Vốn bến tàu ồn ào, lập tức trở nên yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng
gió thổi cùng tiếng khóc đè nén, hoàn cảnh yên ắng, để cho hai nàng Ngả
Lệ Ti, Y Ti Na lập tức tỉnh táo lại.
Hai nàng ngượng ngùng
muốn giãy ra, đáng tiếc lại bị Khang Tư ôm chặt lấy, hai nàng giãy dụa
một chút, dùng sức ngay cả một cọng tơ mảnh cũng không giãy dứt được,
thì không phản kháng tiếp, kỳ thật nói lại, các nàng vốn không muốn rời
vòng tay Khang Tư ôm ấp, giãy dụa chỉ là làm cho ra vẻ mà thôi.
Về phần Khang Tư, bản tính hắn giống như người bị bức phải hành động,
nếu hai đại mỹ nữ đều lớn gan như vậy, trước mắt bao người biểu đạt cảm
tình của mình, hơn nữa còn không để ý ngôn luận đầu nhập vào vòng tay
mình ôm ấp, mình còn không làm ra phản ứng, vậy quả thật không phải nam
nhi nữa.
Cho nên Khang Tư cũng tùy ý để cho cảm tình của mình bay bổng, ôm chặt hai người không buông.
An Tái Kháng nhìn một hồi lâu, thấy xung quanh đã tụ tập rất nhiều
ánh mắt, biết thời gian quá dài, dân chúng vốn từ cảm động sẽ biến thành cười nhạo, không khỏi phải lập tức lên tiếng.
- Ai nha, ta
nói đại ca đại tẩu, các người đã lâu không gặp muốn thân thiết, vậy cũng có cần phải ngay trước mắt công chúng hay không, sẽ dạy hư trẻ con đó.
Một lời phá hư phong cảnh như vậy vừa nói ra, người vây xem xung
quanh sững sốt một chút, tiếp đó lập tức quay đầu nhìn bốn phía, đồng
thời như lơ đãng tản ra.
Còn hai nàng Y Ti Na, Ngả Lệ Ti, dù là không muốn, lúc này cũng phải giãy ra.
Khang Tư bất đắc dĩ liếc nhìn An Tái Kháng, nhưng hắn cũng biết, sự
tình không thể cứ kéo tiếp, vì vậy khoát tay, một chiếc xe ngựa lập tức
chạy tới, bọn người Khang Tư bước lên lập tức nhanh chóng chạy đi phủ
lĩnh chủ.
Tương Văn vốn định theo Khang Tư, thế nhưng thấy Ngả Lệ Ti, Y Ti Na thần sắc có chút khẩn trương rụt rè theo phía sau Khang
Tư, thở dài, không tranh với các nàng nữa.
Bên trong xe ngựa, căn bản không có bầu không khí thân thiết như bên ngoài như vừa nãy, ngược lại tràng diện có vẻ xấu hổ.
Hai nàng Ngả Lệ Ti cùng Y Ti Na hai má ửng đỏ, nghiêng đầu nhìn cảnh
sắc xa xa bên ngoài, thấy cái dạng này, vốn An Tái Kháng có ý xuống xe
lưu lại không gian riêng tư cho bọn họ, không khỏi may mắn mình ở trên
xe, không thì e rằng ba người này cả một đường cũng không nói gì.
Nếu như lại xảy ra cái chuyện bất ngờ nào, sợ rằng hôn sự sắp tới sẽ đổ bể hết.
Cho nên An Tái Kháng lập tức nói:
- Đại ca, ngươi xem hôn sự của ngươi cùng hai vị đại tẩu lúc nào cử hành? Cần làm long trọng cỡ nào?
Khang Tư ngẩn người, làm sao đột nhiên nói tới chuyện hôn sự đây? Cái này cũng quá nhanh đi chứ?
Khang Tư đang nghi hoặc vô thức chuyển mắt lên người hai mỹ nữ đối
diện, phát hiện tuy rằng các nàng vẫn giữ động tác thưởng thức cảnh sắc
bên ngoài, nhưng hai má đỏ ửng đã khuếch tán đến cổ rồi.
Thấy
hai mỹ nữ không lên tiếng, chỉ vểnh tai nghe, nhìn lại ánh mắt cùng khóe miệng lộ vẻ tươi cười đắc ý của An Tái Kháng, Khang Tư hiểu biết rộng
rãi lập tức biết ngay mình trúng chiêu rồi.
Khang Tư hơi mở
miệng một chút, đột nhiên thấy hai mỹ nữ thân thể căng thẳng, trong lòng run lên, trên mặt lộ vẻ tươi cười nói với An Tái Kháng:
- Tất cả giao cho ngươi làm đi.
Nghe được Khang Tư nói vậy, An Tái Kháng lập tức thầm khen, biết rõ
đại ca dù có hiểu được, vậy cũng sẽ không làm người ta thất vọng, mình
mới dám đi làm hành động bức bách này.
