Chương 244: Vậy gọi là Nhị Đản (1)
Bờ sông.
Một con hà mã cực lớn đang lặn ở trong sông.
Hà Mã Yêu Vương với tư cách là bá chủ con sông này, cuộc sống mỗi ngày có thể nói là tương đối thoải mái.
Muốn làm gì, vậy liền làm cái đó.
Nó chuẩn bị lên bờ phơi nắng.
Nhưng đột nhiên, tình huống có chút không đúng.
"Có chuyện gì vậy?" Hà Mã Yêu Vương nhìn về phương xa.
Mặt đất đang chấn động lấy, nước sông cũng bị làm cho nổi lên từng đợt gợn sóng.
Hà Mã Yêu Vương chú ý tới phương xa, trong rừng rậm có vô số con chim bị kinh động bay lên, nó trong lúc nhất thời cũng có chút bối rối.
"Đây là vị lão đại nào đến uống nước sao?" Hà Mã Yêu Vương ngụp thân trong nước, chỉ lưu lại cái đầu ở bên ngoài.
Nó lộ vẻ mặt khẩn trương, ở trong nội tâm đang suy tư, đợi lát nữa nên trao đổi với lão đại như thế nào.
"Oanh oanh —— "
Phương xa truyền đến tiếng vang.
Hà Mã Yêu Vương nhìn sang.
"Hả? Cự Tích?" Hà Mã Yêu Vương có chút ngây người.
Cự Tích Yêu Vương nó cũng biết đến, dù sao cũng là tồn tại đồng cấp.
Đồng thời, Hà Mã Yêu Vương thấy được Tiểu Thánh Tượng cùng Mật Hoan Yêu Vương.
"Đều là Toái Hư Cảnh hậu kỳ a..." Hà Mã Yêu Vương cảm thán, bất quá cũng không nghĩ nhiều.
Hà Mã Yêu Vương nó cũng không đắc tội người nào, khẳng định không thể là tìm mình gây phiền toái.
"Hà Mã!" Cự Tích Yêu Vương từ một nơi thật xa đã bắt đầu hô to.
Hà Mã Yêu Vương lộ vẻ mặt khẩn trương.
Con mẹ nó.
Thật đúng là tìm đến mình.
Cự Tích Yêu Vương chạy như bay tới đây, sau đó nói với Hà Mã Yêu Vương: "Lão Hà, lần này tới tìm ngươi là để mượn một ít nước."
Hà Mã Yêu Vương nghe xong, lập tức có chút nghi hoặc.
"Mượn nước?"
Cự Tích Yêu Vương không nói nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp giải thích sự tình cho Hà Mã Yêu Vương.
Hà Mã Yêu Vương nghe xong, nhẹ nhàng gật đầu.
"Không có việc gì, chỉ cần con sông này không ngừng chảy là được." Hà Mã Yêu Vương rất rộng rãi nói.
Nó hơi hơi nghiêng đầu, thấy được Chu Diệp đang kéo thanh cự kiếm tới đây, lập tức lâm vào trầm mặc.
Nó nhìn lướt qua con sông của bản thân, lại nhìn lướt qua khe rãnh mà cự kiếm lưu lại trên đất.
Con sông này tổng cộng cũng chỉ rộng khoảng bốn mươi năm mươi trượng, mà vậy khe rãnh rộng trọn vẹn trăm trượng...
"Các ngươi làm vậy là muốn làm con sông bị chảy khô kiệt a." Hà Mã Yêu Vương có chút gấp gáp.
Con sông này đâu chỉ bồi dưỡng nghìn vạn dặm đất đai.
Hạ du cũng có rất nhiều địa phương cần dùng nước.
Cái khe rãnh này to lớn như vậy, sinh vật ở dưới hạ du phải làm sao bây giờ?
"Không có việc gì, chỉ cần chỗ tiếp nối không quá lớn là được." Cự Tích Yêu Vương tự nhiên biết rõ Hà Mã Yêu Vương lo lắng điều gì.
Cự Tích Yêu Vương bắt đầu an ủi Hà Mã Yêu Vương, nói một ít lời động viên, rốt cuộc thuyết phục được đối phương.
"Vậy được rồi, nhưng không thể mở ra chỗ tiếp giáp quá lớn a." Hà Mã Yêu Vương đồng ý.
"Ngươi tới làm đi, bao nhiêu thì để ngươi tự tính!" Cự Tích Yêu Vương nói với Hà Mã Yêu Vương .
"Vậy cũng được." Hà Mã Yêu Vương đồng ý.
Không bao lâu sau, một con sông mười lăm mười sáu trượng được Hà Mã Yêu Vương sáng lập ra.
Cuối cùng, kết nối cùng một chỗ với khe rãnh.
"Rầm rầm..."
Một số lượng lớn nước chảy vào khe rãnh, lao nhanh về phía phương xa.
"Chúng ta coi như là tạo phúc một phương rồi a?" Cự Tích Yêu Vương cười hỏi.
"Tuy rằng phá hủy không ít địa phương, nhưng mà chuyện này đã giúp khôi phục lại cả một khu tử địa, dù thế nào cũng có thể nói là tạo phúc một phương rồi." Tiểu Thánh Tượng nhẹ nhàng gật đầu.
Hà Mã Yêu Vương nghe Cự Tích Yêu Vương kể xong tất cả hành động cũng cảm thấy có chút bội phục.
"Các ngươi vừa làm một việc thật vĩ đại." Hà Mã Yêu Vương nhìn về phía Chu Diệp, vừa cười vừa nói.
Chu Diệp rất khiêm tốn.
