Chương 245: Vậy gọi là Nhị Đản (2)
Cây già gần đây sống vô cùng vui vẻ thoải mái, tu vi đã đột phá đến Huyền Hải cảnh hậu kỳ, đang muốn tiến thẳng tới Huyền Hải cảnh đỉnh phong.
Đoán chừng không cần vài ngày nữa, sẽ có thể đột phá đến Huyền Hải cảnh đỉnh phong, sau đó có thể bắt đầu chuẩn bị độ kiếp tấn thăng Huyền Đan cảnh rồi.
Cây già nhìn về phương xa, suy nghĩ trôi tới tận chân trời.
Thành thật mà nói, tuy rằng gần đây cuộc sống của bản thân thật sự rất thoải mái.
Nhưng mà không có sư huynh cỏ tinh, tại sao lại nhàm chán như vậy?
Cây già ở trong nội tâm thở dài.
Sư huynh cỏ tinh a, ngươi vẫn nên tranh thủ thời gian trở về đi, ta cùng đại sư tỷ thậm chí đã nhớ ngươi rồi.
...
"Con mẹ nó! Như thế này thì làm sao qua được!" Chu Diệp nhìn về vách núi phía trước, lại nhìn cự kiếm phía sau, tức giận vô cùng.
Phía trước là một cái sơn cốc thật lớn, dưới đáy sơn cốc có một nhánh sông, rất nhiều sinh linh chưa ra đời linh trí đang chơi đùa ở dưới đáy sơn cốc.
Nếu Chu Diệp muốn vượt qua ngọn núi này, như vậy với sức nặng của cự kiếm, chỉ sợ sẽ trực tiếp ép cho vách núi sụp đổ.
Gây họa cho người vô tội không phải điều Chu Diệp muốn làm.
Như vậy cũng chỉ có thể ôm lấy mà bay đi.
Chu Diệp thở dài.
Hai cái lá cỏ bắt đầu dài ra, sau đó cuốn chặt chuôi kiếm.
"Lên là lên là lên luôn! ! !"
Chu Diệp bay về phía bầu trời.
Huyền khí bộc phát, lực lượng cường đại trực tiếp nhấc bổng cự kiếm lên.
Chu Diệp chậm rãi bay về phía trước mặt.
Trong sơn cốc, xuất hiện một cái bóng khổng lồ.
Các sinh linh ở phía dưới có chút tò mò, ngẩng đầu nhìn lên, thiếu chút nữa bị dọa cho ngốc luôn.
Không để ý đến những sinh linh phía dưới đang sợ tới mức chạy trốn tứ phía, Chu Diệp ra sức mang cự kiếm bay vượt qua sơn cốc.
Cũng không lập tức buông cự kiếm xuống, Chu Diệp lựa chọn tiếp tục phi hành về phía trước.
Dù sao, thanh kiếm này quá dài, hơi không cẩn thận vẫn như cũ có thể đè sập vách núi.
Bay tiếp năm sáu dặm nữa, Chu Diệp mới nhẹ nhàng đặt cự kiếm xuống mặt đất.
Cự kiếm rất nặng, khi Chu Diệp kéo đi, liền để lại trên mặt đất một khe rãnh mười trượng.
Đây còn là vì cự kiếm để nằm ngang, nếu là kéo lưỡi kiếm trên mặt đất, chỉ sợ cự kiếm có thể dễ dàng chém cho đất đai nát như đậu hũ.
"Ài, vừa phiền toái vừa tốn sức a."
Chu Diệp dừng lại, nằm ở bên trên chuôi của cự kiếm, bắt đầu khôi phục huyền khí.
Một khắc đồng hồ sau, huyền đan một lần nữa toả ra vầng sáng, Chu Diệp lại bắt đầu chạy đi.
Lại thêm trăm dặm đường nữa.
"Mệt mỏi a."
Chu Diệp lại một lần nữa ngồi ở trên chuôi kiếm bắt đầu khôi phục huyền khí.
