Tại Thiên Thủ Các thành Thanh Nguyệt, nguyên vốn ban công tầng cao nhất
chỉ dành riêng cho Khang Tư, giờ phút này mấy gia thần cao cấp Lôi gia
lại chiếm chỗ này, bọn họ thản nhiên ngắm nhìn hải thuyền đi xa, một hồi lâu một sĩ quan quân đội mới cười nói:
- Tên Áo Kha Nhĩ cuối cùng cũng đi rồi.
- Đi thì tốt! Tên này ỷ mình là nhị đệ của chủ công, cả ngày muốn làm gì thì làm. Ta đây tự mình đảm nhiệm Tổng trưởng tình báo cũng bị hắn
lớn lệnh trách mắng như thần thuộc của hắn.
Uy Kiệt cười lạnh nói.
Gã thân tín của Khang Tư này, không chỉ bản thân giữ địa vị cao: Tổng trưởng tình báo, hơn nữa còn không có người ước thúc, nhiều năm qua, đã sớm không còn là tên thiếu niên xuất thân nô bộc trước đây.
- Ha ha! Nghĩ đến tên kia không ngờ muốn dựa vào thân phận nghĩa đệ của
chủ công để trở thành đương gia mới của Lôi gia, đúng là quá si tâm vọng tưởng! Cũng không biết nhìn lại mình xem có tài cán gì, ngay cả đám
thần chúc chúng ta cũng không bằng, còn dám vọng tưởng so đấu cùng tam
gia!
Ni Nhĩ cười nói.
- Thật không hiểu hai tên ngu
ngốc Lôi Đặc Lôi Khải kia vì sao lại nghe theo Áo Kha Nhĩ, mang binh
theo thuyền đi đế quốc bên kia làm gì chứ? Ở lại đây dù sao cũng tốt hơn đi đế quốc bên kia chịu khổ mà?
Một gã gia thần nói.
“Tuy rằng Áo Kha Nhĩ cùng mình quan hệ không tệ, nhưng mình thật không tin bằng vào một cái thân phận nghĩa đệ Khang Tư, có thể từ trong tay
Tương Văn đoạt lấy quyền vị, dù là thân đệ cũng không thể đừng nói là
nghĩa đệ! Phải biết rằng trong tay Tương Văn chính là nắm quyền chỉ huy
hệ thống mật vệ đấy! Bản thân mình thật không thể vì tên Áo Kha Nhĩ đó
mà đắc tội với Tương Văn, bằng không chết như thế nào cũng không biết.
Ôi! Nhưng Khang Tư không có con nối dõi, bằng không có Tương Văn phò tá, khẳng định hệ thống Khang Tư vẫn phát triển thịnh vượng như trước đây,
đâu có giống như hiện tại nơi này mơ hồ có xu hướng chia năm xẻ bảy
rồi.”
Uy Kiệt rất là cảm khái lắc lắc đầu.
Tạm không nói tới Uy Kiệt và đám gia thần Lôi gia đang miên man suy nghĩ!
Lúc này trong một căn phòng ở phía đông bến cảng Thanh Nguyệt, lão
giáo chủ đại nhân của mật giáo kia, cũng là nghĩa phụ của Áo Kha Nhĩ,
giờ phút này đang híp mắt nhìn một tên thủ hạ dưới tay hỏi:
- Giáo hoàng đại nhân chuẩn bị như thế nào rồi?
- Giáo hoàng đại nhân hẳn đã chuẩn bị thỏa đáng! Lần này thời điểm
trời phạt qua đi, thật là thời cơ thích hợp nhất để phát triển mở rộng
ảnh hưởng tôn giáo. Tuy nhiên Giáo hoàng yêu cầu chúng ta bên này trợ
giúp hai mươi vạn thạch lương thực, ngài xem này...
Gã thủ hạ nói một cách dè dặt.
- Hai mươi vạn thạch?! Hừ! Ta biết đây là vì mật giáo chúng ta! Có số lương thực đó trong thời kỳ lương thực khan hiếm này, khẳng định có thể thu hút nhiều nhân viên ưu tú gia nhập tôn giáo. Tuy nhiên Giáo hoàng
này cũng ăn dày quá đi? Thực cứ tưởng chúng ta là kho lúa chăng? Thực
nghĩ là chúng ta đã khống chế toàn bộ bán đảo Phi Ba hay sao? Hai mươi
vạn thạch! Phải biết rằng chư hầu bình thường ở bán đảo Phi Ba thu hoạch một năm cũng không có nhiều như vậy!
Giáo chủ tức giận đứng dậy đi qua đi lại.
- Đại nhân! Lôi gia hẳn là có thể thỏa mãn yêu cầu của chúng ta. Nên
biết rằng Lôi gia bọn họ từ khi thành lập tới nay vốn không ngừng thu
mua lương thực. Hiện giờ có thể nói, lương thực ở bán đảo Phi Ba nhiều
nhất chính là Lôi gia. Nếu như có Áo Kha Nhĩ thiếu gia ra mặt hai mươi
vạn thạch cũng không tính là lớn.
- Hừ! Đừng có nằm mộng! Áo
Kha Nhĩ này là tên rác rưởi vô dụng! Lần này hắn rời bán đảo Phi Ba, tuy nói là muốn đi tranh đoạt chức vị Đại Đô đốc Đông Nam, kỳ thật cũng chỉ là chó nhà tang bị người ta đuổi đi mà thôi. Để cho hắn ra mặt yêu cầu
lương thực ư? Nghĩ cũng đừng nghĩ!
Giáo chủ đại nhân nói với giọng bất mãn.
- Vậy làm sao bây giờ? Đây chính là mệnh lệnh của Giáo hoàng đại nhân đó! Không hoàn thành nhiệm vụ chỉ sợ ấn tượng của đại nhân ngài trong
lòng Giáo hoàng cũng sẽ bị giảm xuống mất?
Gã thủ hạ rất thẳng thắn nhắc nhở.
- Hừ! Lão tử là hạng người gì chứ? Còn quan tâm tới ấn tượng của Giáo hoàng đối với ta sao?
