Chương 233: Tri Chu Vương
Trên người Mật Hoan Yêu Vương đã bị bám đầy bởi đám nhện lông đen kia.
Những con nhện lông đen trực tiếp cắn xé thân thể Mật Hoan Yêu Vương, nhưng cắn mãi mà không làm gì được nó.
"Không nghĩ tới sao?"
Mật Hoan Yêu Vương rất đắc ý, nâng lên móng vuốt chụp chết hơn mười co nhện lông đen.
Nó hiện tại rất vui sướng.
Tuy rằng những con nhện lông đen này vốn không thể tạo thành tổn thương gì cho nó, nhưng mà nó ưa thích trực tiếp đánh giết.
Không quản đối phương có tu vi hay không, trực tiếp giết đi là xong chuyện.
"Bá bá!"
Trên bầu trời, hai đạo kiếm quang lôi điện dài đến trăm trượng, lóe lên rồi rơi xuống.
"Oanh!"
Thanh âm cực lớn truyền ra.
Trong đất đai có một đám lôi xà nhỏ bé chạy loạn, tìm kiếm mục tiêu của mình.
Trong phạm vi hai dặm đã bị điện quang bao vây lại, phàm là những con nhện nào tiến vào khu vực này đều không ngoại lệ, tất cả đều bị nhiệt độ cao đốt cháy thành bụi.
"Đừng tạo thành âm thanh quá lớn, rất dễ dàng dẫn ra càng nhiều quái vật." Cự Tích Yêu Vương nhìn lướt qua chung quanh, sau đó nói khẽ với đám người Chu Diệp.
"Hiểu rồi."
Mật Hoan Yêu Vương lấy hai cái móng vuốt cạo sâu vào đất đai, sức chiến đấu kinh khủng bắt đầu bày ra.
Trong phạm vi vài dặm, mặt đất khẽ run rẩy, từng con nhện lông màu đen bị bay lên bầu trời.
Mặt đất chấn động đến mức vỡ nát lộn xộn.
Lực lượng cuồng bạo di động giữa không trung, xé nát rất nhiều con nhện.
"Tạch...!"
Một con nhện lông đen lớn chừng cối xay bị bay lên không, sau đó một cỗ lực lượng bỗng nhiên xuất hiện, trực tiếp xé nát nó.
Sau khi nó bị xé nát, một loại chất lỏng màu xanh rớt ra.
Đồng thời, thi thể con nhện bắt đầu co rút, khi rơi xuống mặt đất đã hóa thành tro tàn.
Cự Tích Yêu Vương vội vàng đối phó với đám nhện lông đen bị Tiểu Thánh Tượng thổi lên trên bầu trời.
Cả người đứng thẳng lên, sau đó vung vẩy móng vuốt.
Vài đạo ánh sáng màu đỏ như máu bắn ra từ ngón tay, trùng kích lên bầu trời.
Quang mang đỏ như máu được thần niệm khống chế, liên tiếp chém giết những con nhện lông đen.
Tiểu Thánh Tượng cũng xuất lực.
Nó hơi hơi cúi đầu, mũi to chuyển động trên mặt đất, mỗi một lần nghiền ép, liền giết chết hàng trăm hàng ngàn con nhện lông đen.
Ở trên đầu Tiểu Thánh Tượng, Chu Diệp đứng vững vàng.
"Thân thể những con nhện lông đen này vậy mà không bị thần niệm ảnh hưởng tới..." Chu Diệp phát hiện ra một vấn đề rất lớn.
Những con nhện lông đen này vô cùng quỷ dị.
Từ tình huống trước mắt, thì căn bản không phải sinh vật còn sống.
Thế nhưng lại rất năng động, có thể chủ động công kích sinh linh, vậy đáng ra phải có thần hồn chứ?
Nhưng mà thật đáng tiếc.
Những con nhện lông đen này, đến cả thần hồn cũng không có.
Chu Diệp nghĩ mãi không rõ, rút cuộc là lực lượng gì, không ngờ có thể chèo chống giúp những sinh vật không có thần hồn, vậy mà điên cuồng công kích bọn hắn như sinh vật sôngs?
