Nghe được tiếng kèn, những người đi dạo gần Vô Ưu cung, lập tức vội vàng chạy nhanh tới quảng trường trước Vô Ưu cung.
Mà từ trước lúc tiếng kèn lệnh vang lên, trên quảng trường đã sớm
đứng đầy nội vệ mặc trang phục mới tinh, còn Tương Văn xinh đẹp đến mức
gần như yêu quái, đang bận rộn chức trách tuần tra xung quanh.
Ở trong lòng Tương Văn, ngày hôm nay là chuyện tốt của chủ thượng nhà
mình, nếu có người dám cả gan gây chuyện, hắn tuyệt đối sẽ vui lòng rút
gân lóc xương hủy nhà diệt tộc đối phương.
Các quý tộc trên
quảng trường, nhìn thấy Tương Văn lập tức lộ ra dáng cười nịnh bợ cung
kính, nhường đường cho mỹ nhân xinh đẹp này đi qua.
Đối với
cái thân tín thiếp thân của Khang Tư mới xuất hiện này, tuy rằng không
biết tập tính của hắn thế nào, thế nhưng người có mắt đều hiểu được, cái mỹ nhân thoạt nhìn yểu điệu này, tuyệt đối là một kẻ mạnh mẽ nhất toàn
quân Khang Tư!
Chỉ cần nhìn thấy hắn mất thời gian một tuần,
một người một kiếm, liền dễ dàng đánh bại tất cả binh lính võ lực mạnh
nhất toàn quân Khang Tư, vậy thì quá rõ ràng rồi.
Mà khiến cho trong lòng đám quyền quý run sợ, sau khi cái yêu quái này xuất hiện, Bá tước Khang Tư lập tức lập ra hai tổ chức.
Một cái là hệ thống nội vệ chuyên môn phụ trách công tác bảo vệ, khác biệt với công năng
tác chiến của vệ đội lĩnh chủ. Một cái là hệ thống mật vệ căn bản không
biết làm gì, mà người phụ trách hai hệ thống vừa nghe tên đã biết rất
quan trọng này, chính là cái Tương Văn yểu điệu kia.
Hai hệ
thống mật vệ, nội vệ này tuy rằng không nói rõ chức năng, nhưng người có chút đầu óc đều biết, đây hệ thống đặc vụ phụ trách trực tiếp với Khang Tư. Nói cách khác, cái Tương Văn này là đầu mục đặc vụ, bất luận quan
viên quý tộc nào nhìn thấy đầu mục đặc vụ có thể tùy thời dẫn tới tai
nạn cho mình, ngoại trừ nịnh bợ thì còn thế nào nữa?
Tương Văn mỉm cười gật đầu tỏ ý với những nhân vật hành lễ với mình, tuy rằng nụ
cười này bề ngoài có chút cứng ngắc, tuy rằng rất không quen, nhưng
Tương Văn vẫn phải ép mình thể hiện ra nụ cười.
Hắn không muốn trong ngày vui của chủ thượng, vẫn mang một bộ mặt cương thi, chính
mình không thể nào làm hỏng không khí ngày vui này được.
Ánh mặt trời cũng không chiếu rọi trực tiếp, khí trời cũng rất trong lành khoan khoái, hết sức ôn hòa.
Các quyền quý cũng không nói gì, chỉ dựa theo thân phận đẳng cấp cao
thấp, xếp hàng trên quảng trường, hai bên quảng trường bày đầy điểm tâm
rượu ngon nhưng không một ai dám chạm tới.
Những quyền quý này đứng ngay ngắn, phía sau lại thêm một nhóm người, đều là các nhân viên
làm việc không có tước vị quyền quý, nhìn bộ dạng gò bó của bọn họ thì
biết.
Cuối cùng là một biển người tới dự lễ, là đại biểu các
thương đoàn công hội ngành nghề, tuy nhiên những người này dáng vẻ thả
lỏng hơn các nhân viên kia, nhưng xếp hạng quyền lực buộc bọn họ phải
xếp ở vị trí cuối cùng.
Đương nhiên, những người này đều không có cách nào tạo quan hệ với Khang Tư được.
Tuy rằng ở bên ngoài bọn họ có thể dựa vào quan viên cấu kết quan hệ, ở một số nơi diễu võ dương oai, nhưng ở trước mặt quân chủ Khang Tư
này, bọn họ chỉ có thể làm một tầng thấp kém nhất.
Đó cũng là
lý do cơ bản vì sao từ trước tới nay thương nhân luôn muốn lật đổ sự
thống trị của quý tộc. Về phần đám thương nhân có quan hệ với Khang Tư,
đương nhiên đứng ngang hàng với các quý tộc kia.
Toàn bộ những người này tiến vào quảng trường, đột nhiên phát hiện mấy người mình bị
vệ binh chia thành hai phần, ở giữa lại dọn ra một con đường rộng mấy
chục thước. Mọi người đều không nhịn được phỏng đoán, lẽ nào cô dâu muốn tiến vào Vô Ưu cung từ bên ngoài?
Nhưng bọn họ phát hiện ra
mình suy đoán sai lầm, sau một hồi tiếng bước chân, một đoàn binh lễ
nghi mặc trang phục trắng tuyết, trang sức vàng kim, hết sức hoa lệ bước ra, sau đó nhanh chóng đứng vào hàng kéo dài từ cửa chính điện Vô Ưu
cung đến quảng trường, thoáng cái bao vây toàn quảng trường bên trong.