Kỳ thật sở dĩ An Tái
Kháng có thể bức bách đại ca cùng hai người chị dâu chấp nhận việc này,
nói lại cũng là trong lòng bọn họ có đối phương, không thì nếu thật sự
muốn bức bọn họ? Đi nằm mơ chắc là được!
- Tốt, như vậy việc
này cứ giao cho tiểu đệ làm, tiểu đệ nhất định sẽ biến hôn lễ của các
người hết sức long trọng, nhất định phải khiếp sợ thiên hạ mới được.
An Tái Kháng vừa hưng phấn xoa xoa tay, trong đầu vừa tự hỏi nên sử
dụng cảnh tượng và thủ đoạn nào, về phần mấy chuyện khác có thể dùng
tiền giải quyết, căn bản không xuất hiện trong đầu An Tái Kháng.
Tuy rằng ba người Khang Tư, Ngả Lệ Ti, Y Ti Na đều không thích làm
chuyện này quá lớn, nhưng không có ai mở miệng, chỉ sợ vạn nhất mình nói ra dàn xếp nhỏ một chút, có thể khiến hai người khác hiểu lầm, là chính mình căn bản không để ý tới hôn sự này hay không?
Dù sao ba
người còn không hoàn toàn buông lỏng lòng mình ra, hơn nữa lần đính hôn
vội vội vàng vàng này là An Tái Kháng giở trò quỷ, căn bản không có
thương thảo gì, cho nên mới gặp phải loại tình huống này.
Nếu không ai phản đối, như vậy một cái hôn lễ long trọng, gần như hoàn toàn sinh ra trong tay An Tái Kháng.
Trở lại phủ đệ Khang Tư, mọi người bên trong phủ đã biết tình huống
trên bến tàu, cũng biết rõ người tới lần này là ai, đối mặt với chủ mẫu
tương lai, người trên dưới trong phủ đều ra sức xu nịnh.
An
trí xong, Ngả Lệ Ti, Y Ti Na không để ý hành trình uể oải, lập tức lôi
kéo Khang Tư bắt đầu hỏi chuyện, các nàng hết sức muốn biết Khang Tư ở
Bắc quốc này gặp phải chuyện gì.
Mà lần nói chuyện này, Tương
Văn thân tín cũng có phần tham dự, hắn mong mỏi biết chuyện của Khang
Tư, tuyệt không ít hơn các nàng Ngả Lệ Ti.
Sau một phen trò
chuyện, hai mỹ nữ ngáp dài ngáp ngắn đi nghỉ ngơi, Tương Văn lập tức vẻ
mặt thống khổ quỳ xuống trước Khang Tư nói:
- Chủ thượng, thuộc hạ để cho ngài thất vọng, thuộc hạ không thể bảo vệ được năm tỉnh đông nam cho ngài.
Tương Văn cũng không biết hiện tại năm tỉnh đông nam đã thành bộ dạng gì nữa, nhưng hắn biết rõ, chỉ cần mình rời đi, mất đi mình áp chế, năm tỉnh đông nam nếu không phải chia năm xẻ bảy thì sẽ rơi vào trong tay
những nhà có dã tâm.
Thế nhưng muốn hắn đợi ở năm tỉnh đông
nam không đến gặp Khang Tư, vậy là chuyện không thể nào, Tương Văn tình
nguyện tới đây chịu phạt, cũng không muốn đợi ở năm tỉnh đông nam.
Khang Tư đương nhiên rõ ràng, thế lực mình dựng lên sau khi mất đi thủ lĩnh, sẽ biến thành bộ dạng gì, cho nên hắn cười nói:
- Không có chuyện gì, lãnh địa mất đi có thể đánh lại một lần nữa,
thế lực tan vỡ có thể xây lại, chỉ cần các người bình yên vô sự là được.
Có được Khang Tư thông cảm, Tương Văn lập tức khoe thành tích:
-Chủ thượng, thuộc hạ đưa toàn bộ hệ thống mật vệ đều gọi lại, hơn
nữa ngoại trừ mật vệ ra, còn đưa hệ thống nội vệ cùng với bộ đội tinh
nhuệ hải quân đều mang đến, có thể nói thực lực năm tỉnh đông nam ít
nhất cũng phải giảm đi phân nửa! Chỉ cần chủ thượng hạ lệnh, hải quân
cập bờ Đế quốc, năm tỉnh đông nam cũng sẽ là của ngài.
Tương
Văn tuyệt không tin, võ lực khổng lồ như thế dưới Khang Tư dẫn dắt, năm
tỉnh đông nam còn dám chống lại, khẳng định sẽ nhìn xa mà đầu hàng sẵn.
Dù sao võ lực mạnh mẽ nhất đều ở chỗ này, hơn nữa Khang Tư vẫn còn là chủ nhân danh chính ngôn thuận năm tỉnh đông nam, thân phận hợp pháp
trong tay, căn bản không ai có thể chống đối.
Mà Khang Tư càng sớm thu hồi năm tỉnh đông nam, tội trạng của mình cũng càng sớm tiêu trừ.
