Có Tiền Liền Biến Cường

Chương 217: Khen thưởng 10 ức cho tác giả thần bí!

Chương 217: Khen thưởng 10 ức cho tác giả thần bí!
Không phải hắn ta lòng dạ đen tối thích tính toán người khác sao? Lâm Bắc Phàm thả một khối u trong đầu hắn ta, một khối u nho nhỏ có thể chậm rãi lớn lên, sau này chỉ cần hắn ta nghĩ đến việc tính toán người khác hắn ta sẽ cảm thấy đau đầu, cuối cùng bị giày vò đến chết.
Mặt khác, Lâm Bắc Phàm còn bố trí một ván cờ lớn ở tập đoàn Giang thị của hắn ta.
Chờ khối u kia lớn lên, hẳn cũng đến lúc thu hoạch.
Không chỉ lấy mạng của hắn ta, còn phải khiến hắn ta táng gia bại sản.
Cuối cùng, vạn chúng mong chờ, Tết xuân đã đến, năm mới đã đến.
Vừa qua giao thừa, Lâm Bắc Phàm và Bạch Thanh Tuyết cũng ra hình ra vẻ đi chúc Tết.
“Chúc nãi nãi, phụ nhân, mẫu thân sức khỏe dồi dào, vạn sự như ý, phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn, năm nay trẻ hơn năm trước, năm nay vui vẻ hơn năm trước!”
“Chúc nãi nãi, phụ nhân, mẫu thân sức khỏe dồi dào, vạn sự như ý, phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn, năm nay trẻ hơn năm trước, năm nay vui vẻ hơn năm trước!”
Hai người trăm miệng một lời.
Lão thái cười không khép miệng được: “Thật ngoan! Có hai bé ngoan các ngươi ở đây, ta muốn không vui cũng không được! Đến đây, đây là lì xì nãi nãi cho các ngươi, lấy may mắn!”
“Cảm ơn nãi nãi!” Hai người lại trăm miệng một lời.
Chỉ còn lại Bạch Giang Hải và Lục Uyển Dung.
Mẫu thân Lục Uyển Dung cũng cười rất vui vẻ, nàng cũng chuẩn bị phát lì xì: “Cái này cho các ngươi, hy vọng các ngươi sức khỏe dồi dào, vạn sự như ý, ngày nào cũng vui vẻ!”
“Cảm ơn mẫu thân!” Hai người lại trăm miệng một lời.
Cuối cùng là Bạch Giang Hải, vị nhạc phụ luôn giữ khuôn mặt nghiêm túc.
“Lớn vậy rồi sao còn đòi lì xì, cũng không thấy xấu hổ? Ta không chuẩn bị lì xì cho các ngươi, ta chuẩn bị mấy bộ lễ phục tân hôn cho các ngươi, kiểu Tây, kiểu Trung đều có cả…”
Nhạc phụ lấy một tập tranh ra, trên đó toàn là lễ phục kết hôn xinh đẹp.
Nhìn lễ phục xinh đẹp phía trên, đôi mắt Bạch Thanh Tuyết sáng rực, than thở từ tận đáy lòng: “Thật xinh đẹp…”
Mẫu thân Lục Uyển Dung che miệng cười: “Đây là do lão Bạch dày công chuẩn bị cho các ngươi, sưu tầm rất nhiều thiết kế nổi tiếng, hắn đã tốn rất nhiều thời gian. Tuy lão Bạch không nói gì, nhưng thật ra hắn rất quan tâm các ngươi.”
“Thật sao, phụ thân?” Bạch Thanh Tuyết hỏi.
Bạch Giang Hải không trả lời, mất tự nhiên uống trà.
Cuối cùng hắn ta không quên dặn dò một câu: “Có rảnh thì tổ chức đám cưới đi, bổ sung tiệc cưới, bổ sung ảnh cô dâu!”
Lão đầu này bình thường rất khó chịu, nhưng không ngờ lại tặng lễ vật chu đáo như thế.
“Cảm ơn phụ thân!”
Lần này, Lâm Bắc Phàm gọi rất chân thành.
“Ừm.” Bạch Giang Hải tiếp tục giữ vẻ mặt nghiêm túc, trong lòng lại nở hoa.
Có thể nói Tết xuân là thời điểm náo nhiệt nhất trong năm, cũng là lúc nhàm chán nhất.
Đối với một nam nhân không có việc gì chỉ dựa vào lão bà nuôi như Lâm Bắc Phàm, với hắn mỗi ngày đều là Tết xuân, vì vậy lúc đến đây ăn lễ thật ra hắn cũng rất nhàm chán, ngoại trừ làm bữa trưa và bữa tối, lão thái không cho hắn làm những chuyện khác trong nhà, đối xử với hắn như tôn tử ruột, hỏi han ân cần.
Còn có nhạc mẫu đại nhân Lục Uyển Dung, sau khi biết Lâm Bắc Phàm là cô nhi, nàng chỉ hận không thể dành trọn tình thương cho hắn, liên tục dẫn hắn ra ngoài mua đồ, vì vậy ngay cả Bạch Thanh Tuyết cũng thấy ghen tị.
“Ta cảm thấy chàng mới là ruột thịt, ta được nhặt về.” Bạch Thanh Tuyết khẽ phàn nàn.
Đương nhiên, trong lòng nàng ngược lại rất vui vẻ, lão công có thể vui vẻ hòa thuận với người nhà mình như vậy, nàng kẹp ở giữa cao hứng còn không kịp, sao lại tức giận chứ?
Người duy nhất không thoải mái là nhạc phụ đại nhân, cùng là nam nhân, cùng ở trong nhà, nhưng không được các nữ nhân chăm sóc thân thiết, hắn ta cảm thấy buồn bực, vừa có cơ hội lập tức soi mói Lâm Bắc Phàm. Kết quả còn chưa đợi Lâm Bắc Phàm làm gì, hắn ta đã bị lão thái thái ngồi bên cạnh mắng một trận, sắc mặt càng đen hơn.