Giáo chủ ra dáng rất kiêu ngạo nói, tuy nhiên nói xong những lời này
giáo chủ lại nhíu mày nói thầm: “Bây giờ nên làm cái gì đây? Thiếu số
lương thực này, đừng nghĩ nhân cơ hội phát triển mở rộng tôn giáo được.”
Gã thủ hạ cười thầm trong lòng, người lãnh đạo trực tiếp của mình tư
cách bản lĩnh cũng thực lợi hại, lại nói ra không thần phục không xem
Giáo hoàng vào mắt. Nhưng ai mà không biết lão là trung thành nhất với
mật giáo! Nhưng dù sao tôn giáo là tôn giáo, Giáo hoàng là Giáo hoàng,
hoàn toàn là hai việc khác nhau mà.
Cho nên nhìn thấy đại nhân buồn rầu, hắn không khỏi nhắc nhở nói:
- Đại nhân! Thời kỳ này có tiền cũng không mua được lương thực muốn
gom đủ hai mươi vạn thạch lương thực, chúng ta chỉ có đi cướp.
- Cướp? Đây cũng là một biện pháp, chỉ có điều e là sẽ khiến các mật
giáo khác căm thù chúng ta. Dù sao chúng ta cũng vừa mới ngưng tranh
chấp.
Giáo chủ đại nhân trầm ngâm.
- Đại nhân!
Nguyên nhân vì trời phạt, ai ai đều biết năm nay cây lương thực thất
thu. Mật giáo các nơi muốn khuếch trương, muốn lớn mạnh, chỉ có theo con đường cướp bóc này mới được, nếu chúng ta không làm như vậy, những
người khác cũng sẽ làm.
Gã thủ hạ vội giải thích.
Giáo chủ trầm tư một hồi sau đó cắn răng nói:
- Phái ra quân dự trữ của chúng ta, mục tiêu cướp bóc lương thảo!
Gã thủ hạ cực kỳ hưng phấn: rốt cục lại có cơ hội chỉ huy quân đoàn bất tử, nghĩ tới lại càng phấn khích.
-----------------------
Tại Đế quốc tỉnh Đông Nam trực thuộc phủ Đại Đô đốc, cũng chính là
tỉnh dưới quyền khống chế của Khang Tư. Tuy rằng do trời phạt khiến cho
khắp cả vùng đất biến thành đồng hoang nhà trống, nhưng nhờ có Tương Văn khống chế phủ Đại Đô đốc phân chia trách nhiệm lên từng người, cho nên
rất ít xảy ra tình trạng hỗn loạn vì thiếu lương thực.
Ví dụ
như ngươi phải lo cho một trăm nạn dân, không hoàn thành nhiệm vụ thì
tìm ngươi tính sổ, hơn nữa bán đảo Phi Ba vận chuyển tới một lượng lớn
lương thực. Cho nên nạn dân ở các địa phương khác chạy tới lánh nạn,
chuyện trộm cướp cướp bóc đâu đâu cũng có, nhưng ở tỉnh Đông Nam lại rất ít xảy ra, điều này cũng dẫn tới nạn dân ở các tỉnh xung quanh đều ào
ào chạy tới tỉnh Đông Nam.
Phủ Đại Đô đốc Đông Nam không thiếu lương thực, đương nhiên là nạn dân nào đến cũng không cự tuyệt, hơn nữa rất nhanh chóng bố trí cho bọn họ bắt đầu làm việc tự nuôi sống mình.
Có thể nói, rất nhanh đã thu hút các nạn dân vào hệ thống Đông Nam.
Tuy nhiên hành vi của phủ Đại Đô đốc Đông Nam như thế, hoàn toàn là hành động trêu chọc phong trào thị phi.
Không nói dân cư các hành tỉnh xung quanh bị hút đi một lượng lớn,
chỉ riêng các hành tỉnh cao quanh thân, người ở rất thưa thớt là không
lo về lương thực, chuyện này truyền ra ngoài, liền đủ để dẫn tới vô số
quân phiệt, đạo tặc, thổ phỉ bởi vì thiếu lương mà bắt đầu cướp bóc khắp nơi.
Phủ Đại Đô đốc Đông Nam, trong tòa Đại thính kia đã được đổi tên là Nghị sự đường, nhân viên quân chính của Đại Đô đốc đang tề
tụ đông đủ.
Một gã sĩ quan hùng hồn lớn tiếng nói:
- Căn cứ tin tức từ Bộ tình báo cho biết: các tỉnh đóng quân ở xung quanh cùng với đạo phỉ các nơi, còn thêm người Sơn Việt vùng biên cảnh bởi vì vấn đề thiếu lương thực, đều nhắm vào năm tỉnh Đông Nam chúng ta như hổ rình mồi. Cho nên toàn thể thành viên quân sự chúng ta hướng tới chư vị đại nhân thỉnh cầu: chấp thuận cho chúng ta tiên phát chế nhân, giành
trước tiêu diệt đám địch nhân đó, mở rộng lãnh địa của chúng ta.
Sĩ quan tại đây đều rất kích động, bởi vì ngay thời điểm trời phạt
mới vừa chấm dứt, bọn họ liền yêu cầu đối ngoại tác chiến, một là giảm
bớt mâu thuẫn bên trong nội bộ, hai là mở rộng quyền lợi quân nhân, ba
là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Đáng tiếc các dự tính này lại bị Thủ các... cơ cấu quyền lực của phủ Đại Đô đốc Đông Nam cự tuyệt.
Tuy rằng trong thời buổi loạn lạc quyền lợi của quân nhân sẽ càng lúc càng lớn, nhưng tại hành tỉnh Đông Nam bên này lại hoàn toàn tương
phản, khi bộ đội chiến đấu không có tham gia chiến đấu, muốn làm chút
chuyện nổi bậc đều làm không được.
Bởi vì quyền lợi huấn
luyện, trang bị, tiếp tế tiếp viện, cấp phát quân lương vật tư, các loại cũng không ở trong tay chủ quan quân đội. Về mặt công khai coi như chủ
quan quân đội nắm hết binh quyền, nhưng ở thời điểm không có tác chiến,
cũng chỉ có quyền lợi có thể thị sát quân đội trực thuộc, cho nên chủ
quan quân đội khát vọng nhất là xuất binh tác chiến. Nhưng, quyền lợi
này lại phải Thủ các đồng ý mới được, bằng không còn chưa kịp triệu tập
nhân mã, chính mình đã bị thủ hạ dưới tay bắt giao lên trên rồi.