Nghe nói như thế, trong lòng Khang Tư tràn đầy vui mừng, không ngờ
Tương Văn lại dẫn nhiều người tới như thế, đặc biệt hệ thống mật vệ đưa
sang đây, lực lượng trong tay mình nháy mắt liền trở nên hết sức sung
túc rồi.
- Chuyện năm tỉnh đông nam thì để sau, mục tiêu trước mắt của chúng ta, là Liên minh Duy Nhĩ Đặc.
Khang Tư đưa chuyện An Tái Kháng làm và thành tích đều nói cho Tương
Văn nghe, đối với thân tín trong thân tín này, Khang Tư không cảm thấy
có chuyện gì cần giấu diếm.
Từ việc Tương Văn vừa nhận được
tin tức, liền có thể lập tức vứt bỏ quyền khống chế năm tỉnh đông nam,
mang theo người từ xa xôi ngàn dặm tới tìm kiếm mình, riêng điểm này là
đủ để đảm bảo Tương Văn trung thành với mình rồi.
Đối với thủ hạ trung thành như vậy, có cái gì cần phải giấu diếm chứ.
- Liên minh Duy Nhĩ Đặc?
Tương Văn mở to hai mắt, mặt đầy thần sắc khiếp sợ, chủ thượng mới
không gặp một năm, làm sao lại đột nhiên cuồng vọng như vậy?
Duy Nhĩ Đặc không phải như các quốc gia bình thường, trước đây là nước
lớn nhất nhì thế giới, hiện giờ thiên hạ hỗn loạn, Đế quốc sụp đổ mấy
năm, Duy Nhĩ Đặc càng hoàn toàn xứng đáng là cường quốc đứng đầu, chủ
thượng nhà mình lại dám đánh chủ ý tới một quốc gia như thế?
Tuy rằng chủ thượng rất lợi hại, nhưng bằng vào một khối lãnh địa nhỏ
tổng số mấy vạn binh lính, liền dám đi trêu chọc quốc gia đứng đầu thiên hạ, vậy cũng quá không tự lượng sức mình đi chứ?
Tương Văn
rất chần chờ, hắn cũng không rõ ràng lắm sau một năm không gặp tính cách Khang Tư có biến đổi hay không, dù là không biến đổi, chính mình cũng
không có dũng khí chỉ ra việc Khang Tư làm chẳng khác gì cuồng vọng tự
đại.
Bộ dáng Tương Văn, Khang Tư nhìn vào mắt, đợi một lúc
Tương Văn không lên tiếng, trong lòng Khang Tư thở dài, Tương Văn trung
thành không cần hoài nghi, nhưng không có dũng khí thẳng thắn can ngăn.
Một người nội thần ưu tú, đồng thời cũng là quan viên tình báo khôn
khéo, nhưng lại không phải một đại thần hợp cách, nói cách khác không
thể một mình đảm đương một phía được.
Nhưng mà Khang Tư cũng biết, sở dĩ Tương Văn lại chần chờ, hẳn là có quan hệ tới chuyện mình làm có thể sai lầm hay không.
Hắn cũng không muốn Tương Văn lại phiền não, trực tiếp đưa bố trí của An Tái Kháng ở Liên minh Duy Nhĩ Đặc cho Tương Văn biết.
Vốn thần sắc Tương Văn có chút chần chờ, càng nghe con mắt càng sáng rực.
Hắn làm sao cũng có thân phận Tổng trưởng, kiến thức cũng phải có,
đương nhiên biết loại hành động thông qua thương đoàn cùng kinh tế,
khống chế được Duy Nhĩ Đặc, chỗ yếu duy nhất là phải làm sao đảm bảo
khống chế được lòng trung thành của thương đoàn.
Để tránh bị
lọt vào chèn ép, chủ nhân thương đoàn cũng không có khả năng cùng một
người, mà những chủ nhân thương đoàn đối mặt với tài sản kếch xù, lại có Duy Nhĩ Đặc cường quốc số một này đảm bảo, người hơi chút có dã tâm,
đều sẽ vứt bỏ chủ nhân ngày xưa tự mình độc lập.
Cho nên, cũng không phải không có quốc gia nào không nghĩ đến chuyện dùng thủ đoạn
này mưu tính Duy Nhĩ Đặc, chỉ là đều không thể đảm bảo thủ hạ trung
thành.
Như vậy xem ra, chủ thượng có mật vệ xuất quỷ nhập thần trung thành tận tâm, xác thật có thể đảm bảo cho sự trung thành của
thương đoàn, nhìn thương đoàn An Tái Kháng mở rộng đến lớn như vậy, cũng không có người phản bội, có thể biết được tác dụng của mật vệ cỡ nào.
Tương Văn đã tim đập thình thịch, bởi vì dựa theo Tam gia An Tái
Kháng phát triển, thật sự rất có thể thông qua thương đoàn, khống chế
tất cả cảng khẩu Duy Nhĩ Đặc.
Đã khống chế được cảng khẩu Duy Nhĩ Đặc, thì không khác gì khống chế hoàn toàn quốc gia Duy Nhĩ Đặc.
