Chương 236: Điểm mãnh liệt tốt nhất
Năng lượng trong yêu đan của sinh linh Toái Hư Cảnh hậu kỳ vô cùng nồng đậm, mặc dù chỉ là một nửa cũng có chút mê người, bất quá Mật Hoan Yêu Vương không phải rất để trong lòng.
"Cỏ gia ngươi vẫn nên tự giữ cho mình đi." Cự Tích Yêu Vương lắc lắc đầu, nó thật sự không muốn.
"Cỏ gia ngươi hấp thu hai khỏa Yêu đan này xong, áp súc đè nén tu vi rồi hẵng đột phá, khi đó thực lực sẽ càng mạnh hơn." Cự Tích Yêu Vương lên tiếng nhắc nhở.
"Đại ca vẫn chỉ là Siêu Phàm cảnh đỉnh phong đã lợi hại như vậy, nếu như đột phá Toái Hư Cảnh, vậy chẳng phải là chẳng cần sợ ai nữa hay sao?" Tiểu Thánh Tượng vừa cười vừa nói.
Ngữ khí của nó tràn đầy ý vui đùa.
"Đừng nói như vậy, tất cả mọi người đều bỏ ra không ít lực lượng, nếu một mình ta độc chiếm vậy thì rất không có ý tứ." Chu Diệp cự tuyệt.
Mặc kệ xuất phát từ tình huống nào, cái gì nên chia, thì nhất định phải chia.
Chu Diệp hắn cũng là cỏ có nguyên tắc.
"Thật sự không muốn." Mật Hoan Yêu Vương lắc đầu.
Thần tình ra vẻ như thể nếu thật sự muốn chia cho nó thì nó sẽ tức giận.
Cự Tích Yêu Vương suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn lắc đầu.
Nó tự nhận là bản thân không bỏ ra bao nhiêu lực lượng.
Tiểu Thánh Tượng thì không cần nghĩ nhiều như vậy, đi theo sau lưng đại ca đã là rất vui vẻ, được chia của hay không nó chả quan tâm lắm.
"Như vậy đi, chúng ta tiếp tục thám hiểm, chờ khi ra ngoài bí cảnh chúng ta sẽ phân chia sau, được hay không?" Chu Diệp suy nghĩ một chút, cuối cùng hỏi.
"Cái này có thể." Cự Tích Yêu Vương gật đầu đồng ý.
Mật Hoan Yêu Vương thì sao cũng được.
Chia hay không chia nó đều không thèm để ý, nó chủ yếu là muốn đánh nhau.
Chu Diệp đưa hai viên Yêu đan cho Tiểu Thánh Tượng, bảo nó thu lại.
"Đi thôi, tiếp tục tìm kiếm tiếp, ta cảm thấy, chỉ cần là Toái Hư Cảnh, ta đều có thể chém chết." Chu Diệp giang rộng hai cái lá cỏ ra một chút, lúc nói chuyện lộ vẻ rất tự tin.
Giờ phút này, tâm cảnh của hắn đang rất bành trường.
Có một loại cảm giác như thể 'Cái bí cảnh này Chu Diệp ta có thể đi ngang'.
"Đi thôi." Cự Tích Yêu Vương thật sự rất hưng phấn.
Có đại chiêu của cỏ gia áp trận, vậy còn sợ cọng lông a.
Mật Hoan Yêu Vương cũng cảm thấy như thế.
Sợ cái quái gì nữa.
...
Trong núi.
Bốn phía đều là cung điện đổ nát.
Khí tức âm trầm tràn ngập khắp toàn bộ thiên địa, không chỗ nào không có.
Toàn bộ hoàn cảnh đều làm cho người ta sợ hãi.
Nhưng mà trong đội ngũ Chu Diệp này, tất cả sinh linh đều cảm thấy rất hưng phấn, thậm chí còn muốn tìm những Yêu thú tử vong để gây phiền toái.