Lại một hồi kèn lệnh vang lên, sau đó từ trong chính điện vang lên
một hồi chuông mỏng manh thanh thúy, theo tiếng chuông, một mùi hương
lập tức xông lên mũi. Trong lúc mọi người hít vào mùi hương, một đoàn
thiếu nữ áo trắng mảnh mai nhu mỹ như lướt ra ngoài chính điện, tiếp
theo sau là hai nữ tử mặc áo cưới trắng xóa, bị một mảnh lụa trắng che
lại gương mặt, trong vòng vây các thị nữ bước ra ngoài. Hiện giờ Ngả Lệ
Ti và Y Ti Na giống như một con rối bị người ta kéo dây, chịu các thị nữ chỉ huy hành động, lúc đứng vững trên bậc thang vào chính điện, các
nàng mới có tâm tình quan sát bốn phía.
Trên quảng trường dày
đặc người, xung quanh là binh lễ nghi ăn mặc hoa lệ, bên người là thị nữ xinh đẹp, cũng không thu hút ánh mắt của các nàng. Phát hiện toàn
trường cũng không thấy người mình gấp gáp muốn gặp, hai mỹ nữ không nhịn được nhíu mày lại, người xem lễ bên dưới cũng phát hiện không đúng, nào có chuyện cô dâu xuất hiện một mình, mà chú rể lại không thấy bóng đâu, lẽ nào Bá tước đại nhân đột nhiên đổi ý hay có chuyện trọng đại nào đột nhiên phát sinh.
Lòng tò mò nhiều chuyện nổi lên, mọi người
hận không thể lập tức thảo luận một phen, nhưng gây náo động ở trường
hợp nghiêm túc như thế này, chẳng khác nào đưa đầu mình cho người khác
chơi đùa, chính mình thật là chơi không nổi. Đặc biệt thấy bộ dáng bình
tĩnh của các vệ binh cùng thị nữ kia, càng không có ai dám đứng ra làm
chim đầu đàn nữa.
Hai nàng Ngả Lệ Ti, Y Ti Na cũng nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh, làm ra trận thế lớn như vậy, Khang Tư không có khả năng lâm trận lùi bước, hơn nữa Khang Tư cũng không phải một kẻ gặp chuyện quay đầu, khẳng định là trình tự hôn lễ này còn chưa tới lượt
chú rể lên sân khấu.
Nghĩ tới cô dâu đã đứng trước mặt người
ta, chú rể còn không xuất hiện, Ngả Lệ Ti Y Ti Na liền không nhịn được
ghi hận lên người phụ trách lễ cưới - An Tái Kháng.
Người
trong quảng trường chịu áp lực một hồi, tuy không dám lên tiếng, nhưng
vẫn lắc lư thân thể không được tự nhiên một chút, mà tiếp theo đó, xa xa đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa ầm ầm.
Mọi người lập tức
quay đầu nhìn lại, đến lúc này, mọi người cũng biết chú rể sẽ vào từ bên ngoài, có cảm giác này, mọi người đều cảm thấy quái lạ, có chút giống
như tập quán gả chú rể vậy.
Tiếng vó ngựa càng ngày càng lớn,
một đoàn kỵ binh toàn thân trang phục tuyết trắng, cưỡi ngựa trắng, vây
quanh một kỵ sĩ toàn thân quân phục màu đen, cưỡi một con ngựa đen tuyền xuất hiện trước mắt mọi người.
Mọi người ở đây đều thấy được gương mặt kỵ sĩ áo đen kia.
Nhìn rõ chú rể toàn thân võ trang hạng nặng tới tham gia lễ cưới, đa số mọi người đều ngẩn ra.
Tuy rằng chú rể uy phong lẫm liệt, khí thế bừng bừng, nhưng bộ dáng
uy võ dọa người thế kia, có giống như chú rể sắp kết hôn sao?
Nếu như không phải kỵ binh đi cùng xung quanh Khang Tư là binh lễ nghi,
nếu như không phải biết hiện giờ toàn quân đều đang chờ tiệc cưới, sợ
rằng mọi người ở đây đều sẽ cho rằng, sau khi lễ cưới kết thúc Khang Tư
liền dẫn binh xuất chiến ngay.
Hai đại mỹ nữ mấy ngày nay đều
bị lễ cưới chiếm hết đầu óc, nhìn thấy Khang Tư vào sân, trong lòng đều
chấn động, cái oan gia này sẽ không phải mượn lúc kết hôn với mình, nhân cơ hội tác chiến bên ngoài chứ?
Tuy rằng không ngại Khang Tư
lợi dụng mình, nhưng nếu quả thật như vậy, lễ cưới cả đời mới có một lần này sẽ biến sắc rất nhiều.
Tiểu Cầm người yêu dấu của An Tái
Kháng đồng thời cũng là phụ dâu của Y Ti Na, đương nhiên biết tiểu thư
nhà mình hiện giờ lo lắng cái gì, dựa sát tới trước len lén nói:
- Xin tiểu thư yên tâm, Khang Tư đại ca tuyệt đối sẽ không rời khỏi trong đêm tân hôn đâu!