Chỉ bởi vì Cự Tích Yêu Vương giết chết một con nhện nhỏ?
Vậy thì nói không thông a.
Chu Diệp nhảy dựng lên một cái, rơi vào chính giữa bầy nhện lông đen.
Hắn hành tẩu trên mặt đất khô cằn, quanh thân bao quanh kiếm quang lôi điện, không có một con nhện lông đen nào có thể tới gần hắn.
Hắn cẩn thận quan sát những con nhện lông đen này.
Chu Diệp phát hiện, những con nhện lông đen này đều có một cái đặc điểm, đó là điên cuồng.
Dường như phải chịu một loại kích thích nào đó, tiến công không ngừng nghỉ.
Thật giống như, nếu không giết chết bốn sinh linh bọn hắn, thì sẽ không bỏ qua...
"Rút cuộc là tại sao đây?" Chu Diệp không nghĩ ra.
Hắn chú ý tới một điểm, thân thể của mỗi con nhện đều bị quấn quanh bởi hắc khí.
Như vậy, có phải vấn đề nẳm ở hắc khí không?
"Vèo."
Chu Diệp nâng lên lá nhọn, dùng Huyền khí bao vây lá cỏ, sau khi làm xong phòng hộ liền cuốn lên một con nhện lông đen.
"Chi ... chi chi!"
Con nhện lông đen kêu loạn, rất là điên cuồng, hé miệng cắn lấy cắn để lá cỏ bọc bởi huyền khí màu xanh.
Chu Diệp nhìn thấy, trên đầu con nhện lông đen, có hai hàm răng bén nhọn, phảng phất như là răng nọc của độc xà.
Đồng thời, trong nháy mắt hàm răng lộ ra, trên ngọn răng liền ngưng tụ ra một giọt dung dịch màu xanh nhạt.
Đó là độc dịch.
"Tí tách."
Độc dịch nhỏ xuống, rơi vào huyền khí.
"Xùy!"
"Huyền khí mà cũng có thể ăn mòn? !" Chu Diệp không thể tin nổi.
Loại sinh vật này, thật sự có chút không dễ chọc.
Con nhện này khác với nhện bình thường, hắn nhớ kỹ Xích Hồng có tám cái chân nhện, mà những con nhện này chỉ có sáu cái chân, hơn nữa còn có răng nọc bén nhọn, trên thân thì quấn quanh hắc khí, ba đôi mắt đỏ như máu tràn đầy khí tức cuồng bạo...
Nhìn thế nào cũng giống như tà vật.
"Xùy!"
Trên ngọn lá của Chu Diệp bắn ra kiếm quang, chém con nhện đang điên cuồng dãy giụa thành hai nửa.
Hắn tổng kết lại những thông tin, cuối cùng cho rằng vấn đề là do hắc khí.
Bất quá giải quyết chuyện này bằng cách nào thì hắn không rõ ràng lắm.
...
"Sao lại có loại cảm giác như vĩnh viễn cũng giết không hết?" Tiểu Thánh Tượng nhíu mày, có chút nghi ngờ mở miệng hỏi.
Chung quanh đó, số lượng những con nhện lông đen dường như vĩnh viễn giữ nguyên, căn bản không có xu thế giảm bớt.
"Ha ha ha..." Mật Hoan Yêu Vương phảng phất như người điên, ở giữa đám nhện lông màu đen mà điên cuồng cười to.
Cự Tích Yêu Vương cảm thấy sọ não đau nhức.
Ta cũng đã nói rồi, ở trong bí cảnh thì nói nhỏ thôi, nói nhỏ thôi.
Lúc nãy ngươi còn chưa nghe lọt tai à ?
"Có biện pháp giải quyết nhanh chóng hay không ?" Chu Diệp nhìn về phía Cự Tích Yêu Vương hỏi.
"Không có." Cự Tích Yêu Vương lắc đầu.
Nếu như nó có biện pháp giải quyết nhanh chóng, thì nó cũng đã sớm nói.
Mấu chốt là, căn bản không có a.