Lúc không có việc gì làm, Lâm Bắc Phàm lại tiếp tục thêm chương cho 《 Trù Thần 》.
Tuy Lâm Bắc Phàm cập nhật kiểu ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, nhưng qua hơn nửa năm bộ truyện cũng đã được gần trăm vạn chữ, lúc này nhân vật chính Lưu Ngang Tinh trong truyện đã đạt đến trình độ đầu bếp cấp hai, trở thành đầu bếp chính trong khách sạn Long Môn.
Các món ăn cũng được cập nhật, hiện tại Lâm Bắc Phàm đã đưa ra những món ăn mà chỉ có đầu bếp cấp hai mới có thể chế biến, không chỉ liên quan đến kỹ năng dùng dao, còn liên quan đến việc khống chế lửa, mỹ thực trong đó khiến người ta nhìn mà than thở, quá trình chế biến được viết sinh động, khiến người ta muốn ngừng mà không được.
Bởi vì 《Trù Thần》 tiếp tục nổi tiếng, còn có sự thiết kế tinh tế với các món ăn, miêu tả và thử thách chuẩn xác với mỗi cảnh giới của đầu bếp, theo thời gian dần trôi qua, mọi người đã coi quyển tiểu thuyết này thành một bản “thánh kinh nhà bếp”.
Bọn họ còn căn cứ theo tiểu thuyết tiến hành phân chia cảnh giới của đầu bếp.
Làm được những món trước khi tiểu đương gia bước vào khách sạn Long Môn, chỉ được coi là đầu bếp tay mơ.
Làm được những món khi tiểu đương gia trở thành người học việc ở khách sạn Long Môn, chỉ miễn cưỡng tính là đầu bếp nghiệp dư có mấy năm kinh nghiệm.
Làm được những món khi tiểu đương gia trở thành phụ bếp, có thể gọi là đầu bếp chuyên nghiệp, cũng chính là đầu bếp cấp ba.
Làm được những món khi tiểu đương gia là đầu bếp chính, vậy được coi là đầu bếp cấp hai.
Sự phân chia này còn chuẩn xác hơn sự phân chia của rất nhiều trường dạy nấu ăn, bởi vì người không có kỹ năng dùng dao kia, tuyệt không thể làm được món của đầu bếp cấp ba, không nắm giữ được kỹ năng dùng dao và độ lửa, thì không làm được món của đầu bếp cấp hai.
Điều khiến người ta ngạc nhiên hơn là, bắt đầu từ món của đầu bếp cấp ba, trên cơ bản cách nấu nướng của Lâm Bắc Phàm là bản gốc, trên thị trường đều không có, nhưng đông đảo độc giả lại rất muốn ăn, điều này khiến rất nhiều đầu bếp chuyên nghiệp mỗi lúc có thời gian rảnh rỗi lại mở quyển tiểu thuyết này ra xem, học theo, nếu có thể làm ra mấy món ăn trong đó đảm bảo việc kinh doanh lập tức thịnh vượng.
Nhất là khách sạn Long Môn, dưới quyền có một nhóm lớn đầu bếp chuyên nghiệp, từ đầu bếp cấp ba đến đầu bếp đỉnh cấp đều có đủ, mỗi lần Lâm Bắc Phàm đưa ra một món mới, bọn họ lập tức chạy theo cập nhật menu, việc làm ăn phát triển mạnh.
Nhưng điều khiến Lâm Bắc Phàm phải oán thầm là, đến bây giờ bọn họ vẫn chưa trả phí độc quyền.
Nhưng nhìn bọn họ khen thưởng điên cuồng như vậy, hơn nữa nể mặt bọn họ là khách hàng chủ yếu của căn cứ nguyên liệu nấu ăn cao cấp ở Giang Nam, Lâm Bắc Phàm cũng không so đo với bọn họ.
Nhìn trên bảng khen thưởng, bốn tập đoàn lớn hạng đầu xếp phía trước, tổng khen thưởng đã đột phá 10 ức.
Chưa từng có một tác giả nào chỉ dựa vào khen thưởng đã có thu nhập hơn ức, hơn nữa còn là hơn 10 ức, chỉ sợ hắn sẽ là tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả(1).
(1) Tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả: Ý nói người trước, kẻ sau không ai bằng.
Nhưng bọn họ có trâu bò hơn nữa, cũng kém một fan hâm mộ nữ tên “Thủ Hộ Phàm Nhân.”
Tổng số tiền khen thưởng của nàng đã vượt quá 3 ức, dẫn trước rất xa, đứng đầu bảng xếp hạng. Mỗi một lần bị bốn tập đoàn lớn đuổi kịp, nàng lập tức điên cuồng khen thưởng, trấn áp bốn tập đoàn lớn.
Cũng bởi vậy, vị fan hâm mộ trâu bò này được gọi là Nữ Hoàng điện hạ.
Thế nhưng, Nữ Hoàng điện hạ rất ít khi lên tiếng, ngày thường nàng rất im lặng, rất ít online. Nhưng chỉ cần online, lập tức mở ra con đường khen thưởng, một cơn tiếp nối một cơn mưa hồng bao đánh Lâm Bắc Phàm đến hồ đồ.
Hắn có cảm giác bản thân được bao nuôi, cũng như lão bà của hắn bao nuôi hắn vậy.
Vì vậy, hắn vẫn không dám liên lạc với fan hâm mộ nữ trâu bò này, chẳng may nàng đưa ra điều kiện xấu hổ thì hắn phải làm sao bây giờ?
Ta là nam nhân đã có lão bà.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất