Duẫn Ngọc Hân đi đi lại lại liếc nhìn hai người đàn ông trước mặt, nửa ngờ nửa tin mà gật đầu:
"Hóa ra là như vậy, em nói mà".
Từ Nhạc Phong thấy cô ta mang một bộ dáng hoàn toàn tin tưởng, vội nói sang chuyện khác, đem chiếc CD trong hộp đặt trên bàn làm việc của Tiêu Ký Phàm, lại gần nói:
"Phim quảng cáo của năm ngoái cậu muốn xem đều ở chỗ này, mời xem qua".
"Mình muốn cậu tìm vài cái, cậu làm sao lại đem toàn bộ đưa đến?" Tiêu Ký Phàm trừng mắt nhìn chiếc hộp đầy cuộn phim, liếc mắt nhìn anh ta bất mãn nói.
"Cậu muốn xem người nào tùy tiện chọn đi chứ".
Tiêu Ký Phàm lật xem những đoạn phim trong hộp, thản nhiên nói:
"Quảng cáo của Dĩ Tinh chuẩn bị lúc nào thì quay?""Cuối tuần chứ sao". Từ Nhạc Phong suy nghĩ một chút, chuyển hướng Duẫn Ngọc Hân nói:
"Vị mỹ nữ kia của em không biết có thể rút thời gian ra hay không?""Cô ấy nói lúc nào cũng có thể". Duẫn Ngọc Hân tràn đầy tự tin nói.
Tiêu Ký Phàm liếc mắt nhìn cô, nói:
"Tốt nhất đừng tại thời khắc mấu chốt đánh rơi vòng trang sức".
"Đúng vậy nha, em phải thông cáo cùng cô Đỗ thật tốt, đến lúc đó các minh tinh diễn trong bối cảnh đó, cô ấy không phải diễn viên chính" Từ Nhạc Phong dặn dò.
Duẫn Ngọc Hân không hài lòng mà nhếch miệng nhỏ nhắn lên, bất mãn nói:
"Các anh sẽ không thể tín nhiệm em một chút sao? Năng lực làm việc của em cũng không kém như vậy đâu".
Hai người đàn ông nhìn nhau, không tỏ rõ ý kiến, năng lực làm việc của cô ấy? Toàn bộ công ty trên dưới dường như không người nào dám tán thành nữa.
Đại tiểu thư Duẫn gia, căn bản là không phải người có thể làm việc tại thương nghiệp.
Cho đến thời gian tan ca, Lâm Tử Hàn mới ôm túi giấy đi vào phòng của tổng tài một lần nữa, ghé vào cạnh cửa nhìn một vòng bên trong, xác định Duẫn Ngọc Hân lúc này không có trong phòng mới đi vào.
"Sau này tôi chớ lén lút ở trước mặt". Tiêu Ký Phàm không hài lòng mà quét mắt qua liếc nhìn cô nói.
Lâm Tử Hàn chậm rãi mà Oh một tiếng, nhìn trên mặt anh không có bất luận biểu tình gì, vội đem túi giấy cầm trong tay đưa tới, nói:
"Đây là áo khoác tây trang của anh, tôi đã giặt qua nước nóng, giặt sạch vài lần đó".
"Để ở nơi đó thôi". Tiêu Ký Phàm không nhìn cô, dùng cằm chỉ chỉ sọt rác bên cạnh bàn làm việc
".
"Để… nơi đó?
" Lâm Tử Hàn chỉ vào sọt rác, ngạc nhiên mà theo dõi anh lắp bắp nói.
"Đúng vậy
".
"Vì sao?
"
Tiêu Ký Phàm ngẩng đầu liếc nhìn cô, thản nhiên mà mở miệng: "Lẽ nào cô không biết âu phục không thể dùng nước để giặt sao? Giặt! Hiểu không?
"
Lâm Tử Hàn bị dọa, vô ý thức mà lắc đầu: "Không ai nói với tôi
".
"Không hiểu không sao, lần sau nhớ kỹ là được
". Tiêu Ký Phàm cũng không định vì một bộ âu phục mà làm khó xử cô. Đọc Truyện Online Tại http://truyen360.com
"Nhưng mà, cứ như vậy mà ném xuống?
" Rất đáng tiếc nha, hơn nữa khi cô giặt cũng rất cẩn thận, căn bản không chuẩn bị phá hỏng nó.
"Nếu như cô cảm thấy đáng tiếc thì lấy về thôi
".
Cầm mượn, cầm bán đi cũng so với ném đi tốt hơn. Hơn nữa bỏ đi một bộ tây trang quý báu như thế, dường như có chút áy náy.
"Xin lỗi, tôi không biết anh yêu cầu cao đối với việc ăn mặc như vậy
". Cô dùng giọng điệu vạn phần hổ thẹn nói.
Tiêu Ký Phàm cau mày, nhìn chằm chằm cô nói: "Cô là đang nói móc tôi sao?
"
"Không có! Tuyệt đối không có!" Lâm Tử Hàn cuống quít xua tay, cô áy náy đều không kịp chứ, nào dám nói móc anh đâu!
Tiêu Ký Phàm khẽ cười một tiếng, vùi đầu tiếp tục làm việc, Lâm Tử Hàn thấy anh không có ý muốn nói, liếc mắt nhìn chiếc túi trong tay, biết điều mà đi ra ngoài.