Y Ti Na không khỏi mặt đỏ ửng lên, có chút ngượng ngùng xì một tiếng nói:
- Nói cái gì vậy chứ.
Khóe mắt Y Ti Na xuyên thấu qua khăn che mặt liếc nhìn sang Ngải Lệ
Tư bên kia, phát hiện Cung Huân Đại cũng đang khe khẽ nói nhỏ cùng Ngải
Lệ Ti, liền biết bọn người kia che giấu với hai cô dâu mình và Ngải Lệ
Ti rất nhiều chuyện.
Đương nhiên, sợ rằng đây cũng là do cái Tổng chỉ huy hôn lễ An Tái Kháng kia làm ra.
Hiểu được điểm này, Y Ti Na không khỏi yên lòng, yên lặng nhìn Khang Tư chậm rãi thúc ngựa đi tới.
Nhìn Khang Tư không cần cố ý biểu hiện, lơ đãng có thể làm cho người
ta phát hiện thần thái uy vũ từ sâu bên trong, Y Ti Na không khỏi cảm
khái thật nhiều, không nhịn được nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên gặp được Khang Tư. Lúc đó hắn chỉ là một tiểu binh, bởi vì cứu được công chúa
lập được công to mà vào trong hoàng cung, nghĩ đến khiếp sợ cùng tức
giận khi hắn dùng công lao biết rõ có thể đổi đất phong vương mà đổi lấy quyền đọc sách, lúc đó còn tưởng rằng hắn cố ý tiếp cận mình nữa chứ.
Nhớ đến hình dạng hắn chăm chú đọc sách, nghĩ đến hắn suất lĩnh bộ
đội chậm rãi lớn mạnh, nghĩ đến hắn đột nhiên mất tích, lúc đó tâm tình
mà mình mạnh mẽ kiềm chế đột nhiên bộc phát, cũng bởi thế mới hiểu được
thực tâm của mình, chỉ là lúc đó mình cho rằng mình nghĩ nhiều.
Nhưng không ngờ tới, cái người khiến mình lo lắng ngày đêm lại có thể
sống sót, đồng thời thành lập thế lực càng thêm hùng mạnh, thật là không ai có thể ngờ tới mà! Y Ti Na nghĩ đến chuyện Khang Tư, vừa chuyển suy
nghĩ, đột nhiên ý thức được cái tín ngưỡng tan vỡ của mình, nghĩ đến cái tôn giáo có quan hệ với mình kia, hay là mình không nên liên lụy đến
Khang Tư, bởi vì cái thế lực tôn giáo kia tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho
mình.
Chỉ là Khang Tư mạnh mẽ làm cho mình thấy được hy vọng,
mình sẽ không bao giờ lại chấp nhận mất đi tình cảm chân thành nũa, cái
loại cảm giác như cô hồn dã quỷ đeo bám kia, nếu như không tránh khỏi đã định phải diệt vong, như vậy ở cạnh người âu yếm đi đến diệt vong cũng
là một chuyện tốt đẹp.
Nhìn Khang Tư càng ngày càng gần, Y Ti
Na cắn môi, nàng quyết định, vì hạnh phúc của mình, nàng không ngại nói
chuyện với thế lực tôn giáo cường đại kia! Để cho bọn họ biết, nữ nhân
chìm đắm trong ái tình, một khi điên cuồng cái gì cũng có thể làm được!
Ngải Lệ Ti có chút si mê nhìn Khang Tư.
Cảm tình của nàng với Khang Tư có một thời gian hết sức phức tạp,
Khang Tư cứu nàng từ trong phản quân, ở chung cùng mình trong một thời
kỳ nguy hiểm, trong lòng không nhịn được có hảo cảm với cái tiểu binh
dũng cảm hầu như không gì không làm được này, chính mình không muốn lấy
hôn nhân làm con cờ chính trị, khi đó thậm chí còn suy nghĩ bồi dưỡng
Khang Tư thành thân vương.
Ngay khi kế hoạch của mình đang từng bước đến thành công, không ai ngờ được Khang Tư thống lĩnh đại quân đột nhiên mất tích.
Sau khi mất đi Khang Tư, mình chỉ là thất lạc một hồi, nói thật ra,
lúc đó thật là không có cảm tình cực kỳ bi thương gì, cho nên nhìn thấy
thần tình bi thương của Y Ti Na, chính mình chỉ có chút khó chịu rồi
không thèm để ý nữa.
Ngay cả đại thần quan Y Ti Na cũng coi
trọng Khang Tư, cái này nói rõ ánh mắt của mình hết sức kiệt xuất, về
phần tình yêu? Lúc đó mình hoàn toàn bị khát vọng nắm giữ quyền lực trở
thành nữ vương chiếm lĩnh, không thèm lưu ý tới nó!
Chỉ là sau đó liên tục xảy ra chuyện, làm cho cả thế cục đi theo phương hướng mà
mình không thể khống chế, nỗ lực của mình như xây lâu đài trên cát, một
con sóng nhẹ nhàng liền khiến cho cả tòa thành sụp đổ, thậm chí mình còn chưa phản ứng lại thì đã tan vỡ rồi.
Đầu tiên là các nơi đột
nhiên nhảy ra cắt đất độc lập xưng bá chủ, tiếp đó là tông giáo được
xưng là quốc giáo, đột nhiên bại lộ dã tâm chính trị trắng trợn.