Ngay từ đầu bởi vì không thể sử dụng võ lực mà cực độ không quen, đến hiện tại đã hiểu được thế nào là lôi kéo đối thủ, thế nào là thỏa hiệp
với đối thủ, thế nào là dẫn dắt đối thủ, để đối thủ tán thành đồng thời
chấp thuận yêu cầu của mình. Từ đó các sĩ quan trong phủ Đại Đô đốc Đông Nam gần như đều có thêm chút năng lực chính trị.
Tuy rằng,
vẫn còn nhiều sĩ quan cực độ khinh bỉ đám sĩ quan dựa vào võ mồm cùng
quan hệ để bò lên chức vị, nhưng muốn binh sĩ dưới tay mình không đến
mức trở thành cô nhi, muốn ăn không đủ ăn muốn mặc không có mặc, các sĩ
quan chỉ đành phải cau mày gia nhập trường đấu tranh chính trị như vậy.
Các thủ lãnh Thủ các đều rối rít triển khai thảo luận, còn Tương Văn
thì ngồi ở một góc không lên tiếng. Hắn nhìn thấy đám thủ lãnh đang hăng say tranh luận, không khỏi cười thầm trong lòng, chính mình coi như
không có uổng công ở gần bên chủ thượng nhiều năm như vậy đâu: tùy tiện
đưa ra cái chế độ, liền làm cho bọn họ những kẻ có năng lực nhất, có uy
danh nhất, có thể độc lập tạo phản nhất đều ngoan ngoãn đứng ở trong
phạm vi quy định của mình tự chém giết lẫn nhau.
Tranh đấu bán sống bán chết như vậy đều không có vấn đề gì, dù sao cũng chính là
vướng mắc của các thủ lãnh đó, quan viên cơ sở phía dưới cùng dân chúng
cũng sẽ không chịu ảnh hưởng. Cho dù có thay đổi xoay vòng toàn bộ quan
viên đầu não, phía dưới cũng vẫn giống như thời điểm đi theo chủ thượng, cứ tuân thủ tiến hành theo kế hoạch sẳn có là được.
Tương Văn rất rõ ràng đám người đó vì sao lại ngoan ngoãn đứng ở trong vòng của
hắn như vậy, đó là vì hắn khống chế trong tay hệ thống mật vệ xuất quỷ
nhập thần, khống chế hệ thống nội vệ thực lực cường hãn nhất.
Hơn nữa quan trọng nhất là: tuy rằng cho phép các thủ lãnh Thủ các có
được hệ thống của riêng mình, nhưng tiểu binh làm việc lại đều là gia
thần của chủ thượng. Mặt khác đám tiểu binh đó có chế độ riêng để tăng
quyền lợi của bọn họ, sai phái bọn họ làm việc không thành vấn đề, nhưng muốn làm cho bọn họ tạo phản thì không được rồi.
Tin tưởng
các thủ lãnh Thủ các cũng hiểu được điều đó, ngay từ đầu bọn họ còn bận
tâm tới ân đức của chủ thượng nên nhu thuận làm việc. Nhưng thời gian
lâu ngày nắm quyền lực trong tay, hơn nữa cấp trên không ai áp chế, tự
nhiên rồi sẽ xảy ra xâm phạm quyền lợi của các thủ lãnh khác. Như vậy
các thủ lãnh Thủ các tự nhiên sẽ có mâu thuẫn, một khi có mâu thuẫn,
muốn nhảy ra khỏi hệ thống này thì lại không có khả năng.
Cho
nên, trừ phi thủ lãnh một bộ nào đó có thực lực lớn đến mức có thể tiêu
diệt mọi người, bằng không căn bản không có khả năng thoát khỏi hệ thống này.
Các bộ trọng yếu trong bộ máy này kết hợp tạo phản ư?
Con người một khi có hai đầu não thì sẽ có tranh chấp, liên hợp lại
là chuyện nhỏ nhưng vẫn là vấn đề không dễ, nên chuyện tạo phản như vậy
tuyệt đối không có khả năng.
Về phần toàn thể thành viên tạo phản ư?
Nếu tất cả đám người đều tham dự còn gọi là tạo phản sao? Hơn nữa
Tương Văn cũng sẽ không coi thường để loại tình huống này xuất hiện, hắn sẽ sớm kiên quyết tiêu diệt tình trạng này từ trong trứng nước.
Hội nghị hôm nay cũng giống như trước đây, sau một hồi tranh cãi, chỉ còn lại tranh chấp của hai thế lực văn võ.
Một cái là Bộ quân chính muốn dẫn binh xuất chiến, một cái là Bộ dân
chính kiên quyết cho rằng lương thực quý báu vật tư khuyết thiếu, càng
ít xuất binh càng tốt.
Tới tình trạng này, đương nhiên phải hỏi ý kiến Tương Văn.
Tương Văn này dù không đảm nhiệm bộ môn gì trong Thủ các, nhưng đại
nhân lo lắng cùng quan hệ chặt chẽ với mọi người, hoàn toàn có quyền nói ra một lời quyết định sau cùng.
Tương Văn không hề nghĩ ngợi, nói thẳng một hơi:
- Xuất quân ba sư đoàn đi! Một đi đối phó với quân Sơn Việt, hai sư
đoàn đi đối phó với thổ phỉ. Thời điểm hiện nay cũng không phải thời cơ
để chiếm đất đai lãnh thổ. Tùy theo tình hình quân địch cướp vật tư chừa lại không để bọn họ chết đói là được rồi.
Nghe nói như thế,
mọi người thoáng chần chờ một chút: đám quan viên Bộ dân chính thương
thảo một chút sau đó lập tức đồng ý. Hiện tại bọn họ đều bận rộn với
chính vụ năm tỉnh đến sứt đầu mẻ trán rồi, đâu còn muốn có thêm lãnh địa nữa.
Các sĩ quan Bộ quân chính rất không vui, nghĩ đến không
phải công lao mở mang lãnh thổ, đối với địa vị thủ lãnh của bọn họ không tăng lên bao nhiêu, thậm chí còn có thể để người phía dưới leo lên thế
chỗ. Nhưng Tương Văn cùng về phe với Bộ dân chính, bọn họ đâu còn cách
nào khác chứ? Chỉ buộc lòng phải đồng ý thôi.