Một khi đã khống chế Duy Nhĩ Đặc, có được nền kinh tế mạnh mẽ nhất
thiên hạ, quần chiến hạm hùng mạnh nhất cùng lục quân xếp thứ hai thiên
hạ, đối phó với thiên hạ này giống như một trò chơi mà thôi.
Thiên hạ?
Ngẫm lại trước đây nhằm vào một cái hành tỉnh cũng phải phập phồng lo sợ, lúc ngắm vào một quốc gia một Đế quốc thì càng ăn không ngon, ngủ
không yên, hiện tại càng thêm kinh khủng, lại bay lên tới thiên hạ?
Tương Văn rõ ràng, nếu chủ thượng đặt mục tiêu lên mặt này, như vậy
mình sẽ phải chịu một thời gian rất lâu ngay cả ăn ngủ cũng không có
thời gian nữa.
Nhưng dù là có khổ có mệt hơn thì mình cũng sẽ vui vẻ đồng ý, ai bảo cái từ thiên hạ này mê người như vậy!
- Chủ thượng, hạn chế Tam gia phát triển số lượng thương đoàn, là bởi vì mật vệ không đủ, hiện giờ thuộc hạ dẫn toàn bộ mật vệ hiện có trở
lại, có thể phân phối một nhóm mật vệ cho Tam gia, tin rằng số lượng
thương đoàn Tam gia phát triển được, sẽ lại tiến lên một bước mới.
Tương Văn vội vàng biểu thị lập trường của mình, tuy rằng hắn là Tổng trưởng mật vệ, nhưng chính hắn không thể đưa mật vệ thành tài sản riêng của mình, chỉ cần có lợi với chủ thượng, hắn sẽ rất vui lòng đưa mật vệ dưới trướng mình giao cho bên ngoài hệ thống mật vệ quản lý.
Khang Tư rất an lòng gật đầu, tuy rằng mình rất tin tưởng chỉ cần ra
lệnh một tiếng, tất cả mật vệ đều sẽ phục tùng mệnh lệnh của mình, nhưng Tổng trưởng mật vệ Tương Văn tỏ thái độ như vậy, vẫn để cho Khang Tư
thật cao hứng, ít nhất hệ thân tín của mình không có ý nghĩ tranh quyền
đoạt lợi.
Khang Tư đang cao hứng, đưa tiến độ hiện nay cùng
phương hướng chuẩn bị nói cho Tương Văn biết. Nghe được Khang Tư chuẩn
bị bảo trì lãnh thổ hiện tại, sau đó quay đầu xuyên qua rừng rậm Mạn Đặc Tư đến Liên minh Duy Nhĩ Đặc, trên mặt Tương Văn xuất hiện thần sắc
chần chờ.
Thấy thần sắc Khang Tư đang hứng thú, Tương Văn không nhịn được nói:
- Chủ thượng, ngài cứ vậy buông tha công quốc Băng Diệu? Thuộc hạ cho rằng, lúc chủ thượng xuất phát từ nơi này, công quốc Băng Diệu đã trở
thành hậu phương của ngài, một căn cứ hậu phương quan trọng như thế, làm sao có thể tùy ý để cho các quý tộc này nhìn chằm chằm được chứ?
- Nếu như binh lực không đủ, chủ thượng có thể yên tâm, lần này tới
mấy trăm chiến hạm, chỉ riêng đội lục chiến có thể điều ra hai vạn rồi.
Khang Tư lắc đầu, cự tuyệt đề nghị của Tương Văn.
- Chiếm toàn bộ công quốc Băng Diệu, sau đó quy hoạch phát triển ra
bên ngoài, ngay từ đầu ta cũng nghĩ như vậy, cũng không phải nguyên nhân không đủ binh lực, mà là bởi tiêu diệt công quốc Băng Diệu rồi, hai
công quốc khác ở Tuyết quốc này, tuyệt đối sẽ coi chúng ta là địch nhân
lớn nhất.
- Cứ vậy, chúng ta sẽ phải chịu hai công quốc khác
đe dọa uy hiếp hậu phương, hoặc là sẽ phải thống nhất toàn Tuyết quốc,
cái trước không cần nói, một khi sơ ý, chúng ta mất đi hậu phương kết
cục là toàn quân bị diệt.
- Về phần cái sau, không có hơn mười mấy năm, đừng nghĩ tới chuyện an ổn được Tuyết quốc, quý tộc tan tác
tuyệt đối sẽ làm cho chúng ta sứt đầu mẻ trán, hậu phương hỗn loạn sẽ
không thể nào trở thành căn cứ tiếp viện được.
Nói đến đây,
Khang Tư mỉm cười nhìn Tương Văn, muốn biết cái thân tín không gặp một
năm này có tiến bộ hay không, có thể đưa ra ý kiến khác hay không.
- A...
Tương Văn sửng sốt một chút, xác thực hắn không nghĩ qua vấn đề này,
theo hắn nghĩ hắn không muốn đánh người ta, bọn họ nên ở một bên mừng rỡ cười trộm, nào còn dám ngược lại đi đánh mình chứ.