Nếu như không phải Y Ti Na hỗ trợ, sợ rằng chính nàng đã trở thành một con rối, ngay cả xương cốt cũng bị đem gõ trống rồi.
Chỉ là liên tiếp phản bội, khiến nàng mất đi lòng tin với bất kỳ
người nào, thậm chỉ bắt đầu đánh chủ ý lên cả Y Ti Na, chuẩn bị mượn
dùng mỹ mạo và thân thể của nàng, đổi lấy đại quân cho mình phục quốc.
Nếu như không phải Tử Tâm quốc bại lộ dã tâm, nếu như không phải gặp
được An Tái Kháng, sợ rằng mình sẽ kéo Y Ti Na xuống vực sâu địa ngục.
May mắn, việc này cũng không xảy ra, không thì lòng mình khẳng định sẽ
chìm đắm trọn đời trong địa ngục mãi mãi không nổi lên được.
Nghĩ đến An Tái Kháng, Ngả Lệ Ti không khỏi nghĩ tới lúc đó mình vì cái
tâm tràn đầy lợi lộc mà cảm thấy thẹn, nàng lại vọng tưởng dùng thân thể mình dụ hoặc An Tái Kháng phục quốc cho nàng.
Cũng may là An
Tái Kháng căn bản không để nàng vào mắt, không thì hiện giờ nàng chỉ có
thể ở một bên âm thầm hối hận, chỉ có thể trừng mắt nhìn Y Ti Na gả cho
Khang Tư.
Nhưng mà nói lại cũng lạ, sau khi gặp An Tái Kháng,
tiếp đó gặp lại Khang Tư, đồng thời lúc này thực lực của Khang Tư cũng
rất khả quan, dục vọng phục quốc của nàng vốn đã dần nguội lạnh lại bùng cháy một lần nữa.
Chính nàng tuy biết lôi kéo Khang Tư đã
không có liên hệ gì với Khi Hồng quốc một lần nữa rơi xuống vũng lầy là
rất không hay, thế nhưng lại không khống chế được chính mình.
Chương 3 (230): Tâm tư nữ nhân (P2)
Chỉ là Ngả Lệ Ti nhanh chóng phát hiện, nàng dây dưa phục quốc, ở
trong hệ thống Khang Tư lại hết sức không được hoan nghênh, lúc đầu nàng cực kỳ phẫn nộ, nàng là nữ vương mà, bọn họ sao có thể đối đãi nàng như vậy chứ?
Sau ngẫm lại, người ta cùng ngươi không có một chút
quan hệ nào, vô duyên vô cớ vì sao phải phục quốc cho ngươi chứ? Hơn nữa dù là nàng giao thân xác cho Khang Tư hưởng dụng, lẽ nào thân thể một
công chúa mất nước có thể đáng giá mấy tỷ kim tệ? Đáng giá hơn mười con
số sinh mạng?
Dung nhan có xinh đẹp chỉ cần không mê hoặc được quân chủ, chỉ là thứ tùy ý cho người ta đùa giỡn mà thôi. Mà tự nàng
cũng biết, người như Khang Tư, tuyệt đối sẽ không để ý, mà là Khang Tư
không muốn bởi vì nữ sắc mà hy sinh nhiều người như vậy.
Đối với người như Khang Tư, nàng thật không biết nên bội phục hay tức giận.
Lúc nàng hiểu được một cái danh hiệu công chúa không đáng mấy đồng
tiền, vì an ủi chính mình, trực tiếp đẩy nhiệm vụ phục quốc lên người
Khang Tư.
Kỳ thật nàng biết, Khang Tư không có khả năng đặc
phái binh lực đi phục quốc cho nàng, bởi vì khoảng cách quá xa, nhưng vì cái cớ lừa người dối mình này, để cho nàng có thể buông lỏng cõi lòng,
bắt đầu hưởng thụ sinh hoạt bình tĩnh.
Ở trong cảnh sinh hoạt
này, nàng cho rằng cảm giác của mình với Khang Tư đã biến chất, biến
thành một loại cảm giác trừ Khang Tư ra không ai có thể cho nàng được.
Nàng tin tưởng đây không phải là yêu, sở dĩ nàng còn dây dưa với
Khang Tư, ngoại trừ nguyên nhân không có người nào có thể để nàng coi
trọng ra, càng nhiều hơn là vì tranh giành danh tiếng cùng Y Ti Na. Ngay khi nàng cho rằng ngày qua ngày như thế, đột nhiên tin tức Khang Tư bị
vòi rồng cuốn đi ập đến.
Lúc đó tâm tình tan vỡ để nàng hiểu
được, cảm tình của nàng với Khang Tư xác thật biến chất rồi, biến chất
đến nỗi mất đi Khang Tư, nàng sẽ không còn mục tiêu sinh tồn nữa.
Nếu như không phải có Tương Văn khuyên giải an ủi, đồng thời nàng
cũng không muốn cơ nghiệp của Khang Tư tan vỡ như thế, cho nên mới sống
tiếp như một cái xác không hồn.
Tuy nhiên cũng may là như vậy, không thì nàng sẽ không có được hạnh phúc ngày hôm nay, chỉ là đáng
tiếc, phần hạnh phúc này cũng không phải một mình nàng độc hưởng, mà
phải chia một nửa cho Y Ti Na.