Nói thật lòng, Chu Diệp hắn đã muốn buông tha.
Hắn giờ phút này không muốn quay về Thanh Hư sơn nữa.
Tám mươi vạn dặm, quá xa.
Một canh giờ mà hắn mới đi được một trăm dặm đường, về phần thời gian khôi phục huyền khí đã bỏ qua không tính .
Một ngày như vậy, đại khái có thể đi được khoảng một nghìn hai trăm dặm.
Đây là nếu không gặp tình huống ngoài ý muốn.
Dựa theo tốc độ này, nếu muốn chạy về Thanh Hư sơn, nói như thế nào cũng phải cần sáu trăm sáu mươi sáu ngày ...
Hoặc là nói chừng hai năm.
Nếu như đột nhiên phát sinh vấn đề gì đó, vậy lại phải dùng thêm thật nhiều thời gian.
"Hai năm..." Chu Diệp nằm ở trên chuôi kiếm, chỉ muốn nói một câu: Lão tử không làm được!
Nói thật, trong thời gian hai năm, di chuyển ngày đêm không ngừng nghỉ, Chu Diệp hắn thật lòng không làm được.
Cứ chạy đi như vậy còn không bằng trực tiếp hấp thu lực lượng trong cự kiếm, sau đó đột phá đến Toái Hư Cảnh, vậy hẳn là còn nhanh gấp nhiều lần đi bộ kiểu này.
Bất quá năng lượng trong cự kiếm không thể hấp thụ nhiều, hấp thu quá nhiều chỉ sợ sau này sẽ xảy ra vấn đề.
Nó giống như một mầm bệnh tâm thần chỉ chực chờ nổ ra.
Rất không thoải mái.
Hấp thu trong thời gian dài đầu óc sẽ dễ dàng bị ảnh hưởng.
Chu Diệp hắn vốn đã có bộ não không quá thông minh, nếu lại bị ảnh hưởng, vậy chỉ sợ sẽ xảy ra vấn đề lớn.
Nói không chừng lúc về gặp gỡ Lộc Tiểu Nguyên sẽ nói một câu: Ta thật sự rất muốn đánh ngươi.
Chu Diệp suy nghĩ hậu quả một hồi, cuối cùng quyết định tiếp tục đi.
"Đường xa thì kệ đường xa, cùng lắm thì tìm một Yêu Vương Chí Tôn cảnh, nhờ nó hỗ trợ mang theo một đoạn đường là được." Chu Diệp nói thầm, sau đó tiếp tục chạy đi.
Sau ba ngày ba đêm.
Chu Diệp nằm ở trên chuôi kiếm, không muốn dậy nữa.
Thanh Hư sơn.
"A a a... Tiểu thảo tinh sao lại vẫn chưa trở lại a." Lộc Tiểu Nguyên đưa tay vò đầu đến mức tóc rối tung lên.
Nàng cảm giác mình sắp điên rồi.
Trước kia Thanh Đế lão đại không ở nhà, mình cũng không đến mức như vậy, cùng lắm thì đi ngủ nha.
Nhưng mà từ khi tiểu thảo tinh xuất hiện, một mình ở nhà liền cảm thấy thật nhàm chán a.
Căn bản là không ngủ được.
Thật vất vả mới ngủ được, không ngờ lại mơ thấy tiểu thảo tinh đã trở về.
Nhưng vừa kích động tỉnh lại, liền phát hiện thì ra chỉ là một giấc mộng.
Lộc Tiểu Nguyên tức giận a.
"Tiểu thảo tinh đang ở nơi nào..." Lộc Tiểu Nguyên nằm ở bên cửa sổ, chu bờ môi nhỏ nhắn lên, vẻ mặt vô cùng ủy khuất.
Bên ngoài viện.
Sau mấy ngày nỗ lực, cây già thành công đột phá đến Huyền Hải cảnh đỉnh phong.
Cây già nó hiện tại rất trâu bò.
Sắp độ kiếp rồi.
