu Vương mở miệng nói.
Từ lúc bắt đầu nó đã quan sát con nhện lông màu đen.
Những viên bi nhỏ xíu trên chân của con nhện lông màu đen kia vô cùng có khả năng mang theo kịch độc.
"Chi..."
Con nhện lông đen kia kêu lên, phảng phất như con chuột, bất quá càng thêm bén nhọn.
Đầy khắp núi đồi, ở giữa thiên địa, cũng đều có tiếng kêu đáp lại.
Một lúc sau.
Những tiếng thét này, thật giống như có được ma lực, làm cho đám người Chu Diệp cảm thấy đầu đau chóng mặt.
"Đừng để cho chúng nó kêu."
Tiểu Thánh Tượng có chút bực bội.
"Tỉnh táo một chút, đây là một loại công kích kì lạ, có thể ảnh hưởng đến tâm thần." Chu Diệp ở trong lòng cảm thấy ngưng trọng, mở miệng trấn an Tiểu Thánh Tượng.
"Hiểu rõ rồi." Tiểu Thánh Tượng gật đầu.
Nó nâng lên cái mũi, sau đó mãnh liệt thổi một hơi.
"Hô!"
Cái mũi của nó phảng phất như máy sấy, thổi ra một đợt cuồng phong.
"Chi ... chi chi..."
Vô số con nhện lông màu đen không thể ngăn cản đợt cuồng phong này, bị thổi bay lên bầu trời.
Một ít con nhện lông đen gắt gao bám trụ đất đai, cố chống đỡ cuồng phong.
"Con mẹ nó chứ, đừng thổi gió nữa." Cự Tích Yêu Vương ngẩng đầu nhìn thoáng qua, lập tức kêu lên.
Những con nhện lông đen bị thổi lên trên bầu trời cuồng loạn bay múa, dường như là hạt mưa, phô thiên cái địa, trực tiếp rơi xuống.
Cự Tích Yêu Vương nhìn lên, liền thấy miệng những con nhện lông màu đen hơi hé ra, ngưng tụ độc dịch màu xanh nhạt!
Tiểu Thánh Tượng vội vàng dừng lại.
"Con mẹ nó, động thủ đi." Tiểu Thánh Tượng có chút bất đắc dĩ.
Mật Hoan Yêu Vương cũng không quản chúng nó như nào, trực tiếp lao vào giữa bầy nhện lông đen.