Sau khi tan họp, Tương Văn thấy Ngả Lệ Ti, Y Ti Na nhìn mình, hắn rất khổ tâm lắc lắc đầu.
Nhìn đến hai người uể oải cúi đầu, Tương Văn cũng buồn bã thở dài.
“Tuy rằng mình tin tưởng chủ thượng còn sống, nhưng uy lực của long
quyển phong ai ai cũng đều biết. Chính mình không ngừng phái mật vệ theo hướng long quyển phong tìm kiếm, nhưng chỉ là hành vi thật ngây thơ lừa mình dối người mà thôi. Tuy nhiên, nếu không làm như vậy sao mình có
thể yên tâm được chứ.”
Mà ở thời điểm phủ Đại Đô đốc Đông Nam
bắt đầu triệu tập binh mã, trên đại điện hoàng cung đế đô, cũng giống
như trước kia, các đại thần đế đô bắt đầu lâm triều.
-----------------------
- Hừ! Đừng coi thường tên khốn Áo Kha Nhĩ! Hắn đúng là người đầy dã
tâm đấy! Không thấy hơn phân nửa gia thần hạ tầng trong Lôi gia chúng ta đều bị hắn dẫn dụ đưa đi rồi sao? Tuy nhiên Lôi Đặc Lôi Khải đi rồi
cũng tốt! Hai tên không biết chuyển biến đầu óc này nếu lưu lại, ngược
lại sẽ không quen nghe lời chúng ta đâu.
Gã sĩ quan quân đội cười lạnh nói.
- Ta nói lại lần nữa, Lôi gia này, trừ chủ công và con cháu dòng
chính của chủ công, không có bất kỳ người ngoài nào có thể trở thành gia chủ Lôi gia. Đám gia thần chúng ta chính là thay chủ công tạm thời quản lý Lôi gia mà thôi, mọi người nói phải không?
Uy Kiệt quét mắt nhìn mọi người một vòng sau đó nói đầy vẻ uy hiếp.
Mấy gia thần tại đây đương nhiên hiểu được lời này là thức tỉnh đám
người mình không nên nghĩ tới chuyện độc lập, mọi người đối với yêu cầu
đó đương nhiên là trăm miệng một lời biểu thị đồng ý.
Bọn họ
không phải kẻ ngu ngốc, phi thường hiểu được sau khi thoát ly Lôi gia,
không những sẽ khiến vầng hào quang của Lôi gia biến mất, còn có thể làm cho mình biến thành một chư hầu nhỏ. Lúc đó thật đúng là trở thành một
miếng mồi ngon ai cũng có thể cắn một miếng, hoàn toàn không thể giống
như hiện tại núp bóng ở dưới tàng cây cổ thụ Lôi gia này sống cuộc sống
thoải mái.
Thêm nữa, vẫn duy trì lòng cung kính với chủ công,
nhưng ai nấy đều biết lần này chủ công bị long quyển phong cuốn đi rồi,
đám người mình tạm quản lý nhưng có thể là vĩnh cửu, chẳng khác nào
chính mình là đương gia của Lôi gia.
Loại tình thế này người nào độc lập chính là kẻ ngu ngốc rồi.
Tuy rằng bất mãn bộ dáng Uy Kiệt làm ra vẻ đứng đầu gia thần, nhưng
người nầy chính là trưởng lực lượng hắc ám, vẫn không nên đắc tội, cho
nên đều có vẻ cam chịu địa vị của Uy Kiệt.
Uy Kiệt biết những
người này nghĩ cái gì, cũng hiểu rằng mình thật sự quá phô trương thanh
thế, bởi vì mật vệ cùng với cơ cấu bồi dưỡng mật vệ của Lôi gia, từ lúc
Khang Tư chiếm giữ một khu vực ở đế quốc, đã được tuyển chọn qua đó, làm cho lực lượng bản địa ở bán đảo Phi Ba hơi yếu kém.
Còn đoàn
Mân Côi vũ lực mạnh nhất, cũng bị điều động đi tới chỗ tam gia ở Liên
minh Duy Nhĩ Đặc, khiến cho mình chỉ có thể điều động một chút vũ lực
như vậy thôi.
Đặc biệt khi truyền đến tin tức Khang Tư bị long quyển phong cuốn đi, toàn bộ mật vệ còn lại đều chạy tới đầu nhập vào
Tương Văn, khiến cho lực lượng của mình càng yếu hơn. Cho nên hiện tại
thừa dịp mọi người không biết nội tình, tung nhiều hỏa mù một chút để
xác định địa vị của mình.
Khang Tư bị long quyển phong mang
đi, Uy Kiệt chỉ là có chút bi thương. Tuy rằng lúc trước là Khang Tư
giải cứu hắn ra khỏi kiếp nô bộc, đồng thời còn dạy hắn bản lãnh cũng
cho hắn địa vị hôm nay. Nhưng đã nhiều năm không ở bên cạnh Khang Tư,
hơn nữa quyền lực quá lớn dẫn tới có nhiều người nịnh hót, Uy Kiệt đã
sớm không còn là tên nô bộc không hiểu chuyện nữa, mà đã là một gã quyền thần có dục vọng và đeo đuổi của riêng mình. Hắn có thể biểu lộ sự bi
thương đối với chuyện bất hạnh của Khang Tư coi như là rất có lương tâm
rồi.
Nghĩ vậy, Uy Kiệt không khỏi cảm khái vạn phần, lúc trước thời điểm đi theo bên người Khang Tư, chuyện mạo hiểm huy hoàng gì đều
đã trải qua, địa vị của đám người mình cũng liên tục tăng lên. Thế nhưng không theo phía sau Khang Tư, những người mình liền chìm xuống.
Năm đại thân vệ lúc trước, Âu Khắc còn coi như được! Dù sao hắn cũng
già rồi, rất an tâm đảm nhiệm tổng quản phủ Đại Đô đốc Đông Nam, còn
mình cùng Lôi Đặc Lôi Khải tuổi còn trẻ lại bị nhốt ở bán đảo Phi Ba làm một chức quan nhỏ, nói đi nói lại trong năm người có tiền đồ nhất vẫn
là Tương Văn.