Ngươi nói xem có lợi hại hay không?
...
Năm ngày sau.
Chu Diệp triệt để không nhúc nhích nữa.
Hiện tại đừng tìm hắn nói chuyện có trở về Thanh Hư sơn hay không.
Hắn không muốn nhúc nhích.
Hắn chỉ muốn ở tại chỗ, tự sinh tự diệt.
Trong khoảng thời gian này, Chu Diệp hắn căn bản không đánh nhau với ai, tu vi cũng không có tiến triển.
Quá mức làm cho tâm hắn bị đả thương.
"HƯU...U...U ~ "
Ở bên cạnh Chu Diệp , một đạo hắc khí xuất hiện, dần dần ngưng tụ, trở thành một sinh vật hình người.
Cái tạo hình này, Chu Diệp rất quen thuộc.
Không phải Kiếm Linh thì là ai?
"Thiếu niên a, ngươi chỉ cần luyện hóa lực lượng trong kiếm, liền có thể nhanh chóng đột phá tu vi, đến lúc đó trời đất bao la, mặc cho ngươi đi!" Sinh vật hình người vừa xuất hiện, liền ra vẻ trâu bò bốc phét.
"Ngươi chú ý thân phận của mình một chút." Chu Diệp nhìn nó một cái, không phải rất muốn để ý tới.
Trải qua một loạt những chuyện như vậy thế mà không có chút giác ngộ, hiện tại ai là lão đại ở trong nội tâm còn không rõ ràng sao?
Sinh vật hình người thở dài.
Nó ngồi ở bên cạnh Chu Diệp, sau đó nằm xuống.
"Ta nói này cỏ gia, lúc nào ngươi mới có thể mang ta đi chém nát hết thảy a?"
"Tùy duyên." Chu Diệp thuận miệng nói qua loa với đối phương.
Sinh vật hình người âm thầm tức giận, nhưng mà không dám biểu hiện ra ngoài.
Tuy rằng trước mắt Chu Diệp mới chỉ luyện hóa cự kiếm được một phần trăm, nhưng mà chủ nhân chính là chủ nhân.
Kiếm Linh như nó thật lòng không dám càn rỡ.
"Đúng rồi, ngươi tên là gì?" Chu Diệp phảng phất như nhớ tới chuyện gì, đột nhiên hỏi.
"Ta chỉ là Kiếm Linh, không có tên."
Sinh vật hình người lắc đầu, không, hiện tại hẳn phải gọi nó là Kiếm Linh.
"Không có tên a..." Chu Diệp bắt đầu cân nhắc.
"Thanh kiếm này bây giờ là của ta, ta có thể đặt tên cho ngươi không?" Chu Diệp hỏi.
"Tùy ngươi, bất quá quá khó nghe thì ta không chấp nhận." Kiếm Linh nhẹ nhàng gật đầu.
Chu Diệp lâm vào trầm tư.
Hắn nghĩ, với sự thông minh tài trí của bản thân, hẳn có thể đơn giản đặt cho Kiếm Linh một cái tên.
Về phần Kiếm Linh có tiếp nhận hay không, vậy thì phải xem thực lực của Chu Diệp hắn.
Chu Diệp hắn sẽ cố gắng làm cho Kiếm Linh cảm thấy hài lòng.
"Ngươi có đặc điểm gì khkoong?" Chu Diệp hỏi.
"Ta không có đặc điểm gì." Kiếm Linh sau khi suy nghĩ một chút liền hồi đáp.
Nó cũng không biết mình có đặc điểm gì.
Dù sao các phương diện đều ưu tú cả, cũng không biết cụ thể là địa phương nào coi như đặc điểm.
Ài, thật buồn a.
"Vậy kêu là Nhị Đản nhé." Chu Diệp nói.
"Cái tên này, hình như còn hơi thiếu suy tính rồi?" Kiếm Linh lúc này cự tuyệt.
Nói đùa gì vậy.
Tồn tại khủng bố như nó, vậy mà lấy cái tên này?