Hai mỹ nữ suy nghĩ miên man,
thấy Khang Tư tiêu sái xoay người xuống ngựa, sau đó dùng tư thế kỵ sĩ
cúi chào phong quân, quỳ một gối trước mặt hai nàng, hai mỹ nữ này còn
đang sững sờ, không phản ứng lại được.
Chờ khi nghe đến tiếng ồ lên trên quảng trường, hai mỹ nữ mới giật mình tỉnh lại, không để ý cô
dâu rụt rè, vén lên chiếc rèm che mặt kéo góc váy lên, liền vọt tới quỳ
theo trước mặt Khang Tư.
Về phần thị nữ cùng phụ dâu theo bên cạnh hai mỹ nữ, từ lúc Khang Tư quỳ xuống thì như gà con bị dọa hoảng sợ chạy tứ tán.
Đứng ở trước mặt Khang Tư đang quỳ? Cái này căn bản là hành vi đi tìm chết, không ai sẽ ngu ngốc như thế.
Khó trách Ngả Lệ Ti, Y Ti Na hoảng hốt, cũng khó trách người dự lễ
không nhịn được miệng mình mà ồ to lên, tập quán quỳ xuống cầu hôn,
không có ở Tuyết quốc, không có ở đại thảo nguyên, không có ở Đế quốc Áo Đặc Mạn, không có ở Liên minh Duy Nhĩ Đặc, ở bán đảo Phi Ba lại càng
không thể nào.
Loại lễ tiết này chỉ có ở các quốc gia nhỏ
không có một chút nguy cơ sinh tồn nào, tràn ngập tình cảm lãng mạn, hơn nữa số lượng nữ tính ít hơn nam tính mới có.
Ở các nước lớn,
đặc biệt các nước mà quyền lực nam nhân là chí cao vô thượng, loại hành
vi quỳ xuống cầu hôn này, quả thật là một loại hành vi mềm yếu vô năng,
người làm như vậy tuyệt đối sẽ bị người ta khinh bỉ cả đời!
Người dự lễ chính là bởi biết điểm này mới sẽ ồ lên, Ngả Lệ Ti Y Ti Na mới hoảng loạn không thôi.
Tuy rằng các quý phu nhân hết sức hâm mộ, tuy rằng trong lòng hai đại mỹ nữ rất kích động, nhưng các nàng cũng không muốn tiếp thu chuyện như vậy, càng không cần nói đám quan viên theo Khang Tư kiếm cơm nữa.
Tương Văn ở bên cạnh trừng mắt, tất cả các nội vệ ở đây đều gầm lên
một tiếng, còn các kỵ binh đang bất động cũng quay đầu ngựa lại.
Tiếng hò hét chỉnh tề, cùng ánh mắt lạnh băng, lập tức đè xuống tiếng xôn xao, đám người dự lễ cũng lập tức toát mồ hôi lạnh.
Tuy rằng không hài lòng hành vi Khang Tư quỳ trước nữ nhân, nhưng bản thân mình còn dựa vào Khang Tư kiếm cơm, hơn nữa cơ cấu võ lực hoàn
toàn nắm giữ trong tay Khang Tư.
Nhìn các nội vệ tinh khí thần đều lợi hại hơn cả tinh binh đang căm tức nhìn mình, liền biết hành
động này của Khang Tư cũng không khiến các nội vệ này coi thường.
Nếu quân vương có thể vững vàng nắm chắc quân đội, quân vương kia quả thật là muốn gì làm đó! Người dựa vào hắn ăn cơm căn bản không có tư
cách chỉ trích.
Hiểu điểm này, nhìn lại tình cảnh của mình,
những người dự lễ lập tức ngậm miệng không rên một tiếng, về phần đám
bạn nữ bọn họ dẫn tới, hâm mộ quá mức hay là gì đó, vừa rồi ồ lên chỉ là thuận theo nam nhân bên cạnh mình mà thôi.
Toàn trường một
trận yên tĩnh, lúc này người dự lễ mới phát hiện ba người Khang Tư, Ngả
Lệ Ti, Y Ti Na lại mặt đối mặt quỳ một chỗ, mà vào lúc này, bọn họ đã
bắt đầu trao đổi nhẫn cho nhau.
Xem ra trong lúc mọi người ầm
ĩ, Khang Tư đã nói với các nàng gì đó, nhìn thần thái e thẹn vui mừng
hạnh phúc giao nhau của các nàng, xem ra lời Khang Tư nói khiến các nàng rất vui vẻ.
An Tái Kháng quay sang Tương Văn cảm thán nói:
- Ngươi nghe được đại ca nói với hai chị dâu cái gì không?
Tương Văn căng mặt lành lạnh trừng An Tái Kháng, hắn dám khẳng định
loại lễ tiết quỳ gối cầu hôn làm mất mặt mũi Khang Tư này, nhất định là
An Tái Kháng an bài, bởi vì cái tên này cầu hôn Tiểu Cầm chính là dùng
chiêu này, cho nên có thể cho hắn sắc mặt tốt mới là lạ.
An Tái Kháng đương nhiên biết vì sao người ta nhìn mình như vậy, lập tức bẻ cong chuyện:
- Ài, đều là cái đám chưa biết chuyện đời, ồn ào lung tung, làm cho
ta không nghe được đại ca tuyên bố tình cảm, dù sao cái đó là đại ca cự
tuyệt bản thảo ta viết sẵn, lâm thời mới phát huy ra mà!