Nhưng mà Tương Văn đầu óc cũng xoay chuyển nhanh chóng, hắn lật bản đồ khoanh tròn vị trí Tuyết Long Giang một chút.
- Chủ thượng, thuộc hạ cho rằng, chúng ta cũng không cần phải để ý
lãnh địa công quốc nào, trực tiếp đánh hạ hết lãnh địa trên bờ Tuyết
Long Giang bên này, như vậy chỉ cần lưu lại hơn mười chiếc chiến hạm,
chia làm mấy đoàn tuần tra bất kể ngày đêm, sau đó lại đặt binh lực đóng ở mấy vị trí mấu chốt, như vậy có thể thành lập được một hậu phương an
toàn rồi.
- Ừm, đề nghị của ngươi cũng tốt, có chiến hạm hỗ
trợ, chúng ta hai mặt giáp công, nếu chiến sự thuận lợi, chúng ta có thể trong một thời gian rất ngắn đánh hạ được khối lãnh địa này, để thống
nhất một bờ Tuyết Long Giang.
Khang Tư cười nói.
Biện pháp này cũng không phải Khang Tư chưa từng nghĩ tới, chỉ là trước
đây thiếu binh lực, căn bản không cách nào thực hiện được, hiện giờ tới
mấy trăm chiến thuyền, còn có hơn mười vạn binh lính tinh nhuệ, có được
điều kiện như vậy mà còn không chiếm sông đặt chốt, vậy quả thật đúng là ngu ngốc.
Hiện giờ binh lực tinh nhuệ của Khang Tư bành
trướng mạnh mẽ, vốn binh lực tinh nhuệ có ba bốn vạn, lần trước lên ngôi Bá tước phái ra đại quân tiêu diệt quý tộc ẩn binh, chẳng những không
tổn thất lớn, ngược lại từ trong tay quý tộc ẩn binh cướp được mấy vạn
tinh binh.
Lúc đầu quý tộc ẩn binh còn muốn phản kháng, nhưng
thứ nhất là đại quân tới quá đột nhiên, bọn họ phân bố rải rác chỉ có
thể đơn độc đối mặt với đại quân, kế đó là các quý tộc ẩn binh dẫn binh
tác chiến đột nhiên chết bất ngờ khó hiểu, tiếp theo có mấy quý tộc đến
chết không biết hối cải, bị đại quân diệt toàn nhà, các quý tộc ẩn binh
cùng binh lính bọn họ lập tức đầu hàng.
Nếu như không phải
thế, ngược lại cứ đánh tiếp từng cái, tiêu diệt xong tất cả quý tộc ẩn
binh, tinh binh Khang Tư cũng không còn thừa mấy cái trở về.
Ngoại trừ tinh binh của các quý tộc ẩn binh này, Khang Tư còn thường
tuyển tinh binh từ vệ đội địa phương, tới hiện tại, rốt cuộc bộ đội dã
chiến dưới trướng mở rộng đến sáu bảy vạn.
Hơn nữa binh lính mấy trăm chiến thuyền mang đến, mười vạn đại quân chỉ thừa chứ không thiếu.
- Chủ thượng, thuộc hạ sẽ phái người điều tra đám quyền quý trên vùng đất này, lần này mang đến ba ngàn mật vệ toàn bộ tản ra ngoài, tin rằng không bao lâu sẽ có thể điều tra rõ ràng binh lực phân bố, quan hệ địch ta của các quý tộc này!
Tương Văn lập tức báo cáo.
Đối với năng lực của mật vệ Khang Tư rất có lòng tin, nhưng không cho
rằng khác biệt giữa trời nam đất bắc, mật vệ có thể thoáng cái khắc phục được, cho nên nói:
- Mật vệ ngươi mang đến đều là từ bên
ngoài vào, vẫn nên để cho mật vệ học việc do Giáp Nhị huấn luyện, giải
thích cho các ngươi một chút phong tục nhân tình, mới làm việc tốt được.
- Rõ.
Tương Văn không nói hai lời gật đầu nhận lệnh.
Tin tức về Bá tước Khang Tư lại một lần nữa truyền khắp Tuyết quốc,
các quý tộc hai bên bờ sông biết sự tồn tại của hạm đội khổng lồ, vừa
thở phào một hơi, lại một lần nữa trưng binh mở rộng võ trang, tăng mạnh công tác phòng ngự trên bờ sông.
Còn các quý tộc địa phương
khác, lại đặt ánh mắt lên trên người một nhân vật phong vân, trong
khoảng thời gian cực ngắn trở thành Bá tước, lại mang thân phận hậu duệ
vương thất Cổ quốc, có binh lực cường hãn.
Lúc này đây, các
quý tộc không giống như lần trước, sẽ nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa
Khang Tư hậu duệ vương thất Cổ quốc này lập tức chết ngay, hoặc là lo sợ tên cường hãn này dẫn binh đánh mình, mà tất cả đều thay bằng thần thái hâm mộ khiếp sợ đố kỵ chua chát.
Trấn Thanh Hương và cảng Thanh Hương trong khoảng thời gian này đều đang xây dựng cơ sở rầm rộ.