"May mắn là có ba người bọn hắn, bằng không chỉ một mình ta khẳng định không thể làm được chuyện này." Chu Diệp vừa cười vừa nói, "Tất cả mọi người đều bỏ ra lực lượng, vì vậy tất cả mọi người đều có một phần công lao."
"Hà Mã Yêu Vương ngươi đã góp phần tạo ra con sông này, tương lai những sinh linh được ngươi giúp đỡ, ít nhất cũng phải ngàn vạn trở lên." Chu Diệp nói.
"Chỉ là tiện tay mà thôi mà thôi, hơn nữa, tuy rằng ta có tư cách là chủ nhân con sông này, nhưng mà ta cho rằng dòng sông không phải là sở hữu tư nhân của bất kì ai." Hà Mã Yêu Vương nghiêm mặt nói.
"Ở bất cứ địa phương nào nguồn nước cũng rất trọng yếu, hẳn nên thuộc về mọi người, ta chỉ là có tu vi tương đối cao, vì vậy tạm thời đảm nhiệm trách nhiệm phân phối nước chảy mà thôi." Hà Mã Yêu Vương lắc đầu, căn bản không tham công.
Nó cho rằng, hết thảy không có quan hệ gì với mình.
Bất quá nếu dòng sông mới này có thể giúp cho ngàn vạn sinh linh, như vậy nó sẽ cao hứng từ đáy lòng.
Qua dăm ba câu, Chu Diệp có thể đoán được, Hà Mã Yêu Vương là một vị Yêu Vương có thiện tâm.
Sau khi chém gió với bốn vị Yêu Vương trong chốc lát, Chu Diệp nói lời cáo từ.
Chờ Chu Diệp kéo cự kiếm rời đi rồi, bốn Yêu Vương tiếp tục nói chuyện.
"Tóc húi cua ca, về sau có tính toán gì không?" Tiểu Thánh Tượng hỏi.
Mật Hoan Yêu Vương suy nghĩ một chút, sau đó cười nói: "Trừ bạo giúp kẻ yếu."
"Được a, vừa vặn ta và ngươi cũng ở cùng một chỗ!" Hai mắt Tiểu Thánh Tượng tỏa ánh sáng.
"Có ý gì?" Cự Tích Yêu Vương có chút nghe mà không hiểu.
Tiểu Thánh Tượng dường như đã được Chu Diệp nhập vào, mở ra hình thức thao thao bất tuyệt.
Nói một hồi lâu, cuối cùng thành công chuyển hóa Cự Tích Yêu Vương thành người một nhà.
Cự Tích Yêu Vương cùng Hà Mã Yêu Vương nói chuyện cũ thêm một lát, sau đó cáo từ.
Cự Tích cùng Tiểu Thánh Tượng cùng với Mật Hoan Yêu Vương, cùng nhau bước lên con đường trừ bạo giúp kẻ yếu, tự xưng với bên ngoài là ba người trong Bảy Thanh Niên Kiệt Xuất Mộc Giới.
Hoa nở nhiều đóa, nhưng tất cả đều cùng một cành.
Chu Diệp đã rời xa địa bàn của Hà Mã Yêu Vương.
Hắn cảm thấy mệt mỏi a.
Kéo theo cự kiếm siêu to siêu khổng lồ, mỗi khi vượt qua một trăm dặm, lại phải dừng để hấp thu thiên địa linh khí, khôi phục lực lượng trong huyền đan.
Thực sự rất phiền toái.
Khoảng cách với Thanh Hư sơn còn tám mươi vạn dặm, Chu Diệp cũng không biết mình phải đi mấy năm mới có thể về Thanh Hư sơn.
"Ta thật khổ a." Chu Diệp muốn khóc.
Bất quá cẩn thận suy nghĩ một chút, kỳ thật vẫn tiếp tục đi.
Đi lại bên ngoài vẫn thoải mái hơn ở nhà.
Giờ phút này.
Thanh Hư sơn.
Lộc Tiểu Nguyên vô cùng buồn chán ngồi ở bên vách núi, hai bắp chân đung đưa qua lại.
"Lúc nào tiểu thảo tinh mới trở về a..." Lộc Tiểu Nguyên nói thầm.
Thanh Đế lão đại nói cho nàng biết, tiểu thảo tinh đang rèn luyện ở bên ngoài, đã chạy đến một bí cảnh rồi.
Lúc trước nghe thấy chuyện này, Lộc Tiểu Nguyên cũng rất sốt ruột, rất muốn nghe được tình huống cụ thể của tiểu thảo tinh, thế nhưng Thanh Đế lão đại lại không nói cho nàng.
Hơn nữa còn không để nàng đi ra ngoài, bắt nàng thành thành thật thật ở lại trong nhà.
"Tiểu thảo tinh có khi nào gặp nguy hiểm không?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lộc Tiểu Nguyên lộ vẻ nhăn nhó.
Suy nghĩ một hồi lâu, Lộc Tiểu Nguyên đặc biệt muốn đi đón tiểu thảo tinh trở về nhà, thế nhưng lại có chút xoắn xuýt.
Thứ nhất bản thân không biết tiểu thảo tinh ở địa phương nào, thứ hai, tiểu thảo tinh đã muốn đi ra ngoài chơi, vậy bản thân mà bắt trở về, thì nó có khi nào mất hứng không a...
Lộc Tiểu Nguyên đứng lên, chậm rì rì đi vào trong sân.
Khi nàng đi ngang qua cây già, liền ngẩng đầu nhìn lên, tiếp theo nói: "Tiểu sư đệ nhớ nỗ lực tu luyện nhé."
Nói xong, Lộc Tiểu Nguyên liền trở về căn phòng của mình.