Chương 212: Rõ ràng là ta muốn tiêu tiền, kết quả lại kiếm tiền!
Sau khi uống xong ly rượu thứ nhất, Triệu Sơn Hà quyết định đảo khách thành chủ. “Hẳn ngày thường Lâm tiên sinh có rất nhiều thời gian rảnh?”
Trong giọng nói của Triệu Sơn Hà tràn ngập khinh bỉ, sau đó hắn ta lại than thở: “Như ta, mỗi ngày luôn phải ký một đống lớn tài liệu văn bản, mỗi tháng tiêu tốn gần trăm ức. Còn phải tới từng nơi để khảo sát, hội kiến thị trưởng và thư ký các địa phương, hơn 1/3 thời gian là đang ngồi trên máy bay, quả thực là loay hoay chân không chạm đất.”
Lâm Bắc Phàm gật đầu nói: “Đúng là ta tương đối rảnh rỗi, cũng không có sinh hoạt muôn màu muôn vẻ như Triệu công tử, mỗi ngày ta chỉ có thể nuôi mèo hoặc nấu một chút đồ ăn, sau đó xem tiểu thuyết, thời gian còn lại ta dùng tiền giết thời gian, có đôi khi thật sự nhàm chán đến cực độ.”
Hắn cũng than thở: “Không còn cách nào, ta cũng muốn gánh vác trách nhiệm như một nam nhân, ta cũng muốn tìm một công việc, thế nhưng lão bà ta lại không cho. Nàng cảm thấy đi làm quá cực khổ, nàng đau lòng ta, chỉ muốn nuôi dưỡng ta trong nhà, ta có phản kháng nhưng vô hiệu. Mỗi ngày lúc nào cũng sống cuộc sống áo đến thì đưa tay cơm đến thì há miệng, hơn nữa còn là lão bà tự mình đút cơm cho ta, tự mình mặc quần áo cho ta, luôn xem ta như tiểu hài tử chưa trưởng thành… Thời gian này không cách nào qua.
Triệu Sơn Hà: “...”
TMD, ta cũng muốn sống cuộc sống bị Bạch Thanh Tuyết nuôi, bị Bạch Thanh Tuyết tự mình đút cơm, tự mình mặc quần áo! Nghĩ đến mỗi ngày nam nhân trước mặt đều được người trong lòng hắn hầu hạ như thế, trong lòng đủ loại cảm giác khó chịu.
Không cần Lâm Bắc Phàm nói, hắn ta tự rót cho mình một ly rượu, uống một hơi cạn sạch.
Hiệp thứ hai, Triệu Sơn Hà tiếp tục K.O.
“Nghe nói Lâm tiên sinh thích tiêu tiền, trên phương diện này ngươi có kinh nghiệm gì muốn chia sẻ không?”
Triệu Sơn Hà tiếp tục ra đề mục: “Tỷ như ta, ta cũng thích tiêu xài tiền. Ta cảm thấy tiền vốn là để đầu tư, đầu tiên phải suy tính xem sản phẩm mình muốn đầu tư có giá trị tiềm ẩn không, có thể cấp tốc quy thành tiền mặt hay không.
Cho nên đã nhiều năm như vậy, tiền ta tiêu càng ngày càng nhiều, giá trị bản thân cũng coi như 30 ~ 40 ức.”
Lâm Bắc Phàm hâm mộ nói: “Ngươi thật chuyên nghiệp, rất biết cách làm giàu. Không giống ta, chỉ biết dùng tiền, cho tới bây giờ ta chưa từng cân nhắc tới vấn đề đầu tư. Thí dụ như, ta nhìn trúng hai bộ kịch bản, theo thứ tự là [ Chung Cư Tình Yêu ] và [ Võ Lâm Ngoại Truyện ], ta cảm thấy khi những bộ phim kia phát sóng nhất định sẽ rất khôi hài, nhất định sẽ rất đẹp mắt, thế là ta liền trả tiền. Không nghĩ tới, nó lại báo đáp cho ta 70 ~ 80 ức, lão bà còn khen ta là con riêng của nữ thần may mắn!”