Đặc biệt bến tàu Thanh Hương, càng thêm vô số tráng đinh, mạnh mẽ
khoách trương chỗ cập bến lên con số năm trăm, đương nhiên, giai đoạn
hiện tại vẫn đang ở mức có thể dừng thuyền, nhưng mà tốt xấu gì cũng
miễn cho hải quân Khang Tư ngày đêm phiêu bạt trên mặt sông.
Sở dĩ có thể mở rộng nhiều chỗ cập bờ như vậy, là do khai phá địa hình
khu núi tránh gió mà ra, không thì dựa vào mấy chỗ cập bến bằng phẳng ở
cảng Thanh Hương, hải quân Khang Tư có thể bỏ neo bao nhiêu chiếc?
Phủ lĩnh chủ trấn Thanh Hương, hiện giờ hầu như trống rỗng, bởi vì Vô Ưu cung đã xây dựng gần xong, chỉ còn lại chỉnh sửa chi tiết.
Để hôn lễ có thể phù hợp với trường hợp lớn, cho nên phủ lĩnh chủ Khang Tư, đã lục tục dọn sang Vô Ưu cung.
Chỉ là, tuy rằng phủ lĩnh chủ không còn ở trấn Thanh Hương nữa, thế
nhưng trấn Thanh Hương vẫn náo nhiệt như cũ, ai bảo nơi này là điểm nối
tiếp giữa cảng và Vô Ưu cung.
Người ở khu này, dù là đi Vô Ưu cung hay đi ra bến cảng, đều phải trải qua trấn Thanh Hương, có thể không náo nhiệt sao?
Mấy ngày này, trấn Thanh Hương quá sức náo nhiệt, đội xe ngựa thật dài, từ bến tàu đi qua trấn Thanh Hương đến Vô Ưu cung.
Những xe ngựa vừa to vừa nặng này, để cho người trấn Thanh Hương đều
bàn tán xôn xao, mà đám mật thám hết sức hứng thú với Bá tước Khang Tư
này, toàn bộ đều chen lấn trong đám người vểnh tai lắng nghe.
Những mật thám này đều ăn mặc thành bộ dạng ông già bà lão, sở dĩ hóa
trang như vậy cũng là không còn cách nào khác, ai bảo nam nữ trai tráng
thanh niên trấn Thanh Hương đều bị bến tàu cùng Vô Ưu cung tuyển đi
không còn, có thể nói ngoại trừ thương gia đi ngang qua, trên trấn không còn có thanh niên khác.
Mật thám lấy bộ dáng thanh niên đi trên trấn hỏi thăm bậy bạ, vậy thật là muốn chết mà.
- Ta nói, mấy chiếc xe ngựa này là cái chuyện gì vậy? Nhìn bộ dáng mấy chiếc xe ngựa này kéo, có nặng có nhẹ cả.
Một bà cô cư dân trong trấn rất hiếu kỳ hỏi tỷ muội bên cạnh.
- Ha ha, bà hỏi người khác không chắc biết được, ông nhà ta vừa vặn
phụ trách vận chuyển ở bến tàu, có người nói những xe ngựa này vận
chuyển, đều là đồ cưới của hai vị Bá tước phu nhân đó.
Một bà cô có chút đắc ý nói.
- Ồ, đây là bao nhiêu chiếc xe ngựa chứ, dù là đồ cưới phu nhân Công tước cũng không nhiều như vậy được?
- Cái này tính là nhiều sao? Có người nói Bá tước phu nhân mỗi người
đều có mười thuyền đồ cưới, hơn nữa bỏ vốn lớn nhất, chính là Bá tước
đại nhân của chúng ta!
- Một trăm thuyền rượu ngon, một trăm
thuyền thức ăn ngon, còn có hơn mười thuyền đồ dùng hôn lễ, chỉ riêng
đầu bếp mời từ Duy Nhĩ Đặc đã có hai ba trăm người rồi, hôn lễ Bá tước
chúng ta, chắc chắn là hôn lễ long trọng nhất Tuyết quốc từ trước tới
nay!
- Bá tước kết hôn, bà hưng phấn như vậy làm gì chứ?
Một bà cô hiếu kỳ hỏi.
- Hả, lẽ nào bà không biết sao? Tiệc cưới của Bá tước đại nhân phải
là đại tiệc! Biết đại tiệc bao gồm người nào không? Ngoại trừ quan viên
quý tộc và toàn thể nhân viên quân chính ra, còn bao gồm tất cả cư dân ở trấn Thanh Hương cùng cảng Thanh Hương! Nói cách khác mấy người như
chúng ta đây, đều nằm trong phạm vi đại tiệc!
- Trời ạ! Chúng
ta cũng có thể tham gia tiệc cưới của Bá tước đại nhân? Trời ạ! Vậy
chẳng phải có thể ăn được mỹ vị chỉ có quý nhân mới được thưởng thức?
Vừa nói chuyện bà cô kia vừa liều mạng nuốt nước bọt.