Vị Tổng trưởng nội vệ kiêm Tổng trưởng mật vệ
của Đại Đô đốc Đông Nam này, hiện tại nghe nói đã là nhân vật cường hãn
nhất của phủ Đại Đô đốc Đông Nam. Sau khi Khang Tư mất tích, có quyền
thế lớn nhất trong toàn bộ hệ thống Khang Tư chính là hắn, nếu như mình
vẫn luôn theo bên mình Khang Tư thì mình cũng chính là nhân vật như vậy
chăng?
------------------
Tại đế đô, chỉ vì phạm vi
đế đô khống chế, đất đai khai phá đều rất nhỏ, mà người sinh sống tại đế đô, đại bộ phận đều là quyền quý phú hào, tồn kho phong phú, thêm vào
đó giới đế đô đều giàu có, binh sĩ hung hãn tột đỉnh, vì thế bọn họ căn
bản không cần để ý tới các vấn đề lương thực, nạn dân linh tinh các
loại.
Về phần sự vụ hạ tầng cơ sở, hoàn toàn có các quan nhỏ
phía dưới chú ý tới, bởi vậy các đại thần căn bản không có chuyện gì cần tới mình xử lý.
Mà hôm nay buổi triều nghị lần này, vốn các
đại thần định lên đứng một chút rồi bãi triều, không nghĩ tới đại thần
chuyên trách trực ban còn chưa theo thông lệ vấn an, hoàng đế bệ hạ mới
tinh liền phát giận lên.
Hắn đột nhiên nhảy dựng lên hô:
- Trẫm tin rằng chư khanh đều nhận được tin tức, Đại Đô đốc Đông Nam
Khang Tư đại nhân khi tuần tra bến cảng bị long quyển phong cuốn đi rồi! Thật là ông trời bất công, khiến trẫm đau lòng mất đi một vị trọng
thần!
Tuy rằng trên mặt hoàng đế bệ hạ cố tạo ra một dáng vẻ
bi thống, nhưng ánh mắt cùng động tác của hắn, lại khiến chúng đại thần
nghĩ đến, vị chủ tử này ăn quá liều lượng thuốc kích thích rồi.
Các đại thần có ý nghĩ kỳ lạ như thế, vì lẽ ra Đại Đô đốc Đông Nam
nguyện trung thành với hoàng đế gặp nạn, năm tỉnh Đông Nam sẽ tách ra
khỏi quyền thống trị của đế đô, tin tức xấu như vậy, vì sao hoàng đế còn có thể hưng phấn như thế chứ?
Tuy nhiên nếu lão đại đã bi thống nói như vậy, các đại thần không có cốt khí lập tức la lớn:
- Xin bệ hạ nén bi thương.
Chỉ có hai cựu thần Nguyên soái Thừa tướng không nói một tiếng nào.
- Trẫm sẽ nén bi thương! Tuy nhiên năm tỉnh Đông Nam mất đi Đại Đô
đốc, tuyệt đối sẽ làm năm tỉnh Đông Nam ôm ấp độc lập tự chủ tách ra
khỏi đế quốc, thậm chí có thể đầu nhập vào phản nghịch! Mà trẫm thân là
hoàng đế chính thống của đế quốc, tuyệt đối không cho phép xuất hiện
chuyện như vậy! Cho nên một lần nữa chọn một vị có trách nhiệm nắm lấy
quyền hành năm tỉnh Đông Nam là chuyện rất cần thiết!
Hoàng đế vừa thốt ra lời này tất cả mọi người đều không dám hé răng.
Trời ạ! Hoàng đế bệ hạ này hưng phấn như vậy, sẽ không thực nghĩ đến
phái người đi đảm nhiệm Đại Đô đốc Đông Nam chứ? Có thể nắm trong tay
năm tỉnh Đông Nam được sao?
Tuy nói họ thừa nhận chính quyền bên này, nhưng nói thế nào cũng không phải địa bàn của mình mà.
Không nói đi tới đó bộ hạ cũ của Khang Tư không muốn phục tòng, chính là làm sao thông qua vòng vây xung quanh đế đô để đến được Đông Nam xa
xôi đó cũng là một vấn đề! Bản thân mình đang sống anh nhàn ở đế đô, ai
lại nguyện ý bỏ đi tới vùng duyên hải đó để bị người ta khi dễ chứ? Cho
nên tất cả các đại thần đều cúi đầu không nói.
Tân hoàng đế không thèm quan tâm tới tâm tính của đám tôi thần, trực tiếp điểm danh, hắn nói:
- Trẫm xem Nguyên soái đại nhân thực thích hợp với trách nhiệm đơn
giản này: vì Khang Tư đại nhân là do Nguyên soái đại nhân đề cử lên
trên. Hơn nữa Nguyên soái uy danh hiển hách cũng dễ dàng áp chế quan dân phía dưới. Trẫm tin rằng so với những người khác Nguyên soái đại nhân
càng dễ được năm tỉnh Đông Nam tiếp nhận. Tuy rằng trẫm cực kỳ không
muốn Nguyên soái đại nhân tách rời bên cạnh trẫm, nhưng cả triều văn võ
trừ Nguyên soái đại nhân ra, trẫm lại không biết ai có thể thích hợp hơn so với Nguyên soái đại nhân. Cho nên đành phiền tới Nguyên soái đại
nhân vất vả một phen.
Hoàng đế vừa nói ra lời này, cả triều đình rơi vào cảnh yên tĩnh.
Nhưng trong đó, ai cũng có thể cảm giác được hơi lạnh từ cột sống của mình lan ra khắp toàn thân.
Có thể đứng ở chỗ này đâu có người nào là kẻ ngu ngốc? Toàn bộ đều là lão thành tinh! Nói trắng ra đây còn không phải là hạ cấp bậc của
Nguyên soái xuống sao!
Phải biết rằng Nguyên soái chính là đại công thần có công phò hoàng đế lên ngôi vị hoàng đế! Không có quân đội
của Nguyên soái ủng hộ, cho dù có sự giúp đỡ của Thừa tướng, vị hoàng đế không có thực lực này, đừng nghĩ tới từ Thái tử biến thành Hoàng đế!