Triệu Sơn Hà: “...”
“Ta thích đọc tiểu thuyết, nhất là thể loại tiểu bạch sách, vì thế ta liền tiêu 2000 vạn mua một website để người khác viết tiểu thuyết cho ta. Thế nhưng ai ngờ, ta càng dùng tiền thì giá trị trang web lại càng cao, đến bây giờ giá cổ phiếu đã vượt qua 30 ức, đến hiện tại ta vẫn không biết chuyện gì xảy ra!”
Triệu Sơn Hà: “...”
“Còn có, ta mua một mảnh đất trồng đồ ăn, mảnh đất này là lần ta tiêu xài nhiều tiền nhất, gần 5 ức, chẳng qua có thể tiêu tiền, ta rất vui vẻ, nên cũng tùy ý, bởi vì nguyên liệu nấu nướng được trồng ra từ mảnh đất kia ăn rất ngon, vừa an toàn lại có dinh dưỡng. Thế nhưng ai ngờ tập đoàn Long Môn cũng xem trọng nguyên liệu được trồng ra từ mảnh đất đó, hiện tại bọn họ còn một đơn hàng hơn 10 ức chỗ ta, tiền cũng đã thanh toán. Nếu không phải đường còn chưa được tu sửa xong, chỉ sợ đơn đặt hàng còn nhiều hơn nhiều!”
Lâm Bắc Phàm ưu sầu thở dài: “Ngươi nói xem, vì sao kiếm tiền lại dễ dàng như thế? Tùy tiện làm làm một chút là thu được chục ức, rõ ràng là ta muốn xài tiền…
Triệu Sơn Hà: “....”
“Chính vì đầu tư cái gì cũng có thể kiếm tiền, mỗi tháng lão bà còn cho ta vài ức để tiêu, tiêu không hết thì không được lên giường của nàng. Bây giờ ta thật sự ưu sầu vì tiền nhiều quá xài không hết, phải làm sao bây giờ?”
Triệu Sơn Hà: “...”
Hắn ta không nói lời nào, rót cho mình một ly tràn đầy, sau đó một ngụm uống vào.
Hắn ta muốn tưới tắt nội tâm buồn khổ.
Như loại rượu đế này, bình thường hắn ta có thể uống hai bình mặt không đỏ tâm không đập, vẫn có thể giữ vững lý trí, trò chuyện vui vẻ, nhưng hôm nay hắn ta lại cảm thấy rượu đế này đặc biệt say lòng người…
Còn đặc biệt cay mắt, khiến người ta muốn khóc…
Thấy một màn như vậy, mọi người cảm thấy rất là kỳ lạ.
Vì sao Triệu Sơn Hà uống rượu lại là một ly nối tiếp một ly, nhưng Lâm Bắc Phàm thì không uống một giọt nào, thậm chí ngay cả đồ uống cũng chưa từng động qua.
Bọn hắn nghĩ mãi mà không rõ, đến cùng hai người bên kia đang nói gì, làm gì, sao lại sinh ra cục diện quỷ dị như vậy.
Theo lý mà nói, trừ bỏ phương diện nhan sắc, các phương diện khác Triệu Sơn Hà hoàn toàn nghiền ép Lâm Bắc Phàm, người bị rót rượu, người phải chịu thiệt thòi nên là Lâm Bắc Phàm mới đúng, nhưng tình huống bây giờ lại đảo ngược, hình như người thua thiệt là Triệu công tử…
“Các ngươi nhìn đi, ta đã nói lão công ta không đơn giản, sẽ không bị thua thiệt.”
Bạch Thanh Tuyết đắc ý nói.
“Tiểu tỷ phu ngưu bức, nghiền ép Triệu Sơn Hà!”
“Tiểu tỷ phu của ta lợi hại nhất!”
Các thiếu nữ vô cùng hưng phấn, giống như vừa đánh thắng trận.