"Các ngươi nhìn xem, đằng kia có một tấm bia đá." Cự Tích Yêu Vương nhìn về phía đám người Chu Diệp hô lên.
Các sinh linh nhìn sang.
Cách đó không xa, có một tấm bia đá cực kì lớn.
Tấm bia đá có màu tối như mực, phía trên có khắc một ít ký tự nhìn không hiểu.
"$##%?"
"Khắc cái quái gì đây?" Cự Tích Yêu Vương vừa nhìn liền có chút đau đầu, hoàn toàn không hiểu gì.
"Loại chữ này, hình như ta đã từng thấy trong ghi chép của bộc tộc, tựa hồ là văn tự của thời kỳ viễn cổ." Tiểu Thánh Tượng nói.
"Vậy ý ngươi là, thời gian nơi đây tồn tại, thật sự đã rất dài?" Chu Diệp suy nghĩ rồi hỏi.
Hắn cảm thấy, quay về Thanh Hư sơn thì có thể hỏi cẩu tặc Lộc thổ phỉ xem sao.
Tên kia sống mười vạn năm, tuy rằng ngây ngốc, nhưng mà chắc hẳn cũng biết một ít thứ.
"Ừ." Tiểu Thánh Tượng nhẹ nhàng gật đầu.
"Ngươi có thể hiểu được văn tự này không?" Cự Tích Yêu Vương tò mò hỏi.
Tiểu Thánh Tượng hé mắt, nhìn lướt qua tấm bia đá, trầm mặc nửa ngày.
"Viết cái gì a?" Cự Tích Yêu Vương hỏi.
"Nhìn không hiểu." Tiểu Thánh Tượng nói.
"Cái tấm bia đá rách nát này, ghi dòng chữ “nhìn không hiểu”?" Cự Tích Yêu Vương lúc này trào phúng.
Tới kia kịp phản ứng lại liền có chút im lặng.
"Không phải chứ, trong tộc của ngươi không phải có ghi chép hay sao, vậy mà ngươi còn không hiểu?"
"Ài, bởi vì lúc trước ta không muốn học tập cái này." Tiểu Thánh Tượng bĩu môi.
Nó làm gì có biện pháp.
Bởi vì mấy chữ quái dị này rất khó hiểu nên nó mới không để tâm học tập a.
"Được rồi được rồi, đi nhanh lên." Mật Hoan Yêu Vương quơ quơ móng vuốt.
"Được."
Bốn sinh linh tiếp tục đi lên phía trước.
Mật Hoan Yêu Vương chạy đến trên ngọn núi, nhìn về phía phương xa nổi giận gầm một tiếng.
Hành vi của nó, kỳ thật chính là đang hấp dẫn sự chú ý của những sinh vật kia để chúng tới đánh nhau.
Rất đáng tiếc, thật đáng tiếc.
Không có bất kỳ phản ứng nào.
Toàn bộ Yêu thú tử vong trong trời đất này, dường như đã biết bọn hắn không dễ chọc.
"Không có tí sức lực nào a." Chu Diệp thở dài một tiếng.
Có một loại tâm tình cô đơn lạnh lẽo nổi lên, tản ra khỏi cơ thể.
Tiểu Thánh Tượng liếc mắt.
Đây chính là chênh lệch giữa mình cùng lão đại sao?
Cự Tích Yêu Vương càng không kiêng nể gì, trực tiếp tìm kiếm ở giữa phế tích.
Nó hiện tại rất muốn tìm được một con nhện nhỏ.
Không có nhện con thì gián con cũng được a.
"Đã tìm được chưa?" Chu Diệp giờ phút này ngồi ở trên đầu Cự Tích Yêu Vương, vừa quan sát bốn phía, vừa nói.
"Không có a." Cự Tích Yêu Vương thở dài, dường như đang cảm thấy rất thất vọng.
"Vậy thật đáng tiếc a." Chu Diệp có chút khó chịu.
Giờ đã có thể xông pha giữa bí cảnh, nhưng lại không có gia hỏa muốn chết nào đi tới gây sự.