Mấy bà cô xung quanh nghe được đắc ý nói:
- Các bà không chú ý sao? Hôn lễ là đặt ở hai tháng sau, cũng là cử
hành ngày một tháng bảy, tiệc cưới đương nhiên là ngày đó, có người nói
tiệc cưới này phải cử hành liên tục một tuần lễ đấy!
- Oa, đến lúc đó cả nhà ta sẽ bỏ ăn một ngày, sau đó ăn liên tiếp cả bảy ngày!
- Hu hu, sống trên đời mấy chục năm, cuối cùng cũng có cơ hội ăn được một bữa, cũng là Bá tước đại nhân rộng lượng hào phóng mà!
Mấy tin tức này, lập tức truyền khắp toàn bộ Tuyết quốc, phần lớn mọi
người đều tán thưởng hâm mộ Khang Tư có được tài lực hùng hậu.
Đến lúc này, sẽ không còn ai coi Khang Tư như là một người thừa kế Cổ
quốc nghèo khó nữa, mà cho là người thừa kế Cổ quốc này đi ra ngoài kiếm được nhiều tiền, lúc này mới chạy về chuẩn bị phục quốc.
Kỳ
thật ngẫm lại cũng phải, có tiền tới mức này, không phải vì một lý tưởng vĩ đại, ai lại muốn chạy tới sinh hoạt ở cái Tuyết quốc cái gì cũng
không có này?
Đã biết Khang Tư tài đại khí thô, nhìn dòng xe ngựa rồng rắn kéo dài đến các nơi, cũng không có người để ý.
Đương nhiên cũng có một chút mật thám cẩn thận len lén lên xe ngựa
coi thử, nhưng đi xuống rồi chỉ có thể căm giận mắng Khang Tư có tiền,
lại lấy nguyên liệu tốt như vậy, mở tiệc chiêu đãi binh lính thấp hèn -
chỉ riêng chi phí nguyên liệu này, cũng đủ để nâng chức mười cái đại quý tộc rồi!
Xe ngựa chen chúc trong lãnh địa Khang Tư, mãi cho đến tuần cuối tháng sáu mới bắt đầu giảm xuống.
Mọi người đều biết hôn lễ sắp cử hành, còn các doanh trại đóng ở các
nơi cũng bắt đầu trang hoàng, sĩ quan các nơi hô hào, binh lính đều lau
chùi binh khí, chỉnh sửa lại hành trang của mình.
Tất cả những chuyện này không khiến người khác quan tâm chú ý, bởi vì sĩ quan chỉ
yêu cầu binh lính dùng bộ dáng tốt nhất, tham dự hôn lễ của Bá tước đại
nhân.
Ngày một tháng bảy cuối cùng cũng tới, cung điện to lớn
được trang hoàng lộng lẫy, dưới nước hồ xanh biếc chiếu rọi, có vẻ càng
thêm hùng vĩ, tráng lệ nguy nga.
Toàn bộ quan viên văn chức
Khang Tư lĩnh, đã mang theo người nhà, vừa du ngoạn ở các khu vực được
mở trong Vô Ưu cung, vừa chờ đợi hôn lễ cử hành.
Phần lớn thị
nữ mới tinh vừa đào tạo ra vội vàng chạy quanh Vô Ưu cung, nếu không
phải phụ trách bưng trà rót nước, thì là canh chừng các khu trang hoàng, vệ binh cũng mặc trang phục mới tinh, vỏ đao sáng bóng, bộ dáng hùng
dũng đứng yên như một pho tượng.
- Hì hì, lĩnh chủ đại nhân
của chúng ta thật đúng là lợi hại mà, thoáng cái một lần liền cưới hai
người vợ, hơn nữa lại không phân biệt lớn nhỏ, hai người đều là Bá tước
phu nhân.
Quý phụ nói lời này thấy đám bạn nữ mỗi người đều lộ ra ánh mắt khó hiểu, suy tư một chút, trong lòng chợt cả kinh.
Quý tộc Tuyết quốc đa phần đều chỉ có một vợ, thế nhưng tình phụ lại
rất nhiều, mình nói như vậy có chút coi như Bá tước vi phạm quy củ.
Điều thứ hai càng đáng sợ hơn, hai Bá tước phu nhân, nói cách khác
con cái các nàng đều là con trưởng danh chính ngôn thuận, tương lai
tranh vị có khả năng còn lớn hơn các quý tộc khác, mà vấn đề như vậy
càng không phải mình nói được.
Quý phụ này vừa chuyển mắt, lập tức nói tiếp:
- Cũng không biết lúc động phòng, Bá tước đại nhân là hai người cùng lên hay là mỗi người một vòng nữa.
Lời vừa nói ra, vốn các phu nhân đều có ý muốn rời đi, lập tức thay
bằng một bộ thần sắc nhiều chuyện, nhỏ giọng thì thầm chuyện lẽ ra nên
nói trong phòng the. Nhìn một màn như vậy, quý phụ kia mới hoàn toàn thở ra.
Không nói mấy quý phu nhân tụ năm tụ ba, cách đó không xa vẫn có quý phu nhân không rời xa chồng mình, quan sát xung quanh một
chút, hỏi người chồng:
- Anh yêu, sao lại không thấy được một sĩ quan cao cấp nào vậy?