Một bình rượu đế rất nhanh đã thấy đáy, Lâm Bắc Phàm lại cầm thêm hai bình rượu đế nồng độ cao tới, tự thân mở bình vì hắn ta.
“Cảm ơn…” Triệu Sơn Hà mắt lờ đờ, nửa tỉnh nửa say nói.
“Không cần khách khí, đây là việc ta nên làm.”
Lâm Bắc Phàm cười tủm tỉm, tay chân nhanh nhẹn mở một bình rượu đế ra, sau đó rót đầy cho Triệu Sơn Hà, Triệu Sơn Hà cầm lấy uống một hơi cạn sạch.
Cứ uống như vậy, hai bình rượu đế rất nhanh đã thấy đáy.
Yến hội chân chính còn chưa bắt đầu, Triệu Sơn Hà đã bị rót say đến bất tỉnh nhân sự, chỉ sợ ngày mai hắn ta còn phải đi rửa ruột…
Ngày lúc này, một đám người phần phật đi đến.
Cầm đầu là một thanh niên đẹp trai lại có chút âm nhu, con mắt hẹp dài, cảm giác như độc xà.
Người này Lâm Bắc Phàm biết, chính là kẻ trước đó đã ba lần bốn lượt gây khó dễ cho hắn và Tinh Quang, con trai chủ tịch tập đoàn Giang thị, cũng là phó tổng đương nhiệm của tập đoàn Giang thị Giang Nhược Hải.
Sở dĩ hôm nay Lâm Bắc Phàm đến đây, mục đích chủ yếu cũng là vì hắn ta.
Có một vài món nợ, cũng nên tính toán cho tốt.
Lâm Bắc Phàm nhìn thấy hắn ta, đương nhiên hắn ta cũng nhìn thấy Lâm Bắc Phàm.
Đúng hơn mà nói, hắn ta nhìn thấy Bạch Thanh Tuyết, bởi vì trong mắt hắn ta, tên tiểu bạch kiểm Lâm Bắc Phàm vốn không thể tạo thành uy hiếp.
Giang Nhược Hải dẫn theo một đám công tử đi tới.
Đương nhiên Bạch Thanh Tuyết cũng không kém, dẫn theo một đám tỷ muội đi tới.
Lâm Bắc Phàm cũng nhanh chóng đi theo, không thể để lão bà chịu thiệt, dù là khí thế cũng không thể thua.
Hắn đi bên cạnh Bạch Thanh Tuyết, trở thành điểm xanh duy nhất trong một đám oanh yến, cũng là hậu thuẫn kiên cường nhất của Bạch Thanh Tuyết.
Hắn muốn làm nam nhân có thể chống lưng cho Bạch Thanh Tuyết.
Hai nhóm nhân mã gặp gỡ, bầu không khí nhất thời giương cung bạt kiếm.
“Nghe nói nàng trở về, ta đặc biệt đến xem.”
Giang Nhược Hải bình tĩnh nói.
“Không cần ngươi quan tâm, chỉ cần ngươi không ở đây, ta có thể sống tốt hơn bất kỳ người nào khác!”
Bạch Thanh Tuyết cực kỳ không khách khí nói.
“Hy vọng nàng có thể may mắn như thế mãi!”
Giang Nhược Hải cười lạnh, sau đó hắn ta nhìn về phía tiểu bạch kiểm Lâm Bắc Phàm bên cạnh, khinh bỉ nói: “Đây chính là Lâm Bắc Phàm, lão công hiện tại của nàng sao? Ngoại trừ đẹp mắt thì không còn gì khác, Bạch Thanh Tuyết, ánh mắt nàng càng ngày càng kém.”
“Dù sao cũng tốt hơn so với ngươi!”
Bạch Thanh Tuyết cũng cười lạnh: “Ngay cả huynh đệ làm việc cho ngươi còn có thể bị ngươi đưa vào ngục, thật không biết ngươi còn có thể làm ra chuyện lang tâm cẩu phế đến cỡ nào?”
Lâm Bắc Phàm thầm hô một tiếng: Lão bà bá khí, làm đến xinh đẹp!