Về phần vì sao đối đãi với công thần lại vong ân phụ nghĩa như thế,
không cần nghĩ chỉ riêng một cái lý do “hết chim bẻ ná” là đủ để hoàng
đế hạ độc thủ rồi.
Tuy rằng hiện tại không có trực tiếp hạ sát thủ, nhưng ai có thể cam đoan trên lộ trình Nguyên soái nhất định an
toàn chứ? Nếu xảy ra chuyện gì, thì cũng đâu có quan hệ gì tới hoàng đế
bệ hạ.
Hơn nữa cho dù hoàng đế bệ hạ băn khoăn đến vấn đề quân tâm không dám hạ sát thủ, thậm chí còn phái người bảo hộ Nguyên soái
suốt dọc đường đến Đông Nam. Nhưng rời xa đế đô, rời xa quân tâm, hơn
nữa đi đến Đông Nam tuyệt đối sẽ bị mất quyền lực, qua một thời gian
lâu, thì Nguyên soái cũng sẽ không còn uy hiếp được nữa rồi.
Nếu hoàng đế bệ hạ khôn khéo hẳn là chọn phương pháp này. Dù sao làm như thế thì từ trên xuống dưới đều không thể chỉ trích. Cho dù có không vừa lòng, cũng sẽ không dựng đứng tóc gáy.
Tuy rằng tất cả mọi
người hiểu rõ hoàng đế muốn thu quyền lực về mình, cũng hiểu đây là việc hoàng đế cần phải làm. Nhưng lúc này mới qua bao nhiêu thời gian chứ,
qua sông rút ván quả thực quá sớm. Đặc biệt là Nguyên soái căn bản không có chỗ nào sai trái hơn nữa lựa chọn hết dạ trung thành. Đối xử với một công thần mà như thế, thì số quan lại tép riu bọn mình còn không phải
tùy thời sẽ bị xúi quẩy hay sao?
Thật đúng là khiến lòng người lạnh ngắt mà!
Tuy rằng trừ hoàng đế bệ hạ, trong lòng tất cả quan viên đều không thoải mái cho lắm, nhưng không ai hé răng, chỉ có Nguyên soái đại nhân, có vẻ suy tư mấy giây sau đó quỳ xuống nói:
- Vi thần tuân mệnh!
- Trẫm không phải đã nói, Nguyên soái đại nhân cùng Thừa tướng đại
nhân khi triều kiến không cần quỳ lạy sao? Nguyên soái mau mau đứng lên
đi.
Hoàng đế bệ hạ cố áp chế vẻ đắc ý, bày ra bộ dáng một vị vua hiền đức nói.
Tuy nhiên hắn vừa nói xong còn gật đầu ra hiệu cho viên nội quan đưa
cho Nguyên soái chiếu chỉ đã sớm viết sẵn, động tác này lại đã vạch trần khuôn mặt giả nhân giả nghĩa của hắn.
Thừa tướng ở một bên
nhắm mắt dưỡng thần: “Chỉ cần là chuyện hợp tình hợp lý, cho dù bảo
Nguyên soái đi tìm chết, Nguyên soái cũng sẽ cam chịu số mệnh... Tuy
nhiên, nếu chiêu này dùng trên người lão hủ... Hừ hừ! Nếu không phải
thấy trong tay Thái Tử ngươi không có bao nhiêu thế lực, ai lại tuyển
ngươi làm hoàng đế chứ! Hiện tại đề bạt được một số người, liền tưởng
rằng chính mình đã khống chế thế cục, bắt đầu có mới nới cũ. Hừ! Lão hủ
cũng không phải là hạng người ngu trung như Nguyên soái, chỉ cần trước
sau còn nắm trong tay đế đô, đầu phục ai không được?” Nghĩ vậy Thừa
tướng không khỏi cười thầm đưa tay vuốt hàm râu.
Tại Đế đô
hoàng đế bệ hạ làm hơi quá đáng, cho phép Nguyên soái chuẩn bị vài ngày
xử lý việc nhà, sau đó phái một ngàn tên hộ vệ cung đình, đồng thời liên lạc một số thương nhân Duy Nhĩ Đặc yểm trợ, khởi hành đi hành tỉnh Đông Nam.
Đế đô bên này, tuy rằng thế cục địa phương có vẻ an cư
lạc nghiệp, không có vấn đề gì, nhưng nhìn trên toàn diện, trời phạt qua đi di chứng đã bắt đầu hoàn toàn bùng nổ.
Vì thực vật, các
thế lực cát cứ bên trong đế quốc, đều hướng tới các thế lực lân cận khởi động chiến tranh, trước mắt vì để tranh đoạt lương thực, cũng vì để
tiêu hao dân số bất kể nam đinh già yếu cứ như vậy gom lại tống lên
chiến trường làm vật hi sinh.
Những nam đinh già yếu đó hoặc
là bị bắt bất đắc dĩ, hoặc là vì để sớm ngày đầu thai, cũng có thể vì
người nhà của mình, dù sao bọn họ cũng quên chuyện sống chết cùng với
vật hi sinh của địch quân vốn không có chút thù hận nào lại cùng lăn xả
vào nhau tiến hành chiến đấu sinh tử.
Chiến tranh kịch liệt phi thường, sinh mệnh con người như cỏ rác, xác chết nằm la liệt như rạ ngoài đồng.
Các thế lực đều sử dụng thủ đoạn phải nói là cực kỳ độc ác tàn nhẫn,
mà một vài thế lực mềm lòng nhẹ dạ thì đuổi dân chạy nạn đi không dùng,
làm như mắt không thấy tâm không phiền.
Dân chúng chạy nạn bị
đuổi đi đó, hoặc là trốn vào rừng già núi sâu, hoặc là đầu nhập vào thổ
phỉ các nơi, tham dự cướp bóc dân chạy nạn khác làm lẽ sống, tống nỗi
thống khổ của mình lên người những người khác.
Nhưng những cơ
hội này phải còn là tráng đinh mới có điều kiện thực hiện; còn như người già yếu cùng phụ nữ và trẻ em, trừ các nữ nhân tuổi trẻ xinh đẹp trở
thành đồ chơi của giới quyền quý, những người khác chỉ có thể đau khổ
vùng vẫy giữa thời buổi loạn lạc này để không bị ăn tươi nuốt sống.