Người chồng kia cẩn thận thưởng thức một ngụm rượu ngon trong tay, sau đó không để ý nói:
- Không cần nói sĩ quan cao cấp, ngoại trừ bộ đội nội vệ canh giữ Vô
Ưu cung ra, các sĩ quan trung tầng ở bên ngoài cũng không có ai tới.
- A, sao lại như vậy được? Lẽ nào Bá tước đại nhân lại muốn có một yến tiệc chiến trận nữa?
Quý phu nhân kia há to miệng giật mình nói.
Lần yến tiệc trước đại quân Khang Tư đột nhiên xuất động, đánh quý
tộc ẩn binh trở tay không kịp, truyền ra bên ngoài được xưng là yến tiệc chiến trận.
Đương nhiên, lời này chỉ ở truyền lưu trong hệ thống Khang Tư, bên ngoài còn không coi chuyện xảy ra lần đó là một vấn đề gì.
- Lớn tiếng như vậy làm gì? Không biết dùng quạt che lại sao? Hiện
tại cô là phu nhân Tước sĩ, không phải như bà nông dân! Đừng làm mất
mặt!
Người chồng bực bội trừng mắt vợ mình, thấy vợ mình lập
tức rút quạt ra che lại nửa mặt, mới có chút khoe khoang khoác lác nói:
- Lần trước là yến tiệc đăng vị, cho nên làm một lần yến tiệc chiến
trận coi như tạo ra uy phong, thế nhưng bây giờ là hôn lễ của Bá tước
đại nhân! Lấy tiệc cưới làm một cái yến tiệc chiến trận khẳng định không thích hợp, những người này không tới, ta xem chừng là Bá tước đại nhân
để bọn họ đại biểu Bá tước mở tiệc chiêu đãi binh lính mà thôi.
Quý phu nhân vội vã gật đầu nói:
- Cái này cũng đúng, hôn lễ thấy máu thì không tốt.
Người chồng kia trầm ngâm một chút đột nhiên trở miệng lật lọng:
- Nhưng mà nói cũng không chừng, ý đồ của Bá tước đại nhân, mấy người chúng ta không thể suy đoán được!
- Không phải chứ? Lẽ nào Bá tước đại nhân thật sự muốn làm một lần yến tiệc chiến trận nữa?
Quý phu nhân cũng không phải thật ngốc, chồng mình ở hậu cần phụ
trách lương thực đột nhiên đổi ý, lập tức biết được chồng mình phát hiện được một chút tình huống, mới có thể nói như vậy.
Người chồng trừng vợ mình:
- Đừng lắm miệng, không liên quan thì đừng nó nói, tuyệt đối là tìm chết!
Một câu này làm quý phu nhân sợ đến lập tức lấy quạt che miệng lại gật đầu không ngừng.
Còn lúc những thần dân dưới trướng Bá tước Khang Tư này đang trò
chuyện đủ loại đề tài, một chỗ trong đại sảnh nội đình Vô Ưu cung, hai
nàng Ngả Lệ Ti, Y Ti Na đứng song song cách nhau mấy thước.
Bên cạnh hai người đều vây quanh một nhóm thị nữ cùng thợ hóa trang đang chỉnh tóc chỉnh trang phục cho các nàng, còn đối diện bọn họ là một
chiếc gương ba mặt, từ các góc độ bày ra dung nhan các nàng.
Các bạn nữ thiếp thân do các nàng dẫn theo từ phủ Đại Đô đốc, lại líu ríu trêu ghẹo.
Ngả Lệ Ti vẻ mặt tươi cười hạnh phúc, nhìn nhìn chiếc gương biểu diễn tư thế dung mạo của mình, đồng thời không ngừng hỏi ý kiến thị nữ.
Y Ti Na lại mặt ửng đỏ, có chút ngượng ngùng đứng ở nơi đó tùy ý để
thợ hóa trang an bài, nhưng mà nhìn nàng giống như kẻ trộm thỉnh thoảng
liếc nhìn mình trong gương, là biết ngay nàng cũng rất lưu ý thời khắc
này.
Bận rộn một trận, thợ hóa trang hai bên đều thu hồi công
cụ, thị nữ chờ một bên liền chạy vội ra ngoài, chỉ chốc lát sau, một hồi tiếng kèn dài vang vọng Vô Ưu cung, hai mỹ nữ mỹ lệ làm người ta động
lòng, thân thể cùng lúc chấn động, biết đây là tín hiệu hôn lễ sắp cử
hành.
Hai người nhìn nhau đánh giá đối phương, trong lòng
không nhịn được tán thưởng đối phương xinh đẹp, chỉ là lúc này, hai
người đều không có ý muốn nói gì.
Ngả Lệ Ti lẳng lặng nhìn ngoài cửa, Y Ti Na lại cúi đầu lẳng lặng nhìn góc váy mình.
Một trận bước chân chỉnh tề vang lên từ xa đến gần, trong lòng hai người run lên: Tới rồi. "