- Cơ
hội khó có được như vậy, lại bị bọn người kia lãng phí! Ta nghĩ ngoại
trừ hai chị dâu ra những người khác khẳng định đều không nghe được, thế
nhưng dò hỏi hai chị dâu căn bản là chuyện không thể nào.
Nghe nói như thế, sắc mặt Tương Văn hòa hoãn xuống, trong mắt đầu tiên là lộ ra thần sắc hối hận, tiếp theo lại hung hăng trừng đám người dự lễ sợ
đến ngoan ngoãn như chim cút. Thấy Tương Văn dời tầm mắt, An Tái Kháng
lập tức ra hiệu với thủ hạ, tiếng kèn vui vẻ vang lên, còn các thị nữ
thông minh cũng vội vàng đi tới dìu hai Bá tước phu nhân dậy.
Đến khi Khang Tư mang theo hai cô dâu đối mặt với mọi người, những người này mới chính thức thấy rõ dung mạo phu nhân Khang Tư, tiếng hít vào
một hơi lập tức vang lên. Tiếp theo, là trên tám phần mười nam tử dự lễ, tròng mắt trở nên đỏ bừng, là một nam nhân, ai cũng sẽ đố kỵ Khang Tư
lại có thể đồng thời cưới hai mỹ nữ dung mạo như thiên tiên.
Hơn nữa hai mỹ nữ này, có người nói đều từng đảm đương chức vụ thực
quyền trong thế lực bên ngoài của Khang Tư, nói cách khác hai vị phu
nhân này cũng không phải là bình hoa, mà là nhân tài mỹ nữ có thể phụ tá quân vương! Chỉ cần điểm này, cũng đủ để cho người ta hâm mộ nước bọt
chảy ròng rồi!
- Cảm ơn các vị tới tham gia hôn lễ của ta cùng Ngả Lệ Ti, Y Ti Na, phía sau mời các vị thỏa thích thưởng thức điểm tâm cùng rượu ngon, xin cho chúng ta xuống dưới thay quần áo, rồi sẽ mở
tiệc ở chính điện chiêu đãi các vị.
Khang Tư nói với mọi người vài câu hình thức, liền dẫn hai vị phu nhân rời đi.
Các thị nữ vẫn không nhúc nhích, lập tức khôi phục lại, bắt đầu tiến vào sân phục vụ người dự lễ.
Lời Khang Tư nói khiến đám người dự lễ ngây ngốc, hôn lễ cứ vậy kết
thúc? Không phải hẳn sẽ có tôn giáo rửa tội sau đó tiến hành hỏi đáp gì
đó sao? Làm sao cái gì cũng không có vậy chứ?
Nhưng mà bọn họ
bị dọa sợ sẽ không theo đuổi vấn đề này, hôn lễ kinh khủng như thế vẫn
còn nên nhanh chóng kết thúc là tốt nhất, mấy người bọn họ đã chuẩn bị
bụng ăn vài ngày, để cho nhà mình tiết kiệm một chút.
Tiệc
cưới cử hành đúng hạn, đám quyền quý còn có chút dè dặt hưởng thụ yến
hội, quân đội cùng bình dân đã sớm hoan hô vang rền bốn phía, ăn miếng
to uống chén lớn nhồi nhét thật nhiều.
Đám mật thám ẩn nấp, đã sớm thư giãn chen lấn trong đám người hưởng thụ thức ăn ngon lành.
Sáng sớm ngày hôm sau lễ cưới, quân doanh lặng lẽ im tiếng mở ra, vô
số binh lính thần sắc ngưng trọng theo sĩ quan dẫn đầu, nhanh chóng rời
khỏi quân doanh.
Tiếng bước chân dày đặc, để cho đám bình dân
uống say chỉ là lầm bầm vài tiếng rồi xoay người ngủ tiếp, còn đám mật
thám gánh vác nhiệm vụ lại phóng người nhảy dựng lên, trán toát mồ hôi
lạnh nhìn đại quân nhanh chóng rời đi ở bên ngoài.
Nghĩ đến
ngày hôm qua mình mới trả về tin tức quân Khang Tư bận tham gia tiệc
cưới, ngày hôm nay đại quân liền xuất động, mật thám không nhịn được
luống cuống tay chân truyền tin tình báo mới ra ngoài.
Tuy
rằng tình báo truyền đi khẳng định nhanh hơn đại quân, nhưng loại tình
báo trước sau khác biệt này, sợ rằng sẽ làm gia chủ bối rối một phen,
vạn nhất có người sơ sẩy chủ quan rước tới chuyện xấu, mật thám như mình khẳng định sẽ bị làm dê thế tội.
Nghĩ tới đây, toàn bộ đám
mật thám đều chạy ra ngoài liều mạng dò hỏi tình báo quân Khang Tư, hy
vọng có thể để mình lập công chuộc tội, chỉ tiếc, cơ số bị hệ thống mật
vệ Khang Tư nắm giữ cũng càng lớn hơn.
Không nói tâm tình đám
mật thám khủng hoảng khổ não, bộ đội Khang Tư đóng quân ở các nơi, nhanh chóng đi qua biên cảnh, đánh về phía các mục tiêu định sẵn.
