Chương 916
Diệp Sâm nhìn chằm chằm mặt Lăng Tiêu vài giây: “Làm người ta khóc rồi đúng không, sao mặt không sưng, Thịnh Hoàn Hoàn này cũng quá dịu dàng! Nếu là Nam Tầm thì chắc đã liều mạng với tôi rồi.”
Đường Dật trợn mắt há hốc mồm, trò chuyện như vậy cũng được sao?
Sau đó Lăng Tiêu khinh thường mà mở miệng: “Anh là tình đơn phương, có thể so được à?”
Diệp Sâm cười cười: “Nếu Thịnh Hoàn Hoàn không cùng đường thì có chịu gả cho anh không? Không tin hiện tại anh hỏi thử xem cô ấy còn muốn lấy anh không.”
Lăng Tiêu lại không nói, chỉ đổ thêm một ly rượu mạnh rồi im lặng uống.
Đường Dật nhịn không được mở miệng: “Lăng gia, rốt cuộc anh có ý định gì với Thịnh Hoàn Hoàn, mới ly hôn có một tuần mà anh đã hối hận rồi?”
Đáp lại Đường Dật là một ánh mắt sắc bén như đao.
Đường Dật sờ sờ mũi, thôi tốt nhất anh đừng nói chuyện!
Diệp Sâm lại hỏi: “Lâm Chi Vũ kia là như thế nào?”
Lăng Tiêu lạnh nhạt mở miệng: “Cô ấy là ân nhân của Thiên Vũ.”
Diệp Sâm hiểu rõ mà nói một câu: “Khó trách.”
Lúc trước Lăng Thiên Vũ bị ngược đãi ở Mỹ, là Lâm Chi Vũ nhiều lần báo cảnh sát nên cảnh sát mới xuất hiện kịp thời cứu giúp cậu lúc bị ngược đãi.
Lâm Chi Vũ ở toà nhà đối diện, đôi khi Lăng Thiên Vũ bị đánh rồi nhốt ngoài ban công chịu lạnh chịu đói cả ngày, là cô lén đưa nước và đồ ăn cho cậu bé.
Khi đến đêm khuya tĩnh lặng, cô còn để đèn sáng cho Lăng Thiên Vũ, đưa chăn ấm, kể chuyện xưa an ủi, dỗ cậu đi vào giấc ngủ.
Lâm Chi Vũ là ánh sáng xuất hiện khi Lăng Thiên Vũ rơi vào lao tù, chiếu sáng thế giới đen tối của cậu bé, sưởi ấm thân thể lạnh lẽo làm cậu có dũng khí sống sót.
Cho nên không ai thay thế được vị trí của Lâm Chi Vũ trong lòng Lăng Thiên Vũ, có lẽ chỉ có cô mới kéo cậu bé ra khỏi bóng tối được.
Lăng Tiêu nói: “Đúng là Lâm Chi Vũ rất tốt bụng, hơn nữa cô ấy sẽ là một người mẹ tốt, cũng là một người vợ hiểu chuyện.”
Diệp Sâm hỏi: “Vậy anh sẽ cưới cô ấy?”
Lăng Tiêu im lặng.
Diệp Sâm như một chuyên gia tâm lý, con giun trong bụng Lăng Tiêu: “Trước tối hôm qua anh sẽ chắc nịch mà trả lời tôi là sẽ cưới, hôm nay gặp được Thịnh Hoàn Hoàn lại bắt đầu dao động.”
Lăng Tiêu lại uống một hơi cạn sạch ly rượu trong tay, kiên quyết nói: “Tôi sẽ không để ai ảnh hưởng quyết định của mình.”
Hơn nữa hiện tại hắn đã rõ tại sao lúc trước Thiên Vũ chỉ gặp Thịnh Hoàn Hoàn một lần mà đã thân cận cô như vậy, hoá ra là vì cô rất giống Lâm Chi Vũ.
Thịnh Hoàn Hoàn chỉ là một điều ngoài ý muốn trong đời hắn, hắn sẽ không để cô ảnh hưởng đến cuộc đời mình, càng không để mình biến thành dáng vẻ của ba.
Diệp Sâm kéo kéo khóe miệng, giọng nói mang theo chút than vãn bất đắc dĩ: “Đáng tiếc có vài người và việc trong đời là không thể khống chế, gặp được cô ấy, anh sẽ biết lý trí và nguyên tắc đều là chó má.”
“Anh sẽ điên cuồng muốn cô ấy, muốn chiếm cô ấy làm của riêng, nhốt cô ấy ở bên cạnh, làm trong mắt trong lòng cô ấy chỉ có anh, mặc kệ cô ấy có chịu hay không.”
Đường Dật không thể hiểu nổi: “Tư tưởng này của anh thực biến thái, anh không biết dưa hái xanh không ngọt à? Nếu tôi coi trọng cô gái nào thì nhất định sẽ làm cô ấy mê mệt mình, làm ngày nào không gặp tôi cô ấy cũng ngủ không được.”