Thật làm người ta thất vọng a.
"Này, các ngươi có phát hiện loại cảm giác bị nhìn chằm chằm đã biến mất, hơn nữa chung quanh tựa hồ cũng không còn âm lãnh như trước không?" Tiểu Thánh Tượng hỏi.
Đám người Chu Diệp cẩn thận mà cảm giác một chút, phát hiện thật đúng là như vậy.
"Con mẹ nó chứ, tình huống như thế nào rồi?" Chu Diệp có chút sững sờ.
"Không hiểu a." Cự Tích Yêu Vương lắc đầu.
Tiểu Thánh Tượng nhìn thoáng qua hai mảnh lá cỏ đang lập lòe ánh sáng của Chu Diệp, sau đó suy đoán rằng: "Đại ca, ngươi nói xem có khi nào bởi vì ngươi tùy thời đều chuẩn bị phóng ra đại chiêu, vì vậy những Yêu thú tử vong kia không dám ra không?"
Chu Diệp lâm vào trầm tư.
Nãy giờ hắn một mực vận chuyển Sinh Mệnh Pháp Tắc.
Khí tức Sinh Mệnh Pháp Tắc một mực vờn quanh đây.
Nếu là lúc trước, Chu Diệp khẳng định không phát hiện.
Nhưng bây giờ sau khi Tiểu Thánh Tượng nói ra lời này, Chu Diệp cảm thấy không đúng.
Từ khi phóng ra khí tức Sinh Mệnh Pháp Tắc, những tia hắc khí cuồn cuộn kia, tựa hồ cũng rất sợ hắn.
Khí tức âm lãnh, giờ chỉ dám dừng lại ở ngoài mấy trăm trượng, căn bản không dám tới gần.
Mới đầu còn có chút nghi hoặc.
Cái này là Sinh Mệnh Pháp Tắc, không phải là Thánh Quang gì đó a.
Nhưng mà hiện tại suy nghĩ một chút, rất có thể vấn đề là do mình.
Chu Diệp nghĩ lại một phen, sau đó...
Kỹ năng huyết mạch Sống Tạm, mở ra!
Trong nháy mắt này Chu Diệp biến thành một cây cỏ dại, bình thường không có gì hiếm lạ, làm cho người ta cảm thấy như dẫm một cước là có thể giết chết hắn.
"Đại ca, ngươi làm sao..." Tiểu Thánh Tượng có chút há hốc mồm.
Sao lại có thể biến hóa lớn như vậy chỉ trong một khoảnh khắc?.
Hiện tại pháp thuật che giấu khí tức đều cao thâm như vậy rồi sao?
Cự Tích Yêu Vương thật sự không ngờ.
Nếu như không phải Chu Diệp còn đứng ở trên đầu mình, như vậy nó thật đúng là không nhất định có thể cảm nhận được Chu Diệp tồn tại.
"Đến rồi, đến rồi! Là cái cảm giác quen thuộc này." Mật Hoan Yêu Vương bắt đầu hưng phấn nói.
Đồng thời, Chu Diệp cũng cảm nhận được.
Cái cảm giác có sinh linh núp trong bóng tối âm thầm quan sát mình, lại tới nữa!
"Rút cuộc đã tới a." Cự Tích Yêu Vương có chút cảm động.
Loại cảm giác được âm thầm nhìn chăm chú này, thật là tốt a.
“Khí tức âm lãnh thật sự xuất hiện rồi." Mật Hoan Yêu Vương đứng dựng người lên, hai cái móng vuốt chà xát lẫn nhau, trên mặt lộ ra một nụ cười quái dị.
"Tốt nhất là tới một đám mạnh hơn, mãnh liệt hơn một chút." Chu Diệp cười.
Khi đang ở trong trạng thái Sống Tạm, trên thân không hề tản ra khí tức gì, nhưng mà đại chiêu mạnh nhất, lúc nào cũng có thể phóng ra.