Đoàn chiến hạm trên mặt sông cũng đồng thời khởi hành, ngược dòng đi lên vào vùng địch, bỏ neo ở nơi tiếp giáp đất liền đã sớm định sẵn từ
trước, nhanh chỏng thả đội lục chiến, sau đó bắt đầu qua lại dò xét mặt
sông, vừa cảnh giới, vừa đảm nhiệm đội hậu cần tiếp viện.
Tin
tức quân Khang Tư lại một lần nữa xuất động quy mô lớn, vài ngày sau
liền truyền khắp Tuyết quốc, đám quyền quý các nơi xôn xao một trận,
Khang Tư này cũng quá làm càn đi chứ? Vừa nuốt một khối Bá tước lĩnh còn không tiêu hóa xong liền mở rộng ra ngoài, quá dã tâm đi chứ? Không lẽ
muốn làm một Công tước thực quyền?
Đám quyền quý Tuyết Long
Giang ở bên bờ phía Khang Tư, lập tức điều binh khiển tướng, chuẩn bị
đối đầu với Khang Tư, không diệt được Khang Tư, cũng phải đánh cho hắn
không còn dã tâm, không thì có một hàng xóm như vậy, mấy người này đừng
mong một ngày ngủ an giấc.
Còn các quyền quý bên bờ Tuyết Long Giang đối diện, tuy rằng cũng hô hào cho Khang Tư đẹp mặt, nhưng ngoại
trừ đám quyền quý ở khu ven sông ra, nhưng người khác đều không ai điều
động binh lực.
Một ít thương đoàn nghiệp vụ kinh doanh trên
sông cũng ngừng lại, không còn cách nào, toàn bộ Tuyết quốc không kiếm
ra nhiều chiến hạm như vậy, mấy chiếc xuồng ba lá của mình lái ra, quả
thật là đi chịu chết, vẫn nên tạm thời nghỉ tạm một chút, đợi thời cơ
xem sao.
Đến lúc này, đám quyền quý bên này đều may mắn Khang
Tư không phải xuất hiện ở chỗ này, không thì mình cũng sẽ sứt đầu mẻ
trán như bên bờ đối diện.
Đám quyền quý Tuyết Long Giang ở bên này sở dĩ mất lòng tin như thế, một là không cách nào đối đầu với mấy
trăm chiến hạm hoành hành trên mặt sông kia, hai là quân Khang Tư kinh
khủng làm trong lòng bọn họ run rẩy, căn bản không dám trêu chọc Khang
Tư.
Vì sao nói như vậy?
Sau khi Khang Tư xuất binh,
trong thời gian ba ngày tin này truyền khắp Tuyết quốc, loại tốc độ
truyền tin này đã là cực nhanh rồi. Bắt đầu từ ngày thứ tư, là chiến báo quân Khang Tư liên tiếp thắng lợi, đợi đến ngày thứ mười bốn, quân
Khang Tư đã bẻ gãy nghiền nát chiếm lĩnh hơn phân nửa đất đai bên bờ
sông phía bắc.
Những cái này không tính là gì, chỉ là biểu thị quân Khang Tư sức chiến đấu mạnh mẽ, tốc độ tiến quân nhanh mà thôi.
Thế nhưng chân chính khiến đám quyền quý khủng hoảng, là lần này quân Khang Tư trở nên cực độ hung ác, phàm là chống lại bất luận giết hết,
hơn nữa một khi binh lính tới thành còn không đầu hàng, sau khi phá
thành, quý tộc cùng sĩ quan giết toàn nhà, cư dân trong thành rút ra một phần mười giết hết cả nhà!
Loại thủ đoạn này bày ra cho quý
tộc và tiện dân xem, lập tức dọa đám quý tộc ngây người, mà các bình dân vốn tưởng rằng dù cho ai thắng cũng không có quan hệ tới mình cũng bị
hù choáng váng.
Trốn ở trong nhà, dù là không có ủng hộ chống
lại, sau khi phá thành mình cũng có một phần mười cơ hội bị giết cả nhà, chuyện kinh khủng như thế sao mình lại gặp phải chứ! Nếu biết đánh
không lại, hơn nữa còn đi chống lại sẽ dẫn tới hậu quả khủng khiếp, như
vậy ý nghĩ sớm đầu hàng liền thâm nhập lòng người.
Tuy rằng ai cũng biết đây là thủ đọa giết gà dọa khỉ hù người ta, cũng biết đây là
nguyên nhân chủ yếu khiến quân Khang Tư trong một khoảng thời gian ngắn
có thể tiến xa như vậy, nhưng mà sau khi xảy ra vài lần sự kiện tàn sát
kinh khủng như thế, khiến cho về sau quân chống cự căn bản không có sĩ
khí, hầu như nghe tiếng mà hàng.
Dù sao không có quyền quý
bình dân nào chịu tiếp nhận loại hình phạt giết cả nhà này, vì vậy đám
quyền quý vừa mắng chửi Khang Tư là ác ma không phải người, vừa nhu
thuận nhấc tay đầu hàng.
Mà khiến quân Khang Tư được xưng là
quân ác ma, ngoại trừ bọn họ dùng thủ đoạn tàn sát tàn nhẫn ra, quan
trọng hơn là, tất cả tướng lĩnh quân địch dẫn binh chống lại bọn họ, đều sẽ không rõ nguyên nhân mất đi tánh mạng.