Mà các quốc gia xung quanh đế quốc, tuy rằng trong quốc nội bọn họ
cũng có náo động, nhưng ai xui khiến làm chi bên cạnh lại tồn tại đế
quốc yếu ớt mà béo bở như vậy, cho nên đều thừa cơ hội cướp đoạt tài
nguyên của đế quốc để sống qua kiếp nạn lần này, tất cả thế lực lớn nhỏ
của các quốc gia xung quanh đều điều động binh mã nhằm thẳng tới đế
quốc.
-------------------------
Mà ngay tại thời điểm chiến tranh bùng nổ khắp nơi trên đại lục, tình hình Tuyết quốc phương bắc vẫn giống như trước đây.
Cứ rập khuôn như cũ hôm nay ngươi đánh ta, ngày mai ta đánh ngươi,
hôm nay quân phong đánh kẻ phản nghịch, ngày mai phong thần làm phản
quân phong; bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện một đám đạo tặc công
thành chiếm đất; bất cứ lúc nào cũng có thể có tuyên cáo một đoàn lính
đánh thuê nào đó được quý tộc nào đó thừa nhận. Tuy rằng hỗn loạn không
chịu nổi, nhưng quả thật cũng y hệt như trước kia.
Băng Diệu công quốc.
Tại Bá tước lĩnh Bỉ Khắc.
Bá tước Bỉ Khắc đang vì minh hữu của mình đột nhiên qua đời mà cảm
khái thế sự vô thường, thì thành Bỉ Khắc dưới trướng của hắn đã giống
như ngày xưa: các thương khách ra vào không dứt. Theo đó Bá tước lĩnh Bỉ Khắc đã ổn định lại, cùng với tuyết bắt đầu tan, hoạt động buôn bán
cũng càng ngày càng hưng thịnh.
Lúc này, một đoàn thương nhân
đông đúc lại có vẻ yên lặng quá mức, gần như không có người nào nói
chuyện. Thương đoàn trông thật rất quái dị, đám đông theo sát xe ngựa
chậm rãi đi tới cửa phía đông thành Bỉ Khắc.
Không có biện
pháp, thương đoàn bản địa đều biết rõ, khi ra vào thì phải đóng thuế
nhập thành, thu nhập ít thật đáng thương, nhưng hiện tại thương đoàn bên ngoài đến đây có thể kiếm được một chút.
- Này! Đi đâu đó? Kiểm tra đi!
Mấy tên lính gác cổng lập tức nhảy ra chặn thương đội này lại.
Nhìn ánh mắt gian xảo của bọn họ là biết, thấy những chiếc xe ngựa
vừa lớn lại vừa chở nặng, đám người thương đội trước sau tuy rằng quần
áo ngẫu nhiên giống nhau, nhưng mặt mày mỗi người đều hồng hào, thể
trạng cường tráng.
Ông chủ thương đội này đãi ngộ nhân viên
cao dữ nha! Cho nên nhìn thấy con dê béo lớn như vậy, bọn họ cũng lười
thu tiền đồng của dân chúng bình thường tất cả đều phất tay cho qua.
Một gã coi ngựa đi đầu trước thương đội dùng ánh mắt rất quái dị nhìn lướt qua mấy tên lính gác cổng, sau đó bộ dáng như đầu lĩnh, vung tay
lên quát to:
- Giết!
Hắn vừa dứt lời, những tên
tráng hán phía sau hắn, thậm chí có người đi riêng lẻ đợi sẳn ở cửa
thành chờ tiến vào hoặc là đã vào bên trong, đột nhiên tất cả đều rút ra lưỡi dao sắc bén, đánh về phía bọn lính gác cổng.
Lính gác
cổng đầu tiên là cả kinh, nhưng bọn chúng dù gì cũng xuất thân là quân
chính quy, một gã chỉ huy cầm lấy cái còi chuẩn bị thổi, mặt khác mấy
tên lính nhanh chóng cử trường thương lên phản kháng.
Tuy
nhiên “vèo vèo” vài tiếng, mấy tên lính gác cổng lập tức bị cung tên bắn chết ngay tại chỗ, mà đám người đánh về phía bọn họ cũng không có dừng
lại, xông thẳng tới cổng thành khống chế chỗ ra vào đó.
Cùng lúc đó, trên các xe ngựa của thương đội, nhanh chóng nhảy xuống mấy trăm tên binh sĩ mặc khôi giáp, tay cầm đao sắc bén.
Chỉ cần thấy bọn hắn xuống xe lặng yên không một tiếng động, tập kết
thành đội ngũ một cách nhanh chóng dị thường, thì biết đều là binh sĩ đã trải qua huấn luyện nghiêm ngặt.
Xếp thành đội ngũ chỉnh
trang xong, đột nhiên mấy tên tráng hán không biết từ đâu chợt hiện ra,
nhanh chóng đi tới trước mỗi hàng, sau đó khoa tay múa chân vài cái, lập tức đều tự mang theo một hàng binh sĩ xông vào bên trong thành.
Dân chúng và thương nhân tại cổng thành, đầu tiên chỉ ngây ngốc đứng
xem náo nhiệt, một hồi lâu mới chợt tỉnh lại: cảnh náo nhiệt này không
phải mình có thể xem được! Thế là “ầm” một tiếng, lập tức hô cha gọi con bỏ chạy tản ra bốn phía.
Mà ở thời điểm cửa đông thành xảy ra hiện trạng ấy, mấy mặt cửa thành khác của thành Bỉ Khắc, cũng đều có
một đoàn thương đội cùng xảy ra chuyện y hệt.
Lính gác cổng bị giải quyết, cổng thành bị khống chế, hơn nữa từng cửa thành đều xông
vào mấy trăm binh sĩ. Đám binh sĩ quen đường quen xá nhằm thẳng tới các
bộ ngành trọng yếu trong thành, hơn nữa theo đám binh sĩ này đi vào,
không ngờ nhanh chóng tăng thêm quân số đợi đến khi bọn chúng đến mục
tiêu quân số đã lên hơn một ngàn người.