"Không phải ngươi từng đi vào nơi này rồi sao?" Chu Diệp hỏi.
Cự Tích Yêu Vương lộ vẻ mặt đắng chát.
"Đi vào thì từng đi vào, nhưng mà thật sự chưa bao giờ gặp loại quái vật này a." Cự Tích Yêu Vương thở dài.
Gặp được bầy nhện lông đen này, kỳ thật nó cảm thấy còn rất tốt.
Ít nhất những con nhện lông đen này cũng không có tu vi.
Nếu gặp phải loại quái vật có tu vi, hơn nữa vô cùng kinh khủng, vậy rất không xong rồi.
"Hợp sức đi." Tiểu Thánh Tượng có chút bất đắc dĩ nói.
Cự Tích Yêu Vương suy nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu.
"Được."
Chu Diệp nhảy tới trên đầu Tiểu Thánh Tượng.
Kế tiếp, là biểu diễn của ba vị Yêu Vương.
Mật Hoan Yêu Vương nghe được hợp sức, lập tức vui sướng.
"Rống!"
Nó hét lớn một tiếng, sóng âm chập trùng, chấn động cho một đám lớn nhện lông đen lăn ra chết.
Số lượng Huyền khí vô biên tuôn ra, phảng phất như cối xay thịt vậy, xoắn giết rất nhiều con nhện.
"Chi ... chi chi..."
Những con nhện lông đen phảng phất như vô tận, vẫn không ngừng từ theo phế tích, chân núi, đỉnh núi tuôn ra.
Bất quá bị ba vị Yêu Vương hợp sức, số lượng nhện lông đen liên tục giảm bớt.
Đột nhiên, một mùi vị tanh tưởi truyền vào trong giác quan của bốn sinh linh.
"Không đúng! Cẩn thận một chút, có quái vật cỡ lớn đi ra rồi." Cự Tích Yêu Vương lộ vẻ mặt căng thẳng.
Loại mùi vị này vô cùng quen thuộc.
Kẻ đến tuyệt đối có tu vi không thấp.
Nơi phát ra mùi vị tanh tưởi, là đỉnh núi nơi xa.
Một bóng dáng cao lớn, ở trong khói mù màu đen như ẩn như hiện.
Phản ứng đầu tiên của Chu Diệp là đánh không lại.
Đối phương tản mát ra uy áp quá mức khủng bố.
Đã vượt qua Siêu Phàm cảnh.
Là Toái Hư Cảnh rồi.
"Là đồng cấp." Mật Hoan Yêu Vương chấn động toàn thân, làm vỡ nát thêm một đám nhện bám trên người, sau đó xoa tay, chuẩn bị làm người đầu tiên tiến lên.
"Đừng xúc động." Cự Tích Yêu Vương lên tiếng nhắc nhở.
"Những thứ này đều không phải vật gì tốt, hoặc là mang theo kịch độc, hoặc là có ám chiêu gì đó, tận lực đừng để bị thương bởi bọn chúng, bằng không thì muốn khôi phục sẽ đặc biệt phiền toái."
Nghe được ngữ khí trầm trọng của Cự Tích Yêu Vương, Mật Hoan Yêu Vương cũng lộ vẻ nghiêm túc.
Vô luận là bình thường cuồng đến mức nào, thời điểm này cũng đều không thể khinh thường.
Tiểu Thánh Tượng hơi lui lại phía sau.
Toái Hư Cảnh hậu kỳ đại chiến, nó tuy rằng có thể giúp đỡ một chút, nhưng mà đại ca vẫn còn ở trên đầu.
Một khi có dư âm của chiêu thức nào ảnh hưởng tới làm đại ca lăn ra chết thì rất không tốt.
"Xùy..."
"Xùy..."
Một bóng dáng cực lớn, đang đi xuống từ trên đỉnh núi.
Chân của nó giẫm đạp trên mặt đất khô cằn, làm thổ nhưỡng vỡ nát ra.
Trên đùi, là bộ lông đen kịt.
Là một con nhện lông đen cực lớn.
Chỉ sợ ở trong bầy nhện, nó có thể xưng vương rồi!