Không chỉ như thế,
sau khi chủ tướng bỏ mạng, ai lên thay cũng đều chết theo, sau vài lần
ba lượt, quân đội hỗn loạn mất đi chủ tướng, làm sao có thể tác chiến
với quân Khang Tư sát khí tận trời? Đương nhiên là dễ dàng sụp đổ.
Mà loại biểu hiện thắng lợi dễ dàng này, cũng chính là tượng trưng chủ yếu của quân ác ma.
Chiến dịch Khang Tư khởi xướng lần này, căn bản không hề trắc trở,
ngoại trừ vài lần đầu khổ chiến ra, sau khi tàn sát một nhóm người, về
sau là thắng lợi không động võ nữa.
Đặc biệt sau khi đội lục
chiến hải quân chiếm hết vùng ven sông, quân Khang Tư càng như vào chỗ
không người, chiến tranh tiến hành đến ba tháng sau, lãnh địa Khang Tư
đã bao vây lãnh địa đối địch vây khốn dưới chân núi Tuyết, nếu những thế lực đối địch này không đầu hàng, chỉ có thể bò lên núi Tuyết chờ chết
mà thôi.
Chiến tranh tới tháng thứ tư, gần tiến vào mùa tuyết
rơi, thủ lĩnh một cổ thế lực chống đối cuối cùng bị thủ hạ cắt đầu, xin
được đầu hàng quân Khang Tư.
Từ đó chiến dịch kết thúc, lãnh
địa Bá tước Khang Tư thu nhập toàn bộ đất đai vùng bờ đông Tuyết Long
Giang vào túi, kết thúc lịch sử một nửa công quốc.
Tuy rằng
toàn bộ Tuyết quốc vẫn là ba khối thế lực lớn như trước, nhưng ai cũng
rõ ràng, chỉ cần quân Khang Tư vượt qua Tuyết Long Giang, Tuyết quốc
thống nhất sẽ lại tái hiện một lần nữa.
Đến lúc này, không còn người nào xưng hô Khang Tư là Bá tước nữa.
Cũng không có người gọi Khang Tư là Công tước - lúc chiếm lĩnh tất cả đất đai thuộc công quốc Băng Diệu, có người đã đề nghị Khang Tư đăng vị Công tước, đáng tiếc Khang Tư không để ý, chờ lúc chiếm toàn bộ bờ
đông, cũng không ai đề cập tới chuyện Công tước nữa, mà là trực tiếp gọi Khang Tư là vương rồi.
Ngay bên bờ đông, lúc người trên dưới
Khang Tư lĩnh xoa tay chờ vượt qua Tuyết Long Giang, đám quý tộc bờ tây
liên hợp lại liều mạng xây dựng trận địa bên bờ sông, quân Khang Tư
ngoài dự liệu thế nhân, thu hồi đa số quân đội tiến hành chỉnh đốn.
Có người nói là bộ đội nội vệ cực mạnh trong quân Khang Tư, tập hợp
đủ một vạn người, hộ tống Khang Tư đi tới rừng rậm Mạn Đặc Tư.
Nghe tin tức xác thật như thế, mọi người đều trợn tròn mắt.
Mượn vào nhiều chiến hạm như thế, dẫn theo quân đội uy danh trăm trận trăm thắng trực tiếp thống nhất Tuyết quốc, mới là hành động đúng đắn
nhất chứ, buông tha phương án tác chiến đơn giản này, chạy đi chiếm lĩnh cái khu rừng rậm chỉ có cây cối kia làm gì?
Tuy rằng các các quý tộc bờ tây thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà không ai dám nhắc tới chuyện phản công.
Một là không qua được, hai là đánh không thắng, có thể nói hiện giờ
chỉ có thể chờ đao trong tay Khang Tư lúc hắn thích ý chém xuống, chính
mình muốn né tránh cũng không được.
Các các quý tộc bờ tây cảm giác giống như đang chờ chết, tính cách cỏ đầu tường lập tức phát huy,
chỉ cần Khang Tư đồng ý đảm bảo vinh hoa phú quý của mình, sẵn sàng góp
sức cho hắn cũng không phải chuyện gì hổ thẹn.
Người có tầm
nhìn xa đều biết hiện giờ Khang Tư đang ở thế lớn, đầu nhập vào còn có
thể chia xẻ vinh hoa phú quý, ở tại chỗ vậy chỉ có thể chờ chết, tuyển
chọn thế nào thì không cần phải nói nữa.
Vì vậy, một chiếc
thuyền con be bé vượt sông, nhìn thuyền tuần tra mặt sông cũng không
phải không phân tốt xấu trực tiếp tiêu diệt, số lượng thuyền con vượt
sông lập tức bành trướng.
Tới cuối cùng, ngoại trừ một ít quý
tộc cực độ ngoan cố hoặc là luyến tiếc thân phận thủ lĩnh của mình ra,
những người khác đều kéo quan hệ với Khang Tư ở phía bên này.
Một khi tạo được quan hệ, mậu dịch trên sông liền khôi phục. Đáng tiếc
duy nhất là, trong các sứ giả không một ai có thể bái kiến Khang Tư.
Mà Khang Tư đám sứ giả quý tộc muốn bái kiến, lúc này đang đứng trước ngôi mộ người chân chính mang dòng họ Lôi Luân Đặc.