Mấy ngàn quân tinh
nhuệ trang bị võ trang trải qua huấn luyện, rất nhanh đã chiếm được các
điểm trọng yếu trong thành Bỉ Khắc. Sau đó dưới sự trợ giúp của hội nghị thành Bỉ Khắc nhanh chóng ổn định thành Bỉ Khắc.
Nói cách
khác chỉ trong nháy mắt như vậy, thành Bỉ Khắc thật vất vả mới trở lại
dưới trướng Bá tước Bỉ Khắc, lại thoát khỏi vòng tay của Bá tước Bỉ
Khắc.
Mà Bá tước Bỉ Khắc cũng mãi đến khi lá cờ gấm kim hoàn
tung bay phất phơ trên lầu thành Bỉ Khắc, hắn mới biết thành Bỉ Khắc đã
đổi chủ.
- Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Thành Bỉ Khắc như thế nào bất ngờ treo lên nhiều cờ xí như vậy? Binh sĩ ta bố trí ở trong
thành rốt cuộc ra sao rồi?
Bá tước Bỉ Khắc giậm chân gầm lên.
Không trách hắn kích động như thế, vì thành Bỉ Khắc, đúng là hắn đã
trả giá thật lớn cả về phí tổn và một thời gian thật dài mới chiếm được
nơi này vào tay. Không nghĩ tới cờ Bá tước của mình mới treo lên thời
gian không bao lâu, đã bị thay bằng lá cờ mặt kim hoàn này! Hơn nữa
chính mình hoàn toàn không biết chuyện xảy ra thế nào!
Hắn không có chửi má nó cũng coi như là có “văn hóa” lắm rồi.
- Đại nhân! Đã nhận được tin tình báo: lá cờ kim hoàn này tạo thành
từ ba mươi kim tệ của tổ chức Liên minh thương nghiệp Băng Diệu công
quốc. Mỗi cái kim tệ đều đại biểu cho một thương đoàn hiển hách!
Lão nhân kia vội vàng báo lên tin tức mới nhất.
- Thì ra bọn họ chính là Liên minh thương nghiệp nổi tiếng đó! Tuy
nhiên bọn họ vì cái gì muốn chiếm đoạt thành thị của ta? Bản tước nhớ rõ chưa hề đắc tội với bọn họ mà!
Bá tước có điểm nghi hoặc hỏi.
- Đại nhân! Phỏng chừng là chuyện ngài dùng bang Tuyết Lang tính kế hội nghị Bỉ Khắc đã bị bọn họ biết, cho nên mới...
Lão nhân có phần dè dặt nhắc nhở.
Bá tước biến sắc, tiếp theo lộ thần sắc dữ tợn nói:
- Nói như vậy, trước kia thành Bỉ Khắc này chính là do cái gì Liên
minh thương nghiệp đó khống chế ư? Một tổ chức do thượng đoàn tạo thành
không ngờ lại vọng tưởng khống chế chính quyền, điều này nói lên cái gì? Chứng tỏ bọn họ muốn đuổi quý tộc chúng ta xuống đài à! Thân là một
thành viên quý tộc, bản tước tuyệt đối không cho phép chuyện này xuất
hiện! Mau truyền tin tức này khắp toàn bộ công quốc cho ta! Bản tước
phải cho bọn chúng biết, quyền lợi của quý tộc không phải đám thương
nhân chết tiệt đó có thể thao túng được!
Lão nhân biết Bá tước đã nổi giận.
Mặc kệ nói thế nào, quý tộc là tầng lớp thống trị của Tuyết quốc điều ấy là không cho phép bị người hủy bỏ.
Hiện tại tổ chức Liên minh thương đoàn, không ngờ dám công khai tiến
hành công kích quý tộc, cướp đoạt địa bàn của quý tộc, điều này cho thấy thương đoàn không cam chịu chỉ là một tổ chức thương nhân, mà đã manh
nha có dấu hiệu muốn giành lấy chính quyền! Gặp phải chuyện có liên quan đến toàn bộ giai cấp quý tộc, đương nhiên phải triệu tập nhân mã khai
chiến.
- Lập tức triệu tập nhân mã cho ta! Bản tước thật muốn xem thử Liên minh thương nghiệp chết tiệt này có bao nhiêu năng lực.
Bá tước tức giận không thôi tiếp tục nói.
Mà lão nhân cũng không có khuyên can, hiện tại trừ vũ lực ra, không
có biện pháp nào khác có thể tiêu trừ nỗi sỉ nhục quý tộc bị thương nhân đánh bại này.
Dưới sự kích động phẫn nộ của Bá tước Bỉ Khắc,
tin tức thành Bỉ Khắc bị Liên minh thương nghiệp đánh chiếm lập tức
truyền đi khắp bốn phương tám hướng.
Toàn bộ quý tộc nhận được tin đều nổi cơn thịnh nộ, đều rối rít gia tăng theo dõi các thương đoàn trên lãnh địa của mình. Một số quý tộc nghèo nàn thậm chí bắt đầu điên
cuồng trưng thu thuế buôn bán riêng biệt, một vài quý tộc phát rồ lại
chẳng kiêng dè trắng trợn hãm hại thương nhân.
Những hành động này vừa xảy ra, toàn bộ Băng Diệu công quốc đều rơi vào cảnh hỗn loạn,
bởi vì thương nhân cũng không phải là người bình thường, mà là kẻ có
tiền.
Bọn họ đối mặt với cường quyền đương nhiên phải dùng lực lượng bên mình phản kháng.
Cứ như vậy đánh qua đánh lại, vết rạn nứt giữa quý tộc và thương nhân càng ngày càng thêm sâu.
Có thể nói quý tộc cùng thương nhân đấu đá nhau, đối với một số đông
người không có lợi, duy nhất chỉ có các đoàn lính đánh thuê được chỗ
tốt, đồng thời mượn cơ hội “đục nước béo cò” phát triển thịnh vượng
chính mình.
Thời điểm tin tức rơi vào tay Tử tước Cáp Nhĩ, Tử
tước Cáp Nhĩ vừa xem xong, không ngờ lại thông báo cho thương nhân cảnh
giác, ngay cả thương nghị cùng thủ hạ dưới tay cũng phất tay bỏ qua, chỉ làm một chuyện